Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 1: Một câu chuyện không có gì ngoài chuyển sinh

Dưới cơn mưa như trút nước, một người phụ nữ bước đi một mình, tay ôm đứa con sơ sinh.

"Mẹ xin lỗi… Mẹ rất xin lỗi…"

Một vòng sáng rực rỡ tỏa sáng trên đầu người phụ nữ—một vòng sáng gợi lên cảm giác “bí ẩn”, thậm chí là “thần thánh”. Nhưng trên đầu đứa bé lại không hề tỏa ra thứ ánh sáng đó, Halo của đứa trẻ ấy đã tắt lịm đi. Thậm chí ngay cả tia sáng của sự sống cũng dường như không tồn tại.

Môi và da tái nhợt đến mức đáng sợ, cùng đôi mắt nhắm nghiền.Hầu hết mọi người khi nhìn vào sẽ nói: đứa bé chết rồi.

Người phụ nữ đặt đứa bé xuống một con hẻm và vội vã bỏ đi mà không hề ngoảnh lại. Cô ấy không hề nhận thấy vòng Halo của đứa bé đã một lần nữa lóe lên sự sống.

Tên tôi là Naitō Sei. Chỉ là một học sinh trung học năm hai bình thường! Hay ít nhất là tôi đã từng như vậy. Cho đến bây giờ—tôi đã chết. Đó không phải là một cái chết đột ngột. Chỉ là một tai nạn. Tôi bị một chiếc xe đâm trên đường từ trường về nhà. Chỉ thế thôi.

Máu chảy khắp nơi, nhưng tôi lại không thấy đau như tưởng tượng. Những tạp âm xung quanh tôi rất lớn, nhưng đồng thời lại rất xa—rồi lặng lẽ đến lạ thường. Tôi cũng có những hối tiếc, những điều tôi vẫn muốn làm. Tôi không muốn chết, tôi rất sợ điều đó

Dẫu vậy, tôi vẫn chết.

À… bố tôi—hói đầu nhưng đáng tin cậy. Mẹ tôi—cao lớn nhưng tốt bụng. Và chị gái của tôi—ngốc nghếch nhưng luôn giúp đỡ tôi. Xin hãy tha thứ cho con vì đã chết trước mọi người. Con xin lỗi vì không thể đền đáp được lòng tốt của mọi người.

Tôi nhớ mình đã nghĩ tất cả những điều đó khi cận kề cái chết.

Tôi đã cố gắng sống mỗi ngày tốt nhất có thể, thậm chí là hạnh phúc. Vì vậy, mặc dù tôi vẫn có những hối tiếc, nhưng đồng thời cũng có một chút thỏa mãn. Nếu có thể, tôi muốn mọi người nhớ đến tôi và được hạnh phúc. Dù chỉ là một góc trong ký ức của họ.

Và rồi, tôi chợt nhận ra—

──Chính xác thì mình đang ở đâu vậy?

Không cần mở mắt, tôi cũng có thể biết trời đang mưa xung quanh mình.

‘…?’

 

Tôi không thể cử động cơ thể, đầu óc thì quay cuồng. Cố gắng mở mắt ra, tôi thấy một luồng sáng mờ ảo đang dần tan biến trong cơn mưa.

──Mình đã bị bỏ rơi.

Không biết tại sao, nhưng đó là điều đầu tiên tôi nghĩ. Ánh sáng biến mất hoàn toàn, và mưa gió cứ thế rút cạn sức lực của tôi. Chết tiệt, nếu cứ tiếp tục thế này thì mình sẽ chết mất. Cơ thể này quá yếu.

…Khoan đã, cơ thể mình yếu đuối sao?

‘…hả?’

Tôi cố gắng nói, nhưng thứ phát ra chỉ là một âm thanh đứt quãng, như trẻ con. Tôi ngay lập tức nhìn xuống mình. Đôi bàn tay, ngón tay, bàn chân nhỏ xíu và một thân hình mũm mĩm—không thể nhầm lẫn được, đây là cơ thể của một đứa trẻ.

‘…cái-!?’

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Chẳng phải tôi đã chết rồi sao?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

Ngay cả khi tất cả những câu hỏi đó chất chồng, một ý nghĩ trỗi dậy từ sâu thẳm bên trong tôi—

‘Mình… không… muốn…phải…’

──Nếu cứ tiếp tục ở dưới trời mưa như thế này, tôi sẽ chết mất. Tôi không muốn chết.

Mình đang nghĩ cái gì vậy—chẳng phải mình đã chết rồi sao? 

Toàn bộ tình huống này thật vô lý. Tôi thậm chí còn không biết mình còn sống hay đã chết.

