Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 2:

"Con không biết, thưa cha, nhưng con sẽ cố." Vừa xuống dốc cùng chú ngựa thân thiết, Viktor vừa nghĩ về những điều mà anh ấy đã nói với cha mình, cảm xúc dứt khoát và tràn đầy năng lượng khi ra đi không còn nữa, ngay lúc này, khi cuộc hành trình đã bắt đầu, sự hồi hộp và hối tiếc đầu tiên đã xuất hiện trong đầu Viktor. Những cảm giác lo lắng, những suy nghĩ về sự dại dột của bản thân bắt đầu xuất hiện len lỏi vào tâm lý của chàng trai.

Ai là người đã nghĩ đến chuyện nên rời làng khi có một biến cố bất ngờ, đâu là nguồn động lực rõ ràng, mong muốn chứng minh bản thân như lời cha nói khi xưa với anh, hay muốn khám sự thật về những vì sao.

"Con muốn sống như thế nào ?" Viktor nhớ lại câu hỏi của cha, đâu không phải là lần đầu tiên cha hỏi anh như thế, khi còn nhỏ khi đang đọc sách cùng ông, cha Viktor cũng đã hỏi như vậy, với anh, với đầu óc non nớt của một đứa trẻ, anh muốn trở thành một chiến binh vĩ đại, sẽ đi khắp năm châu bốn bể và khám phá mọi thứ trên trời dưới đất, nhưng dù lúc đó còn bé, Viktor cũng biết rằng, nếu không có thứ gọi là ma lực như đứa trẻ đặc biệt trong làng thì anh cũng sẽ chẳng làm được gì và sẽ nhỏ bé mãi như thế thôi.

Cha anh thì nghĩ khác, ông là người đã gieo vào đầu Viktor một niềm tin, một sự to lớn còn hơn cả phép thuật, hơn cả các thứ nhiệm màu khác. "Con không cần phải có phép thuật để làm được những điều con muốn, chỉ cần con tin và tận dụng những gì con đã học, và con sẽ làm được. Và cả tiền nữa, con biết đấy, chúng ta phải thực tế nữa." Cha cũng không quên nhắc nhở Viktor về sự thật phũ phàng về vấn đề tiền bạc. Khoảnh khắc đó, trong lòng Viktor đã được gieo vào một niềm tin và tia sáng cho những gì anh ấy đã học được suốt bao lâu qua, anh ấy chỉ cần chờ tới một ngày để có thể chứng minh điều đó.

Con đường dốc dần bằng phẳng hơn, Viktor đi đến một khu rừng rộng lớn, hai bên anh bao phủ là những cây ăn quả cao lớn và những sinh vật hiền lành như sóc, chim và thỏ. Rừng Drovan, đây vẫn là một nơi quen thuộc với Viktor, vì rừng vẫn đang nằm trong phạm vi của ngôi làng. Đi đến đây, nhiều hình ảnh khi xưa ùa về tâm trí Viktor như muốn níu kéo anh lại đây, những ký ức đó như đánh thẳng vào đứa trẻ cô đơn nhỏ bé bên trong anh ấy. "Cha, cha, hồi nãy á, có bạn kia thổi được cây bay luôn á." Viktor vừa chậm rãi dạo trên con đường rừng quen thuộc, vừa nhớ lại lúc lần đầu nhìn thấy một điều quá đặc biệt như vậy.

"Thế sao! Thế sao! Thật là quá hiếm có, tuyệt vời thật đấy". Viktor nhớ lúc đó, cha anh tỏ vẻ cao giọng như đang ngạc nhiên với anh, nhưng nét mặt ông thì trông rất bình thường như đây không phải là lần đầu tiên trong làng. "Chỉ con đi, con cũng muốn làm như vậy." Viktor khẽ cười khi nhớ lại những lời nói ngây ngô của mình với cha. "Ta không biết về mấy thứ màu sắc đó con trai à, hay là ra kệ sách kia đi, có khi từng có ai viết về nó đấy". Đây là lúc Viktor biết đến sách, đây là lúc anh ấy biết, ngoài màu sắc của ma thuật, màu sắc của những con chữ cũng đẹp không kém.

Viktor đi đến một đoạn trong đường rừng thì gặp một bà lão đứng ven đường, mái tóc bạc cùng gương mặt phúc hậu của bà đã để ý tới chàng trai trẻ đang dạo bước đi ra đầu làng, bà khoác một cái khăn lông dày trên người để che đi cái lạnh của buổi đêm năm mới, trên tay bà là một rổ bánh mì nho còn ấm. "Bà Danni, bà làm gì ở đây giờ này, đang trễ lắm rồi mà." Viktor vội xuống ngựa bên bà Danni già để giúp đỡ bà ấy. "Viktor đấy à, ta không sao, cháu đang vội mà." Bà nói như biết được chuyện gì sẽ xảy đến, như việc Viktor đi là đã được báo trước.

Nhưng sự lo lắng của Viktor cho bà cụ giữa buổi đêm lạnh lẽo như này khiến anh không để ý hay suy nghĩ gì về những lời bà nói. "Đây, sáng nay bánh mì ta bán không có hết, tiện quá cháu ở đây rồi thì ta tặng cháu." Viktor nhận ngay mà không nghĩ ngợi nhiều, lòng tốt của bà đối với anh và bố là những điều đã được thể hiện từ lúc anh ấy bắt đầu có hiểu biết về cuộc sống này. Bà Danni vội thúc dục Viktor mau đi nhanh kẻo anh lỡ mất chuyện quan trọng, anh nhanh chóng leo lên lại ngựa và tiếp tục tiến đến cổng ra khỏi làng, ngoái lại nhìn bà Danni đang đứng đó đưa đôi mắt nhẹ nhàng nhìn về phía anh.

"Bành mì hôm nay đây anh Wise." "A! Cảm ơn nhé cô Danni, lại phiền cô rồi." "Không sao, không sao, anh cứ trả tiền đủ hằng tháng là bánh cả hai bố con ăn cả đời không hết ấy chứ." Viktor nhớ lại cuộc trò chuyện vui vẻ của bố và bà Danni, những ký ức mơ hồ ấy thấp thoáng trong đầu anh ấy, bà Danni lúc trước trông như nào anh không còn nhớ rõ nữa, sau hơn mười năm năm, anh chỉ còn thấy một bà lão nhỏ nhắn nhưng đầy nét hiền hậu trên gương mặt. Khu rừng xanh thăm thân thuộc hòa vào cùng ánh trăng sáng đêm năm mới, sự mờ ảo của khu rừng ban đêm cùng không khí se se lạnh khiến Viktor liên tục nhớ về những chuyện quá khứ của cuộc đời anh ấy trên đường đến cổng làng, nhưng một điều anh ấy vẫn không thể nhớ ra, sự thúc đẩy thực sự, từ đâu mà anh ấy có một quyết tâm to lớn như vậy, từ việc muốn chứng minh những tri thức của bản thân, hay việc muốn khám phá bầu trời sao kia, từ đâu mà anh ấy đã bước vào con đường nguy hiểm này.

Có lẽ là tình cờ, có lẽ là ý trời, có lẽ tất cả đã được sắp đặt cho khoảnh khắc này, có lẽ đây chính là định mệnh., Viktor cười thầm với những suy nghĩ của chính mình, so với những gì hợp lý nhất mà anh đã đọc qua trong thư viện thì những quyết định cảm tính này như một sự trớ trêu với anh ấy. Loay hoay với những câu hỏi trong đầu, Viktor đã đến trước cổng làng, phía trước anh không còn là con đường rừng quen thuộc trong làng nữa, đó là một đồng cỏ rộng lớn, ánh trăng rọi xuống chiếu sáng cả một vùng, xa xa là những khối đá nứt bể khô cũ nằm trơ trọi, nhiều khối đá như vậy nằm rải rác trên cánh đồng, một con đường dài giữa đồng cỏ như dẫn tới tận chân trời xa xăm khiến Viktor có chút lo sợ, không còn là ánh mắt kiên định, không còn là cảm giác hồi hộp, cảm giác sợ hãi bắt đầu tìm đến anh, lần đầu tiên anh sẽ đối mặt với thế giới rộng lớn ngoài kia, sẽ không còn bố kế bên cùng đọc sách, sẽ không còn bà Danni sáng đem bánh đến nhà nữa, sẽ không còn những cuốn sách bầu bạn.

