(Đã dịch) Chương 146 : Quốc khí chi uy
"Thiên Trọng Lãng!"
Tần Minh vừa ra tay đã là sát chiêu đoạt mạng. Hắn vận chuyển kình lực, thi triển một thức Thiên Trọng Lãng, nguyên lực thuộc tính Thủy tầng tầng lớp lớp áp bức, chồng chất lên nhau, khiến uy thế của thanh trường đao trong tay tăng lên gấp mấy lần.
"Trời đất ơi!"
"Tại sao Tần tướng quân vừa ra tay đã dùng toàn lực thế kia? Thế này thì còn gì mà xem? Chẳng lẽ ngay cả cơ hội để chúng ta chiêm ngưỡng tuyệt kỹ, lĩnh ngộ chút chiến pháp cũng không có hay sao?"
Một vài tu sĩ không rõ nội tình cao giọng hô hào, ra sức nịnh nọt Tần Minh.
"Câm miệng!"
Những tướng sĩ có chút nhãn lực lập tức quát lớn, ngăn cản tên kia lại, trên mặt cảm thấy nóng ran vì xấu hổ thay. Bọn họ nhìn thấy uy thế của Tần Minh chẳng hề ảnh hưởng mảy may đến Trương Hữu Nhân, ngược lại còn bị ý chí hủy diệt của đối phương áp chế, buộc Tần Minh phải ra tay tấn công trước để giành thế chủ động, trong lòng đã thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, đối mặt với đòn toàn lực của Tần Minh, Trương Hữu Nhân không hề tỏ vẻ kinh hoảng. Trường thương trong tay dựng đứng chọc trời, bộc phát ra một luồng uy thế diệt thế, áp lực nghẹt thở bao trùm toàn bộ chiến trường.
"Thí Thiên Thương thức chi Trảm Thiên!"
Một cơn bão táp nguyên khí khổng lồ hình thành nên vòng xoáy cực lớn, khiến bầu trời cũng vì đó mà tối sầm lại. Hắc sắc Cự Long bay lên không trung, mang theo vẻ dữ tợn, hung hãn và bá đạo lao thẳng vào Thiên Trọng Lãng.
Ầm!
Một tiếng nổ vang trời rung chuyển, nguyên khí cuồng bạo hất văng thân thể to lớn của Tần Minh ra xa. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, phải chống đao xuống đất mới đứng vững được.
"Cái này... chuyện này..."
Các tướng sĩ Tống quốc vốn đang ôm tâm thế tất thắng giờ đây triệt để ngây người. Từng người từng người trợn mắt há mồm nhìn Trương Hữu Nhân uy dũng như sát thần, trong lòng không nhịn được thảng thốt, tự hỏi trong cơ thể người nọ rốt cuộc ẩn chứa sức mạnh to lớn đến nhường nào.
"Giết! Vì Tần tướng quân báo thù!"
Không biết là ai gân cổ hét lớn một tiếng, đánh thức đám tướng sĩ đang ngẩn ngơ. Bọn họ nhìn về phía Trương Hữu Nhân, trong mắt đều tràn đầy lửa giận.
"Giết hắn!"
"Băm vằm đám man di Đại Minh quốc này thành muôn mảnh!"
"Diệt trừ tặc tử Đại Minh, Đại Tống quốc uy vũ!"
"Giết!"
Những tướng sĩ đang giận dữ gầm thét, ngọn lửa trong lòng bắt đầu bùng lên thành từng đợt sóng nhiệt hừng hực. Đôi mắt bọn họ đỏ ngầu, giơ cao đao và khiên, lao tới vây chặt lấy Thiên quân do Trương Hữu Nhân dẫn đầu.
"Nghe lệnh ta! Toàn thể tướng sĩ Thiên quân, lấy đội ngũ của ta làm mũi nhọn, kết thành Trùy Hình trận, dùng toàn lực chọc thủng vòng vây đối phương, chuẩn bị phá vây!"
