(Đã dịch) Tuyệt Thế Kiếm Thần - Chương 07 : Xông hạ ngập trời đại họa?
"Phế đan điền ngươi!"
Bị Diệp Vân chọc tức lần nữa, sắc mặt Vương Bá càng thêm âm trầm, thân thể hắn khẽ động.
Ngay sau đó, cây đại đao bên hông Vương Bá tự động tuốt khỏi vỏ, vững vàng rơi vào tay hắn.
Cây đại đao ấy, nhiều người đều không hề xa lạ, nó tên là Đồ Hổ Đao!
Nó được đệ nhất Luyện Khí Đại Sư Hoàng thành, dùng ngũ kim huyền thiết nổi tiếng cứng rắn làm nguyên liệu, tốn hao chín chín tám mươi mốt ngày đêm mới luyện chế thành công.
Sau khi luyện chế thành công, nó còn được ngâm trong một ao nước đặc biệt suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày đêm.
Có thể nói, đây là một thần binh lợi khí vô cùng sắc bén, không gì không xuyên thủng!
Cũng ngay khoảnh khắc Vương Bá nắm lấy chuôi đao, cây đại đao đen kịt ấy lập tức biến thành màu đỏ rực.
Trên thân đao, tựa như được bao phủ bởi một tầng liệt hỏa, lại như một con Hỏa Long.
Hướng thẳng về phía đan điền của Diệp Vân, hung hãn đâm tới...
"Là Xích Diễm đao pháp!"
Trong đám người vây xem, có một lão giả mặc hoa phục, lập tức nhận ra.
Xích Diễm đao pháp, đó là một công pháp Huyền cấp hạ đẳng, cũng là cuốn công pháp Huyền cấp duy nhất của Đại Tướng Quân Phủ.
Vương Bá với thực lực Huyền giai hai tầng, cầm trong tay thần binh lợi khí, lại vận dụng công pháp Huyền cấp, nếu vẫn không thể một chiêu đánh chết một phế vật chỉ có Nhân giai hai tầng.
Thì đúng là có thể nuốt hận m�� chết.
Giờ khắc này, không ai nghi ngờ kết quả của khoảnh khắc tiếp theo.
Thế nhưng, khi khoảnh khắc tiếp theo thực sự đến.
Cảnh tượng đập vào mắt những người vây xem, khiến tất cả bọn họ kinh hãi tột độ.
Cây đại đao rực lửa của Vương Bá, cũng không như ý nguyện phế đi đan điền của Diệp Vân.
Ngược lại.
Là trường kiếm trong tay Diệp Vân, tinh chuẩn không chút sai lệch đâm vào vị trí đan điền của Vương Bá...
Vương Bá muốn một chiêu phế bỏ Diệp Vân, nhưng bây giờ lại bị Diệp Vân một chiêu phế bỏ.
Vương Bá tuyên bố phế đan điền Diệp Vân, nhưng bây giờ lại bị Diệp Vân phế đan điền.
Thực sự mà nói, đây thật đúng là một sự trớ trêu lớn!
"Ngươi thua, ta muốn dẫn muội muội ta đi."
Diệp Vân mặt không biểu cảm rút trường kiếm từ vị trí đan điền của Vương Bá, kéo theo một dòng máu tươi phun trào!
Nói xong, Diệp Vân liền đi về phía cỗ kiệu hoa cách đó không xa.
"Ngươi... Ngươi lại dám, ngươi lại dám... Phế đi đan điền của ta? Ta muốn giết ngươi!"
Đan điền bị phế, cảm nhận nỗi đau đớn tột cùng từ vết thương, Vương Bá hai mắt đỏ ngầu, triệt để phát điên.
Vừa dứt lời, hắn cầm Đồ Hổ Đao trong tay, liền hung hăng bổ về phía sau lưng Diệp Vân...
Kể từ khi đan điền Vương Bá bị phế, mặc dù tu vi của hắn đã mất hết.
Nhưng vì Đồ Hổ Đao trong tay hắn phi phàm, ngay cả người bình thường cầm nó cũng có thể chém sắt như bùn, huống chi là thân thể Diệp Vân?
Cho nên nếu đao kia thực sự bổ trúng Diệp Vân, chẻ đôi cơ thể này ra thì cũng không thành vấn đề.
Đáng tiếc, cảm giác của Diệp Vân vô cùng nhạy bén.
Hắn nghiêng người né tránh, Đồ Hổ Đao trong tay Vương Bá liền lướt sát qua người Diệp Vân.
"Được thôi, ngươi đã nhiều lần sỉ nhục, lại còn muốn giết hại ta, hôm nay ta sẽ thanh toán tất cả ân oán này!"
Tránh thoát một đao ác độc của Vương Bá, trên mặt Diệp Vân tràn đầy sát ý.
Sau đó, trường kiếm trong tay hắn giơ cao lên...
"Diệp Vân thằng ranh, ngươi thật sự là quá to gan, mau dừng tay lại cho ta!"
Tiếng quát lớn ấy, chính là của lão phu nhân đang khống chế Diệp Tuyết, vốn là nhũ mẫu của Vương Bá.
Ai có thể ngờ được ở Hoàng thành, lại có người dám ngăn cản đoàn xe của Đại Tướng Quân Phủ.
Cho nên trong đoàn xe này, mặc dù có không ít thị vệ được sắp xếp, nhưng thực lực cũng không mạnh lắm.
Xét trên toàn bộ đoàn xe, lão phu nhân này với thực lực Huyền giai bốn tầng, đã được coi là người mạnh nhất rồi.
Vốn dĩ thấy Diệp Vân một kiếm phế bỏ Vương Bá, trong lòng lão phu nhân đã nổi trận lôi đình, phẫn nộ đến mức hai mắt tóe lửa.
