Chapter 2:
Lucas và Ian vừa đi vừa nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Lucas cũng giới thiệu cho Ian về những thay đổi của Đội Điều tra trong ba năm anh ở Úc. Lúc hai người gần đi đến khu vực phòng sinh hoạt chung, sau góc ngoặt, họ nghe thấy những tiếng thì thầm to nhỏ ở phía trước.
Một giọng nam trẻ tuổi vang lên, đầy tò mò: "Sao, thấy gì chưa?" Một giọng nữ trẻ tiếp lời, giọng điệu háo hức: "Thấy mọi người bảo người đẹp lắm, tò mò quá." "Từ từ, giẫm chân nhau bây giờ, ông đội trưởng đi đón người lâu quá vậy," một giọng nam trẻ tuổi khác cằn nhằn. Nghe thấy câu hỏi, giọng nam lúc đầu đáp lại, có chút trêu chọc: "Có khi nào ổng dọa người ta chạy rồi không?" Giọng nữ đáp lại đầy đồng tình, hơi thở dài: "Có khi thế thật, tính ổng xấu vậy mà..."
Ian nhìn sang Lucas với vẻ mặt đầy khó hiểu. Hắn ta chỉ có thể nở một nụ cười khó coi với anh, một nụ cười không thể nào xấu hơn được nữa, như thể đang nói 'anh sẽ sớm quen thôi'.
Khi anh và hắn đến gần hơn, trước mắt họ là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ với ba cái đầu đang thập thò ở sau cánh cửa phòng sinh hoạt chung, vừa cố gắng nhìn ra phía bên ngoài vừa không ngừng nói xấu đội trưởng của mình. Ba người đang nói chuyện hăng say thì chợt khựng lại khi bắt gặp gương mặt nén cười của Ian và ánh mắt đầy sắc bén, lạnh lùng của Lucas. Không gian bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường, như thể thời gian ngừng trôi. Chưa để ba người họ kịp phản ứng lại, Lucas đã nghiêng đầu, liếc nhìn một loạt cả ba người rồi cất giọng nói đầy mỉa mai, phá tan bầu không khí ngột ngạt đó: "Ồ, xem kìa, buổi họp bí mật của hội 'Những người nhiều chuyện' bị gián đoạn à?"
Nghe thấy tiếng nói của hắn, cả ba cái đầu như bị điện giật, hoảng loạn rụt vào trong một cách vụng về. Thậm chí Ian đứng bên cạnh còn nghe được cả tiếng "Cộp!" cùng tiếng kêu rên đầy đau đớn của hai người trong số ba người họ. Ian nén nhịn cười nhìn sang phía Lucas như muốn hỏi: "Điều vừa rồi là như nào vậy?". Hắn thở dài một hơi rồi đáp lời anh bằng một giọng nói nhẹ nhàng, như trấn an: "Đừng lo lắng, anh cứ coi đó là màn 'chào mừng' đặc biệt họ dành cho anh đi."
Khi cả hai bước vào phòng chung, cảnh tượng trong phòng diễn ra đúng như một vở kịch câm đầy hài hước. Cậu bé có khuôn mặt tàn nhang với mái tóc màu nâu xù mặc trên người một chiếc Hoodie in họa tiết chú kỳ lân phun cầu vồng đầy vui nhộn kết hợp với chiếc quần Short dài tới đầu gối khiến cậu trông vô cùng năng động và đáng yêu nếu như cậu không cố trèo lại vào bàn làm việc hay nói đúng hơn là một "pháo đài" được dựng lên từ các vỏ lon nước ngọt và đồ công nghệ.
Hai người còn lại thì đều có vẻ ngoài rất ưa nhìn. Người con trai khác với vẻ đẹp đầy sắc sảo của Lucas, anh ta mang một vẻ đẹp lãng tử và có phần bụi bặm hơn với mái tóc đen dài buộc kiểu Half-Bun – phần tóc trên được búi sau đầu, phần tóc dưới được thả xõa tự do. Anh ta mặc trên người một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, hai nút áo trên cùng không cài để lộ rõ xương quai xanh đầy quyến rũ kết hợp với chiếc quần kaki mài nâu đơn giản. Còn người con gái bên cạnh giống anh ta đến 9 phần, cho thấy hai người họ là anh em sinh đôi với nhau. Cô gái đó cũng có một vẻ đẹp không kém cạnh người anh trai của mình khi mái tóc đen dài hơi xoăn ở phần đuôi được cô buông xõa đến ngang lưng, chiếc áo Croptop dài tay kết hợp với chiếc quần Jogger cạp cao, để lộ ra vòng eo thon gọn cùng dáng người đầy quyến rũ nhưng nó cũng không làm mất đi sự năng động của cô. Ian phải công nhận rằng ngoại hình của hai người đó sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn dù là cả nam và nữ nếu họ không đứng giữa phòng để tập thể dục với một loạt động tác kỳ quặc bằng vẻ mặt nghiêm túc, như đang biểu diễn một màn vũ đạo lạ thường.
Lucas nhướng mày nhìn quanh phòng rồi cất giọng nói, ngữ điệu châm chọc: "Alex, tôi không nghĩ tư thế 'trèo rào' của cậu hiệu quả cho việc giãn cơ đâu. Ryan, Kesley, hai người đang tổ chức tập thể dục nhịp điệu à, độc đáo đấy?"
Sau một lúc loay hoay, cậu bé được gọi là Alex kia cuối cùng cũng trèo vào được "pháo đài" của mình, ngẩng đầu lