(Đã dịch) Chương 107 : Gió mạnh mới biết cỏ cứng
Hắn mạnh mặc hắn mạnh, thanh phong phất núi cao; hắn ngang mặc hắn ngang, minh nguyệt chiếu đại giang!
Hắn ác cứ mặc hắn ác, ta chỉ cần một ngụm Chân khí là đủ!
Trương Hữu Nhân thấu hiểu tam muội trong câu nói này, đứng sừng sững như ông lật đật giữa cuồng phong phần phật. Bão tố tàn phá bao trùm lấy hắn, khiến thân thể hắn đung đưa liên hồi. Tấm trường bào màu xanh vốn chỉ đủ che thân, dưới cơn gió cuồng bạo tựa dao cắt này, đã bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, để lộ da thịt ra ngoài. May thay nơi này không có ai, nếu không khuôn mặt già nua của hắn thật không còn chỗ nào để chui.
Thế nhưng, dù là vậy, hắn vẫn cắn chặt hàm răng, một bước cũng không nhường. Hắn mượn kình lực trong cơ thể, lấy đan điền làm trục, tứ chi múa may theo gió, nhưng gót chân lại đóng đinh trên mặt đất, bất động như núi!
Gió mạnh mới biết cỏ cứng!
So với cuồng phong trong khắp đại trận, Trương Hữu Nhân chỉ như một hạt bụi nhỏ nhoi, không hề bắt mắt. Thế nhưng, hắn chưa từng lui bước, quyết không mềm yếu, một lòng tiến tới. Hắn tựa như ngọn cỏ yếu ớt không đáng chú ý trong gió lốc, ngoan cường mà kiên định cắm rễ vào mảnh đại trận này!
Dưới thế giằng co, cuồng phong kia cũng chẳng làm gì được hắn. Toàn thân Trương Hữu Nhân thông qua những điều chỉnh nhỏ nhặt, không ngừng biến hóa tần suất, hoặc né hoặc đỡ, giống như một cái sàng thưa, đem hết thảy kình lực gia lên người sàng lọc ra ngoài, không tốn chút sức lực nào.
Mặc cho ngươi gió đông nam tây bắc, ta vẫn sừng sững bất động.
Cứ như vậy, Trương Hữu Nhân ở trong gió dần dần cảm ngộ được một loại ý cảnh, một cảnh giới có thể cảm nhận tinh tế đến từng thớ thịt trên toàn thân, thậm chí tiến hành thay đổi tỉ mỉ.
Mà Phương Thốn Bộ trong Cửu Chuyển Huyền Công chính là cần loại vi điều này. Lấy ý thức nơi Tử Phủ chủ động khống chế, biến động tác tự phát thành hành vi tự giác, để thân thể thích ứng với chuyển động của bước chân, vừa duy trì sự linh hoạt của thân thể, vừa đạt đến tốc độ nhanh nhất, thân pháp nhẹ nhàng nhất, động tác phối hợp hoàn hảo nhất.
Việc tôi luyện trong khốn cảnh thế này mang lại cho Trương Hữu Nhân một cảm giác đặc biệt. Nếu thời gian dư dả, hắn hoàn toàn có thể ở trong hoàn cảnh này tu luyện Phương Thốn Bộ tới cảnh giới đại viên mãn, đạt đến trình độ thu phát tùy tâm, dời non lấp biển. Một khi như vậy, tốc độ của hắn có thể sánh ngang Nhân Tiên, lúc ��ối chiến nếu hắn một mực muốn chạy trốn, tu sĩ dưới cảnh giới Đại Thừa chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hít bụi, căn bản không có cách nào bắt được hắn.
Đáng tiếc, thời gian đại trận dành cho Trương Hữu Nhân cũng không nhiều. Bên trong có một nữ yêu ngàn năm đang chờ hắn giải cứu, bên ngoài Tiểu Thanh lại đang bị nhốt, càng làm cho hắn lòng như lửa đốt, không cho phép trễ nải nửa phần. Hơn nữa, luồng cuống phong kia ngày càng mãnh liệt, dường như cảm nhận được sự khiêu khích của hắn, chịu sự uy hiếp nên tăng thêm uy thế, thề muốn nghiền nát hắn, sức gió và kình lực càng lúc càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Đến lúc rồi."
Hắn cảm ứng được sự tiến bộ của Phương Thốn Bộ, thầm ước lượng trong lòng. Dựa theo tốc độ này, mượn sự chỉ dẫn của Vạn Linh Bàn, trong tình huống không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào, hắn miễn cưỡng có thể đi qua mắt gió.
Thế là, Trương Hữu Nhân lui về sau một bước, rời khỏi phạm vi phong trận, đứng trên đất trống thở dốc chốc lát, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất. Sau đó, hắn vận Cửu Chuyển Huyền Công, đột nhiên quát to một tiếng, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang, người như tàn hồng, nhảy vọt lên không trung, lưu lại từng đạo tàn ảnh màu xanh trong đại điện.
"Vèo!"
"Vèo!"
"Vèo!"
Súc Địa Thành Thốn, nạp tu di vào giới tử, tàng chư thiên nơi phương thốn!
Phương Thốn Bộ!
Mấy lần nhảy vọt, đề khí tung mình, mấy lần giẫm chuẩn điểm đặt chân, hiểm hóc né qua mắt gió, bước vào tiết điểm then chốt của đại trận. Hắn mấy lần ngàn cân treo sợi tóc lướt qua Tử Thần, sau vô số phen hãi hùng khiếp vía, rốt cuộc cũng tới được điểm cuối tầng hai của tháp Lôi Phong.