Anh biết, và anh ấy biết đây là cảm giác sợ hãi, cảm giác trống vắng đầy quen thuộc nhưng nó lại nặng nề hơn bao giờ hết. Một lần nữa nếu đây là định mệnh thì nỗi sợ này chính là thử thách đầu tiên cho anh ấy, "Chậc." Viktor tặc lưỡi, hít một hơi thật sâu để chấn an bản thân, anh nhìn thẳng vào khoảng trời rộng lớn cuối con đường như vô tận và bước đi. Đặt chân ra khỏi rừng, đón chào Viktor là một cơn gió lớn thổi qua anh ấy, một lời chào từ thiên nhiên, Viktor bắt đầu chậm rãi cưỡi ngựa đi trên con đường dài, ánh trăng rọi sáng cả con đường anh đi như muốn dẫn lối cho hạt cát nhỏ bé này bước ra thế giới rộng lớn.

Viktor ngoái lại lần nữa nhìn về hướng ngôi làng anh, không suy nghĩ gì, không cảm thấy gì, khẽ mỉm cười rồi anh ấy quay ngựa bước đi. Viktor dạo bước trên con đường dài, những tảng đá xa khi nãy đã gần tầm mắt hơn, chúng vuông vức ngẫu nhiên đầy tinh tế, những khối đá phản lại ánh sáng của mặt trăng khiến chúng sáng óng ánh trong mắt anh ấy.

Gạt bỏ những suy nghĩ về quá khứ, Viktor cố gắng lảng tránh cảm giác sợ hãi và hồi hộp hiện tại bằng cách vẽ ra một bức tranh cho tương lai, cho ngày mai, nếu những khối đá lẻ loi nơi đây đã đẹp đẽ vậy rồi, thì trên con đường này có thể sẽ có những điều đẹp hơn.

Viktor cứ thế đi và đi mãi, tưởng chừng thời gian là như vô tận trên con đường anh đi, mắt bắt đầu mờ dần, người bắt đầu uể oải, cơn buồn ngủ kéo đến, dù cố gắng thức để đi tiếp nhưng những cơn gió lớn liên tục kéo chân anh lại, không chỉ chủ mà cả ngựa cũng cảm được sự thoải mái của những cơn gió này, chân nó bước chậm hơn và dần nặng nề dần. Viktor dừng lại bên một tảng đá lớn bên đường đi, rồi ngồi nghỉ tại đây hướng về cánh đồng xa xăm, anh không muốn nhìn về phía làng vì điều đó sẽ cho anh ấy cảm giác muốn quay lại lần nữa. Nằm giữa cánh đồng rộng lớn, Viktor nhìn lên trời cao, ánh trăng sáng lớn giữa trời rọi thẳng xuống đầy thơ mộng, kết hợp cùng những cơn gió lớn khiến đôi mắt anh ấy nặng dần và nhắm nghiền đi, một chàng trai cùng chú ngựa trung thành nằm giữa đồng cỏ rộng lớn, tạm quên đi mọi thứ, tạm quên đi cuộc hành trình, quên đi những suy nghĩ trong lòng, họ hòa mình vào đồng cỏ cùng ánh trăng.

