(Đã dịch) Chương 99 : Chuẩn bị phản kích
Hoàng cung ở trong, Thánh Tọa John đưa Carter Hầu Tước đến, tựa vào ghế thở phào một tiếng.
Đã bao nhiêu năm, John chưa từng tích cực phổ biến chủ trương của mình cho người khác như vậy. Khách đến thăm thường cung kính nói không ngừng, chỉ cần hắn gật đầu hay lắc đầu là được. Lần này, hắn hệt như kẻ bán hàng đa cấp, vừa hống vừa lừa.
"Ai, không có biện pháp a, đều là vì hài tử."
John hồi tưởng đến cháu gái bảo bối mà thở dài. Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ, nhưng cách thay hôn cũng là chân lý. Cháu gái gần đây ăn không ngon, John đành phải ném mặt mũi tự mình ra sân.
Không sai, giống như Alicia tiểu thư của Ascart gia, gần đây điện hạ Nora cũng không thiết tha ăn uống.
Huyết mạch thiên sứ cần thời gian ổn định sau khi tấn chức, đây là hiện tượng bình thường, kéo dài chừng mười ngày. Nhưng với Nora, người vừa mở mắt đã không thấy Noel, mười ngày là quá dài.
Nora hôn mê sau nụ hôn do Victoria xúi giục, nên không biết tình hình cụ thể của Noel. Dù Ascart gia báo tin người không sao, nàng vẫn bất an nếu chưa tận mắt chứng kiến.
Trẻ con không ăn cơm thì người lo lắng không phải trẻ con mà là gia trưởng. Đây là định lý bất biến ở mọi thế giới. John có thể nhẫn tâm để Nora cùng Noel trải qua thí luyện khi huyết mạch Noel thức tỉnh, vì ông cho rằng Xeclyde nhất tộc phải vượt qua thử thách. Nhưng trong sinh hoạt hàng ngày, Thánh Tọa John vẫn là một người ông yêu chiều cháu.
Bỏ qua những điều đó, tình hình của Noel cũng khiến ông để ý. Qua lời Nora, John đã biết sơ lược hành động của Noel trong đoạn lịch sử kia. Ông không ngạc nhiên khi Noel liên hệ với cường giả viễn cổ, mà chú trọng đến sức mạnh Grandar thể hiện.
Theo Nora, Wade lúc đó đã tấn chức Nguyên cấp 2, dù mới tấn chức và bị thương nặng, vẫn bị Grandar do Noel triệu hồi đánh bại. Điều này thật đáng kinh ngạc, vì Noel còn chưa có nguyên tố, chắc chắn không thể phát huy hết thực lực của hài cốt khổng lồ.
Hơn nữa, các gia chủ Ascart gia thức tỉnh huyết mạch thành công đều là nhân kiệt, có quan hệ tốt với Xeclyde, bảo vệ Noel cũng là một dạng đầu tư có lợi nhuận, thậm chí có thể bị thu mua.
Vì vậy, John quyết định xử lý lớn một chút. Ông không thể loạn se duyên, nhưng có thể giúp cháu gái mình một tay. Thiên sứ nhất tộc chỉ có một bầu bạn, nhất là nữ giới. Nora chưa từng hứng thú với bạn cùng lứa, Noel xuất hiện là một luồng gió mới, khiến Thánh Tọa John yên tâm.
Thật ra, nhiều người trong Xeclyde nhất tộc rất kỳ lạ. John chưa phát hiện Nora có biểu hiện gì, nhưng đã cảm thấy có gì đó không ổn. Dù sao, những điều này không quan trọng.
"Có thể làm thì cứ làm, còn lại là con cháu tự có phúc."
Lão nhân thở dài rồi chậm rãi đi vào sâu trong cung điện.
Dịch độc quyền tại truyen.free
---
Hôm nay, Noel rốt cuộc biết một sự thật: con người có giới hạn.
"Alicia hôm nay lại ăn cơm trong phòng? A, ha ha..."