Quan Vũ đúng lúc triệu tập số Thiên quân còn lại, quy tụ về dưới trướng, nhanh chóng tìm ra điểm yếu trong trận doanh đối phương, dũng mãnh mở ra một con đường rút lui.
Trương Hữu Nhân cũng không kịp truy kích Tần Minh đang trọng thương, nhìn đại quân đông nghìn nghịt đang ập tới, hắn liền xoay người hội họp cùng đội ngũ của Quan Vũ, nhanh chóng phá vây hướng ra bên ngoài.
Ngay khoảnh khắc Tần Minh bị Trương Hữu Nhân đả thương, chiếc chén vàng trong tay Thái sư Tống quốc bỗng nhiên vỡ vụn.
"Hỗn xược!"
Trên mặt Thái sư lộ ra vẻ phẫn nộ hiếm thấy, tiên nguyên lực cường đại khiến cho cả soái trướng đều rung chuyển.
"Thái sư..."
Các đại tướng vốn ngồi trong soái trướng chuẩn bị xem kịch hay, lúc này hoàn toàn bị tình thế nghịch chuyển trên chiến trường làm cho kinh sợ. Bọn họ không thể ngờ Tần Minh lại bị Trương Hữu Nhân đả thương, việc này không chỉ làm giảm sĩ khí phe mình mà còn khiến cả đại trận lộ ra sơ hở.
Thái sư trầm ngâm một lát, đôi mắt uy nghiêm đáng sợ lộ ra một tia ngoan độc, chậm rãi nói: "Kẻ có thể đánh bại Tần tướng quân... Hừ!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, đưa tay chỉ vào sa bàn nói: "Gia Cát cáo già đến nay vẫn không mắc mưu, không chịu chui vào cái bẫy lão phu giăng sẵn. Ân... Kẻ đánh bại Tần tướng quân có thực lực mạnh mẽ, nhất định là tuấn kiệt trẻ tuổi của Đại Minh quốc. Nếu có thể bắt giữ kẻ này, cộng thêm đám con ông cháu cha ngông cuồng tự đại trong Thiên quân kia, thì cho dù không dụ được con cáo già Gia Cát ra mặt, cũng đủ khiến Đại Minh quốc loạn một phen."
Hắn giơ tay phải lên, ngữ khí trở nên nghiêm nghị, gằn từng chữ ra lệnh cho lính liên lạc: "Khởi trận!"
"Thái sư, chuyện này... Có phải nên chờ thêm chút nữa không?"
"Không thể đợi thêm được nữa, đám cường giả kia sắp phá được vòng vây rồi. Nếu không lập tức khởi trận truyền tống bọn chúng vào hiểm địa Tích Lôi Sơn, một khi bọn chúng thoát ra ngoài gọi đại quân của Gia Cát cáo già tới, đến lúc đó loạn trước chưa yên, loạn sau đã tới, quân đoàn Đại Tống ta mới thực sự nguy hiểm."
Thái sư phất tay áo, thở dài một tiếng, phảng phất như già đi vài tuổi: "Vốn lão phu muốn vây mà không đánh, dùng đám tàn binh Thiên quân này dụ Gia Cát Ma Thần tới, chặt đứt một cánh tay của Đại Minh trước. Không ngờ trong đám Thiên quân này lại thực sự có cao thủ. Lão phu đã tính sai rồi!"
"Thái sư quá khiêm tốn rồi, đối thủ có mạnh hơn thì đã sao, chẳng phải vẫn gãy cánh trong tay Thái sư đó ư. Lần này tuy không dụ được Gia Cát Ma Thần tự mình bước vào bẫy, nhưng chẳng phải vẫn còn bước tiếp theo sao?"
"Đúng vậy, bản tướng cũng không tin, đem toàn bộ đám Thiên quân này truyền tống vào hiểm địa thập tử nhất sinh Tích Lôi Sơn, rồi gửi một bức thư cho Hoàng đế Đại Minh quốc, Gia Cát Ma Thần còn dám không đi cứu viện sao? Như vậy, cho dù con cáo già kia có muôn vàn tính toán, cũng phải rơi vào dương mưu của Thái sư."