Thứ gì đó chói sáng trước mắt, cố gắng mở mắt dậy để xem đó là thứ gì, Viktor chợt bừng tỉnh, thì ra trời đã sáng, nhưng ánh sáng đầy nhẹ nhàng, chỉ mới là sáng sớm, anh ấy ngồi dậy, xung quanh vẫn chỉ là đồng cỏ mênh mông, hiện thực đầy cô đơn trên cuộc hành trình của anh ấy. Những tảng đá vẫn nằm đó, không có một sự sống đủ nhận biết nhất nơi đồng cỏ bao la ngoài Viktor và chú ngựa. Anh ngồi dậy, chuẩn bị tiếp tục hành trình của mình, tận hưởng vài chiếc bánh mì nho mà bà Danni tặng lúc trước khi rời đi, anh mở túi mà bố đã chuẩn bị trước để kiếm xem có gì có thể giúp ích cho chuyến đi này của anh.

Bố anh đã chuẩn bị rất nhiều đồ, ông nhắm đồ hai tuần nhưng theo Viktor thấy thì đống đồ này phải được cả một tháng đi du ngoạn ngoài cánh đồng bao la này, có rất nhiều bánh khô nhỏ, nhiều túi nước đã được đổ đầy, đủ để ăn uống trong một tháng, một vài bộ đồ và vài đồng bạc, Viktor chỉ thầm cười, bố anh thật chu đáo, ông đã tính tới những trường hợp khó khăn nhất cho con trai mình. Lướt qua hết một lượt, đập vào mắt anh là một cuốn sách, thì ra anh vẫn sẽ có người bạn sách cùng mình đi theo, nhưng cuốn sách này không lạ với Viktor, đay là một trong những cuốn sách cũ tại thư viện của bố anh ấy, Viktor đã đọc cuốn này 1-2 lần, nhưng anh chỉ đọc để biết tổng thể về các sinh vật.

Bìa da cũ đầy những vết bong tróc, những đường chỉ khâu bị đứt đoạn khiến cuốn sách trông hơi tàn tạ, chỉ có những nét chữ trên bìa sách là còn nhìn rõ, như nó đã được đồ lại nhiều lần, một sợi dây mỏng được đính trên bìa sách có thể dùng để làm dấu trang, ngoài ra còn được nối vào một cái ống kính đeo nhỏ trông chúng khá mới so với một cuốn sách cũ như này, "Tinh túy Ngàn Hoa" tựa cuốn sách nổi bật lên trước mắt Viktor, một cuốn sách thực sự cần thiết cho chuyến đi này của anh ấy, được viết từ cách đây 30 năm bởi một nhà du mục ẩn danh, kể về những nơi ông từng đi qua, cánh rừng Morra nơi tập trung các chiến binh thú đầy mạnh mẽ và nhanh nhẹn, pháo đài sắt một nơi ở của những thợ rèn tài năng bậc nhất tộc người lùn, hay rừng trăng nơi có một cây cổ thụ lớn tập trung sinh sống của elf và dark elf dù họ không ưa gì nhau. Sách còn phân tích kỹ những thông tin cần biết về các loài thú và sinh vật khác mà nhà du mục xưa này đã gặp, đặc biệt nhất là có cả một tấm bản đồ được kẹp giữa cuốn sách này, một tấm bản đồ da dê đầy chắp vá, nhiều đường kim mũi khâu để may nhiều mảnh da lại với nhau, nhưng nó thể hiện rất rõ cả vùng đất Ngàn Hoa này.

Viktor lấy làm mừng vì anh ấy sẽ không cần phải đi trong vô định nữa khi có thứ này giúp đỡ. Nơi anh đang ngồi đây trên sách ghi Cánh Đồng Sáng, ban ngày là ngai vàng của mặt trời, ban đêm sẽ là vườn hoa của mặt trăng. Đọc qua cuốn sách, anh biết cánh đồng này khi mặt trời lên đỉnh đầu thì nó sẽ là một cái lò thiêu khổng lồ, không chậm trễ, anh để ngựa ăn cỏ cho thật no, còn bản thân thì chuẩn bị đồ đạc cho thật kỹ để nhanh chóng rời khỏi cánh đồng này càng sớm càng tốt, theo như bản đồ thì từ mốc là chỗ anh ấy đứng, cứ tiếp tục đi thẳng là sẽ đến một kinh thành nhỏ, thành Droc, sẽ là nơi đầu tiên chàng trai trẻ này dừng chân tới.

