(Đã dịch) Chương 284 : Trang bức là cần phải trả giá thật lớn
"Ngươi... Ngươi không giết ta?"
Nghe Mạc Thanh Vân nói vậy, Dư Tĩnh lập tức kinh ngạc, không tin vào tai mình.
Mạc Thanh Vân lại không giết hắn, còn để hắn trở về gọi viện binh, có chuyện tốt như vậy sao?
Thấy Dư Tĩnh hoài nghi, Mạc Thanh Vân mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không đi, ta sẽ đổi ý."
Nghe vậy, Dư Tĩnh không dám nán lại, lập tức hướng phủ thành chủ mà đi.
Khi Dư Tĩnh đi xa, Lý Mậu đang khôi phục thương thế, liền đình chỉ tu luyện, mở mắt đứng lên.
Trải qua một phen chữa thương, thêm vào Ngọc Trân Dưỡng Nguyên Đan trợ giúp, giờ phút này, thương thế của hắn đã khôi phục hơn nửa.
Lý Mậu đứng dậy, hướng Mạc Thanh Vân ba người đi tới, cảm kích nói: "Cám ơn tiểu huynh đệ đan dược, còn chưa thỉnh giáo tục danh."
"Mạc Thanh Vân!" Mạc Thanh Vân nhàn nhạt đáp, mở miệng: "Nếu Lý huynh thương thế đã khôi phục, chúng ta xin cáo từ trước, nếu Lý huynh muốn tìm ta, có thể chờ Nhan huynh chữa thương xong, cùng nhau đến phủ thành chủ tìm ta."
"Phủ thành chủ?"
Nghe Mạc Thanh Vân nói, Lý Mậu lập tức nghi hoặc, không hiểu ý của hắn.
Vừa rồi bị Mạc Thanh Vân giết chết Lâm Lương Hiền đám người, chẳng phải là người của phủ thành chủ sao?
Theo lý thuyết, Mạc Thanh Vân giết Lâm Lương Hiền, không thể nào là người của phủ thành chủ.
Nhưng nếu vậy, tại sao Mạc Thanh Vân lại bảo hắn đến phủ thành chủ tìm mình?
Giờ khắc này, Lý Mậu trong lòng rất khó hiểu.
Mạc Thanh Vân không giải thích nhiều, hắn tin rằng, Lý Mậu sẽ sớm hiểu ý hắn.
Chợt, Mạc Thanh Vân nhảy lên lưng Man Thú, nói với Mạc Phi Vũ hai người: "Cha, Tử Thục, chúng ta đi phủ thành chủ."
Nghe vậy, Mạc Phi Vũ hai người cũng nhảy lên lưng Man Th��.
Ngay sau đó, Mạc Thanh Vân ba người cưỡi Man Thú, hướng phủ thành chủ mà đi.
Chốc lát sau, Mạc Thanh Vân ba người đến phủ thành chủ.
Giờ phút này, Dư Tĩnh đang dẫn người từ phủ thành chủ đi ra.
Nhìn bộ dáng của bọn họ, tựa hồ chuẩn bị đi tìm Mạc Thanh Vân tính sổ, báo thù cho Dư Nạo.
Thấy Mạc Thanh Vân ba người đến, Dư Tĩnh đám người lập tức biến sắc, lộ vẻ kinh ngạc.
Mạc Thanh Vân ba người lại trực tiếp đến phủ thành chủ, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Ngắn ngủi ngẩn ra, Dư Tĩnh liền cười đắc ý, nhìn Mạc Thanh Vân cười lạnh: "Tiểu tử, lá gan của ngươi thật không nhỏ, lại dám đến phủ thành chủ."
Nghe vậy, Mạc Thanh Vân cười nhạt nhìn hắn, giễu cợt: "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, lại dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi cho rằng tìm mấy tên Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng, lục trọng cứu binh, là có thể bảo đảm an toàn sao?"
"Hừ! Khá lắm không coi ai ra gì tiểu tử."
Nghe vậy, thành chủ Tùng Đỉnh Thành Dư Triệu mặt trầm xuống, lạnh lùng: "Tiểu tử, đừng tưởng rằng có một con Nguyên Đan Cảnh ng�� trọng tọa kỵ, là có thể hống hách lộng hành."
"Ta chính là cho là như vậy, ngươi lại có thể thế nào?"
Nghe Dư Triệu nói, Mạc Thanh Vân vẫn cười nhạt, trong mắt lộ tia hài hước và lạnh lùng.
"Tiểu tử, xem ra ngươi không biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."
Nghe Mạc Thanh Vân nói, Dư Triệu mặt trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng: "Ở chiến trường Nguyên Đan Cảnh này, một con yêu thú Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng, vẫn chưa đủ để ngươi hống hách lộng hành, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, làm người nên khiêm tốn một chút."