Bây giờ thấy Diệp Vân lại muốn dùng kiếm giết Vương Bá, lão phu nhân rốt cục không kìm được mà hét lớn.
Thực tế đâu chỉ riêng lão phu nhân.
Tất cả mọi người ở đây, đều không ngờ tới Diệp Vân lại có lá gan lớn đến vậy, dám phế đi Vương Bá.
Hiện tại, còn chuẩn bị giết Vương Bá.
Dù sao Vương Bá, đây chính là Nhị công tử Đại Tướng Quân Phủ!
Đối với tiếng quát giận dữ của lão phu nhân, Diệp Vân thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn, đáp lại nàng chỉ là một kiếm chém xuống.
Một kiếm này, nhanh gọn, dứt khoát và thô bạo!
Đầu của Vương Bá lăn xu��ng đất, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt...
Cùng lúc đầu Vương Bá lìa khỏi xác, cả con đường đột nhiên rơi vào sự tĩnh lặng như chết.
Chợt, những tiếng xôn xao, bàn tán nổi lên bốn phía...
Ai mà chẳng biết, Đại tướng quân Vương Đại Long vô cùng bao che con cái, lại còn sủng ái Vương Bá từ nhỏ.
Đã từng có một lần, Vương Bá trên đường cướp đoạt phụ nữ, bị phu quân của người phụ nữ đó tát một cái vì không biết thân phận của Vương Bá. Vương Đại Long sau khi biết chuyện, thế mà tự mình dẫn phủ binh đến tận nhà hắn, tịch thu gia sản, tru diệt cả nhà hắn.
Mà bây giờ, Diệp Vân bên đường kiếm giết Vương Bá.
Vương Đại Long biết chuyện này xong, sẽ phát tiết cơn lửa giận ngập trời đến mức nào... Mọi người quả thực không dám tưởng tượng!
Cho dù là Diệp Vô Nhai và Bàn Tử, những người đang chuẩn bị cùng Diệp Vân liều mạng một phen trong đám đông, cũng đều ngây ngẩn cả người.
Giết Vương Bá, điều này tương đương với việc đã cùng Đại Tướng Quân Phủ không đội trời chung nữa rồi!
Thế nhưng, sắc mặt Diệp Vân lại vẫn lạnh nhạt.
Chính là Vương Bá này đã nhiều lần sỉ nhục mình.
Chính là Vương Bá này đã đẩy mình xuống vách núi.
Chính là Vương Bá này đã sai người đả thương cha mình.
Cũng chính là Vương Bá này đã âm mưu chiếm đoạt muội muội mình...
Mỗi một mối thù này, đều có thể nói là tày trời!
Vương Bá, nên giết!
Huống hồ Diệp Vân hiểu rõ, ngay từ khoảnh khắc hắn ngăn cản Vương Bá hôm nay, cũng đã định trước kết cục không đội trời chung với Đại Tướng Quân Phủ.
Dù cho hôm nay mình không giết Vương Bá, Vương Bá có thù tất báo có tha cho mình không?
Đại Tướng Quân Phủ bá đạo ngang ngược có bỏ qua cho mình không?
Hiển nhiên, là không thể nào!
Lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi mở miệng, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy không ngừng: "Đồ vô liêm sỉ, ngươi đã rước họa tày trời!"
Nói xong, lão phu nhân tiện tay rút ra một thanh cửu tiết roi, liền vọt người lên.
Cây roi trong tay nàng vung lên, phát ra những tiếng nổ như sấm rền.
"Chịu chết đi!"
Lão phu nhân đã đến trước mặt Diệp Vân, cửu tiết roi trong tay nhanh chóng quất thẳng vào gáy Diệp Vân.
"Ừm, chịu chết đi."
Diệp Vân lạnh nhạt nói, thân pháp của hắn có thể nói là tuyệt diệu.
Trường kiếm trong tay thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh như điện xẹt.
Cuối cùng, một kiếm đâm ra, đâm xuyên tim lão phu nhân.
Lão phu nhân đờ đẫn nhìn thoáng qua trường kiếm đang cắm trên ngực mình, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin, môi mấp máy run rẩy như muốn nói điều gì đó.
Bất quá, Diệp Vân không có cho nàng cơ hội nói chuyện.
Trường kiếm rút ra, lão phu nhân gục xuống đất, bỏ mình.
Cảnh tượng lại một lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng như chết, tất cả mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Diệp Vân, kẻ được cả Hoàng thành công nhận là phế vật này.
Nhưng là bây giờ Diệp Vân, thật sự hay là phế vật sao?
Lưu Thiết Quải, Nhân giai năm tầng, dưới một kiếm của Diệp Vân đã ngã ngựa, đầu rơi máu chảy, sống chết chưa rõ.
Vương Bá, Huyền giai hai tầng, dưới một kiếm đâm rách phần bụng, đan điền bị phế, biến thành phế nhân.
Hiện tại, ngay cả lão phu nhân Huyền giai bốn tầng, cũng dưới một kiếm của Diệp Vân, ngã xuống tại chỗ...
"Kẻ này làm càn, dám giết Nhị công tử Đại Tướng Quân Phủ ta! Tất cả, mau chóng đuổi giết hắn cho ta!"
Người mở miệng chính là một trung niên nhân đang mặc trọng giáp.
Người này tên là Triệu Cương, là một thị vệ trư���ng của Đại Tướng Quân Phủ.
Cũng là người toàn quyền phụ trách sự an toàn của đoàn xe lần này.
Toàn bộ diễn biến câu chuyện trong chương này đều thuộc về truyen.free, độc quyền khai thác và phân phối.