(Đã dịch) 1994: Thái Nông Nghịch Tập - Chương 54: Mưa to tới
Trần Gia Chí, trồng rau thế nào rồi?
Một lát sau, Hồng Trung đã thu xếp xong phân bón, chuẩn bị lái xe đi giao hàng. Thấy Trần Gia Chí đang đọc sách nghiêm túc, anh liền cất tiếng gọi.
Trần Gia Chí đặt sách xuống: “Hồng lão bản, quyển sách này, đợi anh đọc xong có thể cho tôi mượn hai ngày không? Tôi đọc xong sẽ trả lại ngay.”
Hồng Trung sửng sốt một chút, nói: “Không sao đâu, cậu thích thì cứ cầm lấy mà đọc, tôi cũng chỉ đọc cho đỡ buồn thôi.”
Trần Gia Chí lập tức cầm sách lên: “Vậy tôi không khách sáo nhé.”
“Cậu có bao giờ khách sáo với tôi đâu.”
Đợi phân bón đến chợ rau, trong lúc dỡ hàng Trần Gia Chí cùng Hồng Trung trò chuyện vài câu, mới biết Hồng Trung cũng đã chất đầy kho hàng.
Lòng Trần Gia Chí thầm nhẹ nhõm. Có mối quan hệ này, chắc chắn anh ấy sẽ bán hàng cho mình với giá gốc.
Dỡ hàng xong, Trần Gia Chí lại ra đồng làm đất.
Trong đồng rau không còn nhiều lắm.
Số rau muống còn lại cũng đã hơi già, chỉ còn cách bán dần. Nhưng với dưa, khổ qua, đậu đũa và đậu ván, nguồn thu nhập cơ bản hàng ngày vẫn được đảm bảo.
Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu là làm đất gieo hạt, cùng với việc chống lũ, phòng lụt.
Sau những trận mưa lớn, độ ẩm đất quá cao, rất khó gieo hạt trong thời gian ngắn. Bởi vậy, phải tranh thủ gieo hạt càng nhiều càng tốt trước khi mưa lớn ập đến.
Bây giờ việc làm đất hoàn toàn thủ công, hiệu suất không cao.
Huống chi Trần Gia Chí còn yêu cầu chăm sóc kỹ lưỡng, đồng thời phải dọn dẹp mương nước, đảm bảo cống lộ thiên và cống ngầm đều thông suốt.
Hơn nữa, mỗi lần trồng xong và tưới nước xong, anh đều ngay lập tức dựng nhà lưới nhỏ hình vòm, rồi kéo lưới che nắng lên.
Anh cũng kiểm tra từng cái dây ni lông xem đã cố định chắc chắn chưa.
Những hạt giống gieo mấy ngày trước đã nảy mầm, cũng cần kịp thời vun xới.
Và rau muống trong thời kỳ sinh trưởng cần bón thúc kịp thời.
Việc này tiếp nối việc kia.
Thời gian cứ thế trôi qua hai ba ngày. Mỗi ngày bán được một hai trăm khối tiền, tính ra cũng là thu nhập không tồi, nhưng Trần Gia Chí cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
Chiều tối ngày 24 tháng 5.
Trời không có nắng nhưng nóng bức lạ thường.
“Lão Ngao, kiểm tra lại lần nữa đi, chuẩn bị kỹ càng vào. Thời tiết này có vẻ bất thường, rất có thể sẽ có mưa to đấy.”
“Ừ, nóng quá, chắc là sắp mưa.”
Buổi tối sau khi thu hoạch rau xong, Trần Gia Chí cùng Ngao Đức Hải lần lượt kiểm tra từng giàn mướp, đảm bảo cây trúc cắm chắc chắn, dây buộc chặt.
Sau đó, lỗ thoát nước của mương, vốn bị chặn để tiện tưới, được mở ra để nước chảy đi hết, đồng thời đảm bảo mỗi điểm nối và đường thoát nước đều thông suốt.
Trần Gia Chí không nhớ kiếp trước chính xác là khi nào trời mưa.
Có thể là tối nay. Có thể là ngày mai ban ngày.