 

‘Mình… không… muốn…!’

Dù vậy, cơ thể tôi vẫn cử động. Hành động theo bản năng sinh tồn của cơ thể. Tôi dang rộng hai tay với sức mạnh mà một đứa trẻ không nên có, đẩy mình ra khỏi chiếc hộp và rơi xuống đất. Tôi đã ngã xuống, nhưng kì lạ là nó không hề đau một chút nào.

‘Ai đó… ai đó…!’

──Ai đó. Cứu tôi với.

Không một tiếng nói nào phát ra. Dù vậy, tôi vẫn bò về phía trước trên nền đất ướt. Có lẽ đó là hành động vô ích, nhưng tôi không thể cứ ở yên một chỗ mà không làm gì cả.

“…ể?”

“…!”

Một bóng người xuất hiện trước mặt tôi. Một người sao? Liệu họ có giúp tôi không? Làm ơn hãy giúp tôi. Tôi cố gắng gọi, nhưng nước mắt lại trào ra. Nhưng đó không phải là những giọt nước mắt vui mừng mà là nỗi sợ hãi. Nỗi sợ khi gặp phải một người xa lạ. Một cảm xúc thuần khiết của một đứa trẻ sơ sinh.

"Waaahhh!"

"Ơ... này, bình tĩnh nào. Không sao đâu. Em ổn rồi. Đây, được rồi."

Tôi được nâng dậy, cảm thấy bản thân đang được xoa dịu. Lòng tôi lắng xuống một chút và nước mắt từ từ ngừng rơi.

"... ..."

"...Ngưng khóc rồi à? Thật tình, người ta cứ bỏ rơi trẻ con thế này mãi... Đây đâu phải nhà trẻ đâu... Thôi kệ đi. Giờ chị sẽ đưa em về trường nhé..."

Đột nhiên, cơn buồn ngủ ập đến. Không ổn rồi, chắc đó là phản xạ tự nhiên của trẻ con.

"Ể? Ngủ rồi à. Có lẽ mình nên làm ấm người cho em ấy trước..."

Tôi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ được nữa.

"Ngủ say quá đấy... Em sẽ phải đối mặt với một chặng đường gian nan phía trước đấy, biết không?"

Và rồi, ý thức của tôi hoàn toàn tan biến.

 

Khi tôi đi qua đường hầm trong vô thức, thứ tôi thấy là một thế giới trong suốt như pha lê… A, không. Bây giờ không phải là lúc để văn chương. 

Đã khoảng ba ngày trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy.

Vì ở đây không có đồng hồ, nên tôi chỉ có thể tự cảm nhận thôi. Đương nhiên, khi thức dậy, điều đầu tiên tôi làm là nhìn xung quanh. Tôi muốn câu trả lời 5W1H hơn bất cứ điều gì khác—ai, cái gì, khi nào, ở đâu, tại sao, như thế nào. Tất nhiên, tôi không muốn làm lãng phí thời gian bằng cách loay hoay tìm kiếm, nên tôi chỉ dùng mắt.

Theo những gì tôi thấy, tôi đã được cô gái tôi gặp lần trước đưa về đây. Tôi được đặt nằm trong nôi của trẻ sơ sinh, nhưng chỉ riêng điều đó cũng cho tôi biết mình đang ở đâu.

"Đến giờ ăn rồi."

Cô ấy mang đến một bình sữa cho trẻ em. Hồi đó tôi hầu như không nhìn thấy mặt cô ấy, nhưng giờ nhìn kỹ lại—ừ, cô ấy thật xinh đẹp. Rất xinh đẹp, chắc chắn rồi. Giá mà mọi thứ chỉ có như vậy thôi.

"Mau uống hết chỗ này đi."

Trên đầu cô ấy, một vầng hào quang rực rỡ lóe lên. Phải. Một thế giới trong suốt như thủy tinh, cảm ơn ngươi rất nhiều vì cơn ác mộng này.

"Nhiêu đấy chắc vừa đủ rồi."

Cô ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

Ợ!

"Ngoan lắm. Ở yên đây nhé, được chứ?"

Cô ấy bỏ đi, và tôi phải tập hợp lại suy nghĩ của bản thân.

 

──Blue Archive.

Nếu bạn thích game gacha trên di động hoặc biết một chút về văn hóa đại chúng, chắc hẳn bạn đã nghe nói đến nó ít nhất một lần. Và ngay cả khi bạn chưa từng nghe, có lẽ bạn đã từng thấy những meme như "Momoi N-word, Hoxilo Chiên Giòn, Gomen Yuuka..."