Thiếu niên tóc đen mắt vô thần nhìn chằm chằm bữa trưa trước mặt, cầm thìa khuấy súp, lẩm bẩm.
Người không ăn có thể sống qua một tuần, nhưng không có Alicia thì chưa chắc. Noel cảm thấy mình sắp chết. Ăn uống vốn là khoảnh khắc vui sướng nhất, vừa thỏa mãn dục vọng vừa chữa lành tâm hồn, nhưng giờ thì...
"A, không có hương vị, tất cả đều không có hương vị..."
Noel nhai món ăn do đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị mà nhạt như nước ốc. Thực ra, cậu biết đó là do tâm trạng mình, nhưng không thể nào nuốt trôi.
"Đây là giới hạn của việc không có quan hệ huyết thống sao? Chỉ nửa năm đã chán ghét mình rồi?"
"Rõ ràng đã nhổ xong kỳ, rõ ràng đã thân cận với Alicia như vậy, hai phần vui vẻ có thể sinh ra niềm vui lớn hơn, nhưng là cái gì, là cái gì..."
Thiếu niên tóc đen tự bế khuấy súp trước bàn ăn. Nữ bộc sau lưng không đành lòng. Anna chăm sóc Noel và Alicia từ lâu, nhưng trước đó cô là nữ bộc riêng của Noel, cần quan tâm mọi trạng thái của cậu.
"Thiếu gia, xin ngài tỉnh táo lại."
Anna bước lên cúi người thi lễ, nhìn thiếu niên còng lưng nói:
"Sau vài ngày, khí của Alicia tiểu thư có lẽ đã tan, ngài đừng quá bi quan."
"Quá bi quan? Ta rất bi quan ư?"
"..."
Ngươi tự nói xem?
Anna giật giật khóe môi nhìn Noel vẻ mặt chán đời. Thiếu niên tóc đen dường như mới nhận ra.
"Vậy sao? Ta quá bi quan sao? Nhưng ta nói đều là sự thật. Alicia không cần ta, thậm chí còn chán ghét ta, không muốn thấy ta. A, đây là tận thế ư?"
"Không, ta cảm thấy ngài có chút hiểu lầm. Alicia tiểu thư sao có thể chán ghét ngài?"
"Không ghét? Không ghét thì sao không thấy ta? Không có đạo lý a. Nghĩ kỹ thì con gái tuổi này thích và ghét rất nhanh. Ra là vậy, ta khinh thường, tưởng đã xoát đủ hảo cảm độ, hóa ra đã qua kỳ rồi? Ha ha, ta là bụi bậm lịch sử à..."
Noel dường như đã tìm được lý do thích hợp, lại tự bế. Anna nhìn chủ nhân đã hoàn toàn biến thành phế nhân mà thở dài, cảm thấy nếu không nghĩ cách thì sự tình sẽ lớn hơn.
"Thiếu gia, Alicia tiểu thư không hề thay đổi tình cảm với ngài. Nàng chỉ là, chỉ là hờn dỗi khi thấy ngài và công chúa điện hạ có cử chỉ bất nhã thôi."
"Ta đương nhiên biết, Alicia không có cảm giác an toàn, quan hệ của ta và Nora khiến nàng sợ hãi cũng bình thường."
Noel thở dài trả lời. Thực ra, trẻ con ghen ghét và sợ hãi rất mạnh. Khi còn bé, Noel cũng để ý nếu bạn thân đột nhiên bỏ mình đi chơi với người khác, và cảm thấy bị phản bội.
Đôi khi tình bạn tan vỡ, hai đứa trẻ sinh lòng khúc mắc không qua lại nữa. Nhưng với Noel, Alicia là người nhà, sao cậu có thể bỏ muội muội vì Nora?
Nhưng muốn truyền đạt ý nghĩ này cho Alicia chắc rất khó, vì lần này Alicia phản ứng rất lớn, không muốn thấy cậu.