Sáng mai còn phải đi bán rau, Trần Gia Chí chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Kiểm tra xong giàn rau, Trần Gia Chí lại hô: “Lão Ngao, kéo lưới che nắng đi.”
“Giờ này mà che ư?”
“Che! Buổi tối nếu mưa to trút xuống, toàn bộ rau sẽ hỏng hết!”
Rau muống đã được chăm sóc kỹ lưỡng sắp đến vụ thu hoạch. Nếu một trận mưa lớn trút xuống, cành lá và thân cây chắc chắn sẽ bị hư hại, đến lúc đó chỉ có thể thu hoạch vội vàng chứ không thể chờ đến khi được giá cao.
Hơn nữa, những hạt giống và cây con mới gieo, nếu mưa to một trận, đất đai sẽ trực tiếp bị nén chặt lại, coi như hỏng hết.
Lưới che nắng thường chỉ dùng để che nắng ban ngày, nhưng Trần Gia Chí cảm thấy mưa to sắp đến nên đã cùng Ngao Đức Hải loay hoay che kín tất cả lưới che nắng, rồi căng chặt dây ni lông.
Đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, đến phút cuối Trần Gia Chí không dám chút nào buông lỏng.
Hai người vẫn bận đến hơn 10 giờ đêm mới về nhà.
“Tú tài, sao giờ này mới về?”
Vừa đến cửa nhà, Quách Mãn Thương đã gọi to về phía anh, còn đưa cho anh điếu thuốc.
Trần Gia Chí nhận lấy điếu thuốc hút lên: “Đang che lưới che nắng. Thời tiết nóng bức quá, lại thêm mây giăng dày đặc, tôi cảm giác muốn mưa rồi. Lão Quách, lỗ thoát nước ở mương của các ông đã mở hết chưa?”
“Tôi mở rồi.”
“Hai thửa đất phía dưới cạnh ông thì sao?”
“Tôi không để ý.”
“Đi kiểm tra đi, nếu quả thật mưa lớn, phía dưới bị tắc thì nước trên ruộng của ông cũng không thoát được. Tốt nhất là kéo cả lưới che lên nữa.”
Quách Mãn Thương không chút do dự, lập tức quay lại đồng ruộng.
Lý Minh Khôn mấy người đang tắm, tắm xong đi ra, Trần Gia Chí cũng lặp lại lời dặn đó vài lần nữa, và cũng không quên dặn dò những người cùng chợ rau khác.
Phần lớn không nói gì nhiều, trực tiếp ra ruộng kiểm tra. Mưa to bình thường đều sẽ có một ít dấu hiệu.
Nóng bức không nhất định sẽ mưa to.
Nhưng ở Hoa Thành nơi đây, lượng mưa vốn đã nhiều, bình thường cũng không có người trồng rau nào dám chủ quan. Bất quá, trong chợ rau cũng không thiếu những người còn ôm tâm lý may rủi.
Thậm chí có người còn ngầm trách Trần Gia Chí làm chuyện bé xé ra to.
“Gia Chí, đi tắm trước đi.”
Lý Tú đã tắm gội xong, thay áo cộc tay và quần ngố che đầu gối, để lộ một đoạn cánh tay và bắp chân trắng nõn, nổi bật hẳn so với cổ, tay và gương mặt cô.
Trần Gia Chí nhận lấy thùng, nói: “Hai tháng tới em cứ ở nhà đi, nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa gì đó. Việc đồng áng thì em đừng ra, nóng quá lại mệt.”
“Không sao đâu, em thấy cũng ổn mà.” Lý Tú có chút lơ đễnh: “Hơn nữa, anh một mình sao làm xuể.”
“Còn có Ngao Đức Hải và Triệu Ngọc nữa.”
“Dù sao cũng là người ngoài.”
“Nếu em tin anh, ngay cả khi chỉ có một mình, anh cũng giải quyết được thôi. Khoảng thời gian qua em cũng đã thấy rồi đấy.”
“Ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
Hai người đang đứng ở cửa bàn cãi, Dịch Định Can đột nhiên từ trong nhà đi ra: “Lý Tú, sao giờ này lại không nghe lời Gia Chí vậy? Còn hai ba tháng nữa là sinh rồi, theo chú nói, con nên ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Không được đâu chú, con vừa nhận thêm bốn mẫu đất, đây là lúc bận r���n nhất, không thể không ra đồng được.”
Lý Tú khẽ cắn răng, nói: “Thế thì, con không làm các việc nặng khác, chỉ riêng công việc hái mướp, hái đậu đũa hàng ngày thì để con lo.”
“Được, chốt vậy đi. Anh đi tắm trước đây.”
Trần Gia Chí xách thùng đi vào phòng tắm, trong đầu nghĩ, đợi mưa to trút xuống xong, mình có nên nhổ bỏ mầm dưa không nhỉ?
Sáng sớm.
Thức dậy, Trần Gia Chí cảm thấy càng lúc càng oi bức, trong lòng có chút bồn chồn.
“Dịch ca, tôi lại ra đồng nhìn một chút.”
Dịch Định Can kinh ngạc: “Không chuẩn bị xong rồi sao? Còn đi xem cái gì?”
Trần Gia Chí đã đi vào trong bóng đêm: “Cứ kiểm tra lại một chút, để ngừa vạn nhất.”
Những người khác cũng đều không có đi.
Quách Mãn Thương suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cũng đi nhìn một chút.”
Thấy ông ta đi, Lý Minh Khôn trong lòng nhất thời có chút lo lắng: “Chờ tôi, tôi cũng đi.”
Dịch Định Can nhìn Thích Vĩnh Phong, không chút do dự, cũng hướng ra đồng.
“Đồ dở hơi!”
Hắn cũng đi theo.
Chuyến đi này, mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Trở lại sau, sắc mặt mọi người đều không được vui vẻ cho lắm.
Cho đến khi ra đến chợ rau, họ mới bắt đầu trò chuyện.
“Mương thoát nước của tôi bị người ta chặn mất rồi.”
“Của tôi cũng thế.”
“Của tôi cũng vậy.”
“Nếu chỉ là một người thì còn chấp nhận được, đằng này tất cả đều bị chặn lại, chắc chắn là có kẻ cố tình làm vậy. Cái thằng khốn kiếp đó, hại người mà chẳng lợi lộc gì cho mình. Nếu muốn phá hoại, thì chẳng phải sẽ khiến tất cả đều bị ngập lụt sao!”
“Gia Chí, của cậu thì sao?”
“Mương thoát nước của tôi không bị lấp.”
Mấy người đều kinh ngạc, nhưng lại nghe Trần Gia Chí nói: “Thế nhưng thửa số 6 cạnh mương thoát nước chính thì lại bị người ta chắn một cái đập, nước trong mương chính đang chảy thẳng vào đồng.”
Qua một lúc lâu, Dịch Định Can mới thở dài nói: “Quả nhiên vẫn là Gia Chí cậu dễ gây thù chuốc oán. Chúng tôi thì chỉ ghen tỵ với cậu thôi, còn người ngoài thì chỉ mong cậu gặp chuyện không may.”
Trần Gia Chí trong lòng đoán xem ai đã làm chuyện này, rất nhanh đã đến Lạc Khê Đại Kiều, anh chỉ có thể tập trung đi tiếp.
Bởi vì mất thêm chút thời gian ở đồng ruộng, khi đến thị trường đã là hơn hai giờ sáng.
Trong đêm tối một tia chớp lóe lên rồi vụt tắt, ngay sau đó là tiếng sấm vang trời, một cơn mưa như trút nước đột ngột đổ xuống.
Một đám người trồng rau đều quay sang nhìn Trần Gia Chí.
“Chí ca, anh đoán đúng thật!”
Giọt mưa to như hạt đậu tương, đập vào mái nhà rào rào.
Trần Gia Chí nhìn mọi người xung quanh: “Tôi đang nghĩ, mớ rau này tối nay sẽ bán thế nào đây?!”
Từng câu chữ trong bản chỉnh sửa này thuộc về truyen.free, không sao chép dưới mọi hình thức.