Các tướng quân trong doanh trướng dồn dập lên tiếng, khiến khuôn mặt già nua căng thẳng của Thái sư giãn ra đôi chút.
...
"Giết!"
Hơn năm mươi tên tu sĩ thực lực mạnh mẽ dưới trướng Trương Hữu Nhân đồng loạt rút đao kiếm ra khỏi vỏ, như mãnh hổ xuất chuồng, chia làm từng nhóm hai người, kết thành trận hình mũi khoan. Dưới sự dẫn dắt của Quan Vũ, bọn họ xông pha như vào chốn không người, đối mặt với kẻ địch đông gấp mấy lần vẫn bình tĩnh không sợ hãi, mang theo sát khí nồng đậm, liều mạng mở ra một đường máu.
Theo sát phía sau bọn họ là tiểu đội Toàn Phong của Tống Nguyệt, cùng với những tướng lĩnh Thiên quân may mắn còn sống sót. Được Quan Vũ khích lệ, đám tướng sĩ này bộc phát toàn bộ tiềm lực, tạo thành hai cánh của đại trận, chém giết quân địch, rải máu trải thành một con đường trở về.
Thế nhưng, ngay khi việc phá vây đã ở trong tầm mắt, trong lòng Trương Hữu Nhân đột nhiên dâng lên một cảm giác kinh hãi.
Hắn cẩn thận cảm ứng một hồi nhưng không phát hiện cường giả nào có khả năng uy hiếp mình xuất hiện. Tuy nhiên, cảm giác kinh hãi này cứ bám riết không tha, quấn lấy tâm trí khiến hắn sinh ra phiền muộn vô cớ.
Đột nhiên, một đạo nguyên khí dao động từ lòng đất truyền đến.
"Không hay rồi!"
Trương Hữu Nhân hét lớn một tiếng. Ngay khi hắn định giải phóng toàn bộ tu vi, thì trong nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng, càn khôn phảng phất như muốn đảo lộn. Cảnh tượng xung quanh thay đổi chóng mặt, một lực hút khổng lồ không rõ nguồn gốc đột ngột xuất hiện. Luồng sức mạnh này quá mức cường đại, không thể nào chống đỡ.
Kỳ quái ở chỗ, luồng sức mạnh này tuy mạnh nhưng không gây sát thương, trái lại còn nâng bọn họ lên, hút vào bên trong một vòng xoáy đen ngòm, đẩy tất cả vào bóng tối vô tận...
"Chuyện gì thế này?"
"A! Tại sao ta lại ở giữa không trung? Đây là yêu pháp gì vậy?"
"Đừng hoảng loạn, đây là Đại Tống quốc sử dụng quốc khí bày ra đại trận, định truyền tống chúng ta ra khỏi chiến trường. Nếu ta đoán không sai, sau khi truyền tống kết thúc chính là lúc ch��ng ta bị bắt. Phía trước chắc chắn có cao thủ cái thế đang giăng lưới chờ chúng ta chui đầu vào."
Một tu sĩ rõ ràng am hiểu trận đạo lên tiếng giải thích cho mọi người.
"Phải làm sao bây giờ?"
"Không! Ta không muốn làm tù binh, ta muốn về nhà! Ta không cần quân công, cái gì cũng không cần nữa! Van cầu các ngươi, cho ta về nhà, oa..."
Một vị thống lĩnh Thiên quân khóc rống lên, khiến đám người Quan Vũ và Trương Hữu Nhân ném ánh mắt khinh bỉ về phía tiếng khóc. Bọn họ lắc đầu ngán ngẩm, sau đó lập tức đề cao cảnh giác, tranh thủ khôi phục nguyên khí, chuẩn bị đón nhận thử thách tiếp theo.
Bản dịch chất lượng cao này thuộc quyền sở hữu của truyen.free, vui lòng không reup để tôn trọng công sức người dịch.