Noel cảm thấy mình hiểu rõ nguồn gốc vấn đề, nhưng Anna càng nghe càng thấy sai sai.
Cảm giác an toàn? Sợ hãi?
"Thiếu gia, cái đó... Ta cảm thấy tiểu thư không sợ hãi lắm, nàng chỉ là ghen tức hờn dỗi thôi?"
"Ghen? Ghen cái gì?"
Noel nghe Anna nói mà nhíu mày khó hiểu. Nữ bộc trừng lớn mắt, nhất thời tức giận. Thiếu niên tóc đen dần hiểu ý cô, nhịn không được bật cười.
"Anna, ha ha, ngươi nói gì vậy? Alicia vẫn còn con nít."
"Hài tử? Cái này... Thiếu gia, ngài và tiểu thư chỉ hơn nhau hai tuổi, tuổi các ngài không chênh lệch nhiều, là cùng lứa."
"Đúng vậy, nhưng chúng ta là huynh muội. Anna, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Noel khoát tay, vẻ mặt kiêu ngạo "Không ai hiểu Alicia hơn ta", khiến nữ bộc tức đến mức một phật xuất thế hai phật thăng thiên.
Ta không tức giận, ta không tức giận, ta không tức giận...
Anna ra sức xây dựng tâm lý, ngậm miệng không nói gì nữa. Cô nhìn Noel, bắt đầu cân nhắc có nên giúp Alicia tiểu thư bày tỏ tâm ý không.
Sau nhiều suy nghĩ, Anna thở dài, quyết định tạm thời cứ quan sát đã. Ủng hộ là một chuyện, cô ra sân thay đánh là chuyện khác.
Không sai, quan niệm có hơi lệch, nhưng thực tế Noel đã bị Alicia trói rất chặt, thậm chí nghiện nặng. Từ góc độ này, hai người vẫn ổn, quá ỷ lại nhau, không thể tách rời.
Cơm phải ăn từng ngụm, đường phải đi từng bước, hai người tự đi đến cuối cùng, tình yêu sẽ càng sâu đậm.
Nghĩ đến đây, nữ bộc bình phục tâm tình, cảm thấy mình đã khám phá tình hình chung, lập tức thấy những sóng gió nhỏ này không là gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.
Dù sao, ba chủ nhân của Mê Cung Chi Quán, một người thường xuyên vắng nhà, hai người còn lại đều tự bế. Không khí thật là nặng nề, ngay cả đầu bếp cũng cảm thấy không đúng, ngày nào cũng nhìn đồ ăn thừa mà nghi ngờ tay nghề mình có phải đã xuống dốc.
"Thiếu gia, ngài muốn làm hòa với tiểu thư ư?"
"Ừ? Đương nhiên muốn. Nếu có thể làm hòa thì ta đã làm từ lâu rồi. Không có cơ hội a."
Noel thở dài trả lời nữ bộc. Anna nghe vậy lộ nụ cười cao thâm mạt trắc.
"Vậy giao cho chúng ta thì sao?"
"Ừ? Các ngươi?"
"Không sai, để chúng ta tạo cơ hội cho ngài và Alicia tiểu thư làm hòa. Thiếu gia thấy thế nào?"
Noel quay đầu nhìn hai nữ bộc cười tủm tỉm, ánh mắt đầy nghi vấn. Ngay cả người thân nhất với Alicia như cậu cũng bó tay hai ngày nay, Anna có thể có cách gì?
Nhưng từ chối cũng không cần thiết, còn nước còn tát.
"Ừ, được, các ngươi làm được thì cứ làm."
Thiếu niên không ôm hy vọng trả lời, nhưng không biết một lời đã giải phóng tổ chức mạnh nhất ẩn náu tại Ascart gia, cũng là át chủ bài mạnh nhất của Alicia khi mọi việc không như ý.
Cp đoàn.
Dịch độc quyền tại truyen.free