Dứt lời, nét mặt Dư Triệu bỗng nhiên biến đổi, kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Vân bên cạnh: "Mạc Phi Vũ, không ngờ ngươi lại cùng tiểu tử này, chẳng lẽ ngươi cũng giống hắn, tưởng rằng có được một con yêu thú Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng, là có thể đến báo thù?"
"Ngươi đoán không sai, chúng ta quả thật nghĩ như vậy."
Nghe Dư Triệu nói, Mạc Thanh Vân vẫn cười nhạt, trong mắt càng thêm đùa cợt.
Nghe vậy, mọi người phủ thành chủ lập tức cười lớn, chế nhạo Mạc Thanh Vân ba người.
"Tiểu tử n��y thật biết nói đùa, hắn thật sự coi lông gà thành lệnh tiễn rồi, cho rằng có con Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng là vô địch thiên hạ."
"Tiểu tử, ngươi cho rằng tọa kỵ của ngươi là cường giả Đan Phủ Cảnh à, có thể hống hách lộng hành ở chiến trường Nguyên Đan Cảnh này."
"Chờ chút các ngươi đừng giết tiểu tử kia vội, ta muốn làm thịt tọa kỵ của hắn trước, để hắn chết trong tuyệt vọng."
...
Giờ khắc này, mọi người phủ thành chủ đều cười lạnh, suy nghĩ lát nữa sẽ hành hạ Mạc Thanh Vân thế nào.
Nhìn bộ dáng của bọn họ, phảng phất đã nắm chắc phần thắng, chỉ cần ra tay, là có thể dễ dàng treo lên đánh Mạc Thanh Vân.
Trong lúc mọi người cười lạnh, Dư Tĩnh lại lộ vẻ đắc ý, nhìn Mạc Thanh Vân lạnh lùng: "Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội, cho ngươi đi gọi viện binh, chỉ là ngươi có cứu binh sao? Hai tên cứu binh của ngươi còn đang chữa thương kia kìa, ha ha..."
"Đối phó các ngươi, còn chưa cần gọi viện binh!"
Nghe Dư Tĩnh nói, Mạc Thanh Vân vẻ mặt bình tĩnh, cười nhạt đáp.
"Ta nhổ vào! Ngươi đừng ở đó mà trang bức."
Nghe Mạc Thanh Vân nói, Dư Tĩnh đắc chí, phách lối: "Tiểu tử, ngươi bảo ta trở về gọi viện binh, lão tử bây giờ mang viện binh đến rồi, xem ta lát nữa ngược ngươi thế nào, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết, trang bức là phải trả giá thật lớn..."
"Được rồi, Dư Tĩnh đừng nói nhảm với tiểu tử này."
Dư Tĩnh còn định nói tiếp, Dư Triệu ngắt lời hắn, nói với mấy cường giả Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng bên cạnh: "Dư Lỗi, Dư Tuyền, Dư Dương Tùng, mấy người các ngươi đi đối phó con Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng kia."
"Vâng, thành chủ!"
Nghe Dư Triệu phân phó, Dư Lỗi mấy người lập tức đáp, cười lạnh hướng Mạc Thanh Vân đi tới: "Tọa kỵ Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng, nói thật, ta còn không nỡ giết."
"Bất quá, vì thấy tiểu tử này đau lòng khi tọa kỵ chết, ta đành phải làm thịt con vật này." Dư Tuyền cười lạnh, bổ sung.
Chợt, Dư Tuyền đám người ra tay với Man Thú, trên người tỏa ra khí tức kinh khủng.
《 Dũng Tuyền Kiếm Pháp 》
《 Tùng Hạc Song Hành 》
《 Cổn Lôi Liệt Sơn Đao 》
...
Dư Lỗi ba người vừa ra tay, liền không để đường lui, dường như chuẩn bị một chiêu giải quyết Man Thú.
Khi Dư Lỗi ba người xuất thủ, Man Thú cũng giơ bàn tay khổng lồ, hung hãn đánh về phía ba người.
Keng keng coong...
Binh khí của Dư Lỗi ba người đánh vào bàn tay Man Thú, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Chỉ là bàn tay Man Thú không hề bị thương, ngay cả một dấu vết cũng không có.
"Sao... Sao có thể như vậy!"
Thấy cảnh này, Dư Lỗi ba người ngốc trệ, lộ vẻ hoảng sợ, mặt bắt đầu trắng bệch.
Man Thú cường đại, vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Có lẽ vì quá sợ hãi, Dư Lỗi ba người đối diện công kích của Man Thú, quên cả phản kháng và né tránh.
Ầm!
Bàn tay to lớn của Man Thú hạ xuống, phát ra một tiếng vang kinh thiên, vén lên bụi khói cuồn cuộn, nguyên lực tàn phá.
Ngay sau đó, một mảnh máu đỏ tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Dư Lỗi ba người chết rồi, dưới một bàn tay của Man Thú, bọn họ bị đánh thành thịt nát, chết không thể chết lại.