Dù sao thì. Blue Archive là một game nhập vai học đường được phát hành vào tháng 2 năm 2021, một câu chuyện được tạo ra như một "thế giới học đường vui vẻ và lành mạnh". Tại thành phố học viện Kivotos, học sinh, cùng với một giáo viên từ bên ngoài, chiến đấu với những người lớn mờ ám, ngăn chặn nội chiến, dốc hết tâm huyết vào các hoạt động câu lạc bộ… Một câu chuyện về tuổi trẻ đầy nước mắt và tiếng cười.

…Ít nhất, đó là cốt truyện chính thức. Thực tế ư? Một thế giới nơi các học sinh với sức bền bỉ hơn cả kính chống đạn thản nhiên xả đạn khắp nơi. Một bối cảnh phi lý đến mức người ta đặt cho nó biệt danh là "Kirara GTA".

Sở thích của các học sinh? Cướp ngân hàng. Cho một nhà hàng nổ tung chỉ vì một "sai lầm nhỏ", trộm ngân sách của trường và đốt vào cờ bạc. Nội chiến giữa các phe phái suýt chút nữa đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người. Đây có thể là một trò chơi đầy rẫy meme, nhưng phần cốt truyện chính lại cực kỳ nghiêm túc.

Kịch bản rất lôi cuốn. Đặc biệt là phần “Hiệp ước Eden", vốn cực kỳ nổi tiếng.

Một câu chuyện được đan xen giữa yếu tố siêu nhiên, hài hước và kịch tính nghiêm túc—đã trở thành một thứ gì đó độc đáo. Tôi là một trong số những người hâm mộ của trò chơi này và tôi đã chơi nó một cách nghiêm túc, thậm chí còn đào sâu vào cốt truyện. Mặc dù nó chứa rất nhiều câu chuyện bí ẩn chưa được giải đáp.

Dù sao thì… đây không phải là thế giới mà những con người với cơ thể và tâm trí bình thường có thể hy vọng sống sót. Và có vẻ như… tôi đã được đầu thai vào đó và có lẽ cũng bị cha mẹ bỏ rơi nữa.

"Haiz…"

Ừ, tuy tôi có rất nhiều điều muốn hỏi.

Tại sao mình lại phải đầu thai? Tại sao trò chơi này lại trở thành hiện thực?

Nhưng sinh tồn là trên hết. Dù may mắn hay xui xẻo thì…

"À đúng rồi…"

Tôi ngước mắt lên—và đó chính là nó. Một vòng halo lơ lửng phía trên đầu tôi. Đúng vậy. Tôi có một vòng Halo. Có vẻ như tôi đã được coi là học sinh tại Kivotos, không phải "bình thường" mà là "phi thường". 

…Haah. Buồn cười thật.

Về cơ bản, điều đó có nghĩa là những cuộc đấu súng, bom và đạn lạc cùng nổi loạn trong tương lai gần như chắc chắn sẽ xảy ra. Tuy nhiên, nếu đó là vấn đề duy nhất, thì có lẽ sẽ ổn thôi. Tôi không biết liệu việc không trở thành học sinh có phải là một lựa chọn hay không, nhưng chắc chắn sẽ có cách để sống an toàn.

"Uuuh..."

Nhưng. Nhưng! NHƯNG!

Tôi liếc nhìn người phụ nữ phía sau. Trên tay cô ấy: một chiếc băng tay có hình đầu lâu và chữ Arius. Cô ấy mặc một bộ đồng phục trông như một chiếc áo len rộng thùng thình.

Phải. Trong số tất cả những người có thể nhặt tôi về... thì phải là họ.

Phân Hiệu Arius.

…Vậy nên, tóm lại là:

Tôi đã đầu thai vào thế giới của Blue Archive với tư cách là một học sinh. Có lẽ bị cha mẹ bỏ rơi. Sau đó được Phân Hiệu Arius đón về.

…Đ*t m* cuộc đời.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kivotos

── Thành phố học viện và là nơi các sự kiện trong Blue Archive diễn ra.

── Súng đạn khắp nơi là một điều hoàn toàn bình thường, nhưng  vẫn có những hạn chế được áp dụng.

── Bản thân các học sinh đảm nhiệm các hoạt động chính trị và hành chính

Halo

── Vòng tròn lơ lửng trên đầu mỗi học sinh. Nếu nó bị vỡ hay mất đi, học sinh sẽ chết.

── Tình trạng của nó phản ánh trạng thái tinh thần của học sinh. ( Nó biến mất khi ngủ, nứt ra nếu học sinh bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, v.v.)

Học sinh

── Bất kỳ ai có Halo.

── Cơ thể của các em rất cứng cáp và bền bỉ.

── Có một số học sinh sở hữu những khả năng đặc biệt.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free