Mặt trời lên dần rõ ràng hơn trên bầu trời cao, Viktor nhanh nhẹn trèo lên ngựa, anh bắt đầu tiếp tục dạo bước trên cánh đồng rộng lớn này, nhưng đích đến đầu tiên đã rõ ràng hơn khiến anh ấy không còn lạc lõng trên đường đi nữa, dù có cô đơn, nhưng tạm thời Viktor quyết định quay lại làm bạn với hai đồng cỏ bên đường và dạo bước trên con đường cũ mà nhà du hành ẩn danh xưa để lại trên bản đồ.

Con đường dài đến tận xa xăm, Viktor chăm chú xem lại cuốn sách, anh kiểm tra kỹ các thông tin trong sách về Cánh Đồng Sáng, con đường anh đang đi đã có từ rất lâu, trước cả khi cuốn sách này được viết, cánh đồng này không có gì nhiều, chủ yếu là một số động vật có vú nhỏ sinh sống như thỏ và các loài chuột trú ẩn trong hang sâu, vì vùng này khi mặt trời ở đỉnh cao nhất sẽ rất nóng, khiến cho hầu hết các sinh vật to lớn hay những sinh vật không sống trong hang đều không thể chịu được, theo thông tin sách viết, càng đến gần thành Droc thì sẽ có thêm một số sinh vật khác như dê và cừu được người dân trong thành chăn nuôi. Ngoài cái nắng khô người trên đồng cỏ ra thì theo sách, cánh đồng không còn gì nguy hiểm được mô tả.

Tìm hiểu thêm về thành Droc qua những trang sách, nơi đây được mô tả là một kinh thành nhỏ hướng đông bắc nếu đi từ Cánh Đồng Sáng lên, kinh thành chỉ có 2 tường thành lớn bao quanh, cuộc sống được mô tả không quá chi tiết, tường thành thứ nhất canh giữ không quá nghiêm ngặt, nhưng tường thành thứ 2 là nơi những quý tộc ở và hưởng thụ nên sẽ được canh gác nghiêm ngặt hơn, nhưng xét cho cùng thì người dân trong thành không quá đông và cuộc sống của họ khá ổn định. Những mô tả ngắn gọn về thành Droc giúp Viktor có thêm những cái nhìn cơ bản về kinh thành này, các sinh vật lạ hay những điều đặc biệt trong thành gần như là không có, chỉ là một kinh thành nhỏ bình thường.

Nhưng đã 30 năm rồi, cuốn sách này đã cũ so với hiện tại trước mắt. Mải mê đọc sách mà không ngờ thay, Viktor đã đi đến cuối của Cánh Đồng Sáng, một khúc cua dốc cong xuống một khu rừng nhỏ, nhưng có điều đặc biệt hơn, ngay trước mắt anh ấy là một kinh thành cao lớn, bức tường ngoài thành được thiết kế khá cầu kì, nửa phần dưới thẳng lên rất chắc chắn, nhưng nửa phần trên thì hơi phình nhẹ ra ngoài rồi cong ngược lên, nửa trên bức tường còn có những ô cửa nhỏ, bức tường bên trong cùng thì chỉ là một bức tường thẳng đứng và có treo những thứ bay phấp phới trên đó như là cờ hoàng tộc.

Nhiều cột khói nhẹ nhàng từ những mái nhà ngói nghiêng nhỏ trong thành, dòng người như kiến từ ngoài đang xếp hàng dài để đi vào trong thành. Viktor khẽ vui mừng nhưng cũng đầy hồi hộp, lần đầu tiên bức chân đến một nơi lạ lẫm, không người quen, không biết nhiều về một nơi tưởng chừng như nhỏ bé mà sách nói, có lẽ sau một khoảng thời gian dài, nhiều người đã tìm đến đây hơn để sinh sống và làm việc. Viktor cùng chú ngựa của mình chậm rãi đi xuống dốc một cách nhẹ nhàng rồi băng qua khu rừng nhỏ để tiến tới thành Droc.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free