Một chiêu, ba vị cường giả Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng, chết!
Thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Dư Triệu ngưng kết l��i.
Bọn họ không ngờ, thực lực Man Thú lại cường đại đến vậy, đây thật sự là tu vi Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng sao?
Nếu thật sự là như vậy, thực lực Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng này, cũng quá trâu bò rồi.
"Sao... Sao có thể như vậy?"
Thấy cảnh này, Dư Tĩnh lập tức mặt trắng bệch, hoảng sợ: "Chẳng... Chẳng lẽ hắn không phải tu vi Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng!"
Ý niệm này vừa xuất hiện, Dư Tĩnh liền kinh hoảng, lần này hắn gây ra đại họa rồi.
Hắn lại trêu chọc một kẻ địch khủng bố như vậy cho Dư gia.
"Dư Tĩnh, ngươi không phải nói, hắn chỉ có tu vi Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng sao?"
Dư Tĩnh kinh hoàng, Dư Triệu mặt dữ tợn, quát mắng.
Tiểu tử này báo sai thực lực của Man Thú, thật là ngu xuẩn.
Từ thực lực Man Thú biểu hiện ra, hắn có thể là cường giả Nguyên Đan Cảnh cao giai.
Bởi vì, Dư Triệu nắm giữ tu vi Nguyên Đan Cảnh lục trọng, tự nhận không thể giết Dư Lỗi ba người dứt khoát và dễ dàng như Man Thú.
Cường giả Nguyên Đan Cảnh cao giai, Dư gia bọn họ không thể trêu chọc nổi.
Giờ khắc này, Dư Triệu đám người b���ng nhận ra, Mạc Thanh Vân đến phủ thành chủ, không phải tự chui đầu vào lưới, mà là yên tâm có chỗ dựa chắc.
Nhận ra điều này, Dư Triệu liền cười gượng, nói với Mạc Thanh Vân: "Vị tiểu ca này, Phi Vũ huynh, vừa rồi đều là hiểu lầm, tất cả đều do Dư Tĩnh, ta giao hắn cho các ngươi, mặc các ngươi xử lý."
"Nhị... Nhị bá, đừng mà!"
Nghe Dư Triệu nói, Dư Tĩnh lập tức hoảng sợ, cầu khẩn.
Hắn biết, Dư Triệu định khí xa bảo suất, hy sinh hắn để bảo toàn Dư gia.
"Đánh không thắng thì cầu xin tha thứ, thiên hạ không có chuyện dễ dàng như vậy!"
Nghe Dư Triệu nói, Mạc Thanh Vân khinh bỉ nhìn hắn, ra lệnh cho Man Thú: "Man Thú, tiễn bọn chúng lên đường."
"Vâng, thiếu chủ!"
Nghe Mạc Thanh Vân nói, Man Thú cung kính đáp, giơ tay đánh về phía mọi người Dư gia.
Giờ khắc này, khí thế trên người Man Thú không còn che giấu.
Đan Phủ!
Khi khí thế trên người Man Thú tỏa ra, Dư Triệu đám người lập tức run sợ, mặt xám như tro tàn.
Đan Phủ, tọa kỵ của Mạc Thanh Vân, thật sự là cường giả Đan Phủ Cảnh.
Giờ phút này, bọn họ cuối cùng cũng biết, tại sao Mạc Thanh Vân lại không kiêng nể gì như vậy.
Có một cường giả Đan Phủ Cảnh bên cạnh, Mạc Thanh Vân ba người còn cần kiêng kỵ cái rắm gì ở chiến trường Nguyên Đan Cảnh này.
Trước mắt, trong lúc Dư Triệu đám người kinh hoàng, một chưởng ảnh nguyên lực to lớn xuất hiện giữa không trung, đánh về phía bọn họ.
Ầm!
Chưởng ảnh hạ xuống, Dư Triệu đám người bị toàn diệt, bị đánh thành thịt nát.
Thấy cảnh này, Dư Tĩnh lập tức hai chân mềm nhũn, hoảng sợ quỳ xuống cầu xin Mạc Thanh Vân: "Đại... Đại ca, xin ngươi đừng giết ta, ta biết lỗi rồi, ..."
"Ta đã cho ngươi cơ hội, cho ngươi đi gọi viện binh, là chính ngươi không nắm chắc."
Mạc Thanh Vân coi thường Dư Tĩnh, lạnh lùng: "Ngoài ra, ta cũng nói cho ngươi biết, trang bức là phải trả giá thật lớn."
Vừa nói xong, trong mắt Mạc Thanh Vân phát ra một đạo Linh Hồn Mâu Quang, đánh tan linh hồn Dư Tĩnh, giết chết hắn.
Đừng bao giờ đánh giá thấp sự kiên nhẫn của một người dịch truyện.