"Cửa ải tiếp theo sẽ là gì đây?"
Nhìn cánh cửa ánh sáng trước mắt, Trương Hữu Nhân không dám bất cẩn chút nào.
Lần trước ở Thiên Hỏa trận, suýt nữa cùng Hùng Đại chết oan chết uổng; tại Cương Phong trận thì vì sơ suất mà luống cuống tay chân. Khó khăn lắm mới tu luyện Phương Thốn Bộ đến cảnh giới nhất định để vượt qua hiểm cảnh bão tố, hắn không muốn lại sa vào một vũng bùn khác.
Đếm mười hai bậc thang lót đá đen, hắn dáo dác tiến vào chùm sáng tầng thứ ba, hai mắt Trương Hữu Nhân bỗng sáng rực lên.
"Cuối cùng cũng coi như bình thường."
Cát vàng bạt ngàn, tà dương ngả tây, thật là một bức tranh cảnh đêm mờ ảo.
Cát vàng khắp chốn, không có hơi người, chỉ có một vầng trăng thượng huyền treo cao, lại không có chút dấu vết sinh mệnh nào.
Trong không khí tràn ngập sự tươi mới, như tiết trời thu xuân, hờ hững trôi. Cát trải trên mặt đất chói mắt như kim sa, khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh ảo giác không chân thực về nơi này.
Hắn quan sát tỉ mỉ, ngoại trừ việc cát vàng trên đất quá mức vàng óng, có vẻ hơi chói mắt ra, thì không còn nửa phần dị thường nào khác.
Lẽ nào Pháp Hải cảm thấy có hai tầng trước ngăn cản, tu sĩ dưới cảnh giới Tiên Nhân đã không cách nào tiến vào, cho nên những tầng sau đều không thiết lập chướng ngại?
Phải biết rằng, với thực lực của Trương Hữu Nhân, cộng thêm Vạn Linh Bàn phụ trợ, hai bên bổ trợ lẫn nhau, lại phối hợp với bí thuật Cửu Chuyển Huyền Công và Phương Th��n Bộ nhanh nhẹn, chỉ xét riêng việc vượt ải trong tháp Lôi Phong này, bàn về thực lực thì không hề kém cạnh bất kỳ tu sĩ Đại Thừa kỳ nào. Vì lẽ đó, nếu nói tháp Lôi Phong chỉ cần hai tầng đầu là có thể ngăn cản tu sĩ dưới tu vi Tiên Nhân xông vào, thì cũng hoàn toàn có lý.
Tầng thứ nhất Thiên Hỏa đại trận, không phải Tông sư trận đạo hoặc cầm pháp khí trận đạo thì không vào được. Tầng thứ hai Cương Phong đại trận, lại càng cần bước đi linh hoạt và ánh mắt nhạy bén. Vậy tầng thứ ba sẽ là gì đây?
Trương Hữu Nhân xông vào tầng ba, nhìn vầng tàn nguyệt bên trời và cát vàng khắp chốn, đưa chân bước vào trong cát, cũng không thấy tình huống dị thường nào, khiến hắn thầm thấy may mắn.
Chẳng lẽ thật sự không có cạm bẫy? Nếu đúng là vậy thì ngược lại cũng không tồi.
Nhưng mà, sự thật có đúng là như vậy sao?
Ầm ầm!
Mặt đất cát vàng đột nhiên sụp xuống, một hố sâu to vài trượng bất thình lình xuất hiện.
Trương Hữu Nhân uốn lưng hùm, người tung lên giữa không trung, chân bước liên tục, nhanh chóng lướt qua cái hố sâu này.
"Hô!"
Một tiếng gió rít, trước mắt Trương Hữu Nhân xuất hiện một nắm đấm màu vàng óng.
Nắm đấm kia càng lúc càng lớn, phóng đại trong mắt hắn. Dần dần, dư quang nơi khóe mắt đã không cách nào bao quát hết nắm đấm này nữa.
"Mẹ kiếp, lại là đánh lén. Pháp Hải, đừng để lão gia ta tóm được ngươi, một khi rơi vào tay ta, lão gia ta sẽ dùng một thương đâm nát trứng của ngươi."
Trương Hữu Nhân toát mồ hôi lạnh, hiểm hóc né qua cú đấm vừa nhanh vừa mạnh này, xoay người bỏ chạy.
Vừa bước chân ra, hắn liền ngẩn người, không kìm được mà từng bước lùi về phía sau.
Nhìn về phía trước, chỉ thấy ba con khôi lỗi bùn vàng óng ánh đang trầm mình ngưng khí đứng cách đó một trượng, bao vây hắn từ ba phía. Ánh mắt chúng lạnh lẽo nhìn hắn, chỉ cần hắn có chút dị động, mấy con khôi lỗi bùn kia sẽ phát động thế công như mưa rào gió giật.
Quay đầu lại, Trương Hữu Nhân hồn phi phách tán. Một con khôi lỗi bùn khác vừa đánh lén hắn đang nắm chặt nắm đấm, lao nhanh về phía hắn.
Trước có sói, sau có hổ!
Mẹ kiếp, đánh thì đánh, ai sợ ai!
Đừng nói mấy con khôi lỗi thuộc tính Thổ, cho dù là Bồ Tát La Hán đích thân tới, lão gia ta còn sợ chắc!
Trương Hữu Nhân vung Hỏa Long Thương, giống như thay đổi thành một người khác, bộc phát sát khí khiến người ta nghẹt thở, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bốn con khôi lỗi kia.
Một thương trong tay, thiên hạ ta có!
Bạn đang thưởng thức tác phẩm được biên dịch và phân phối chính thức bởi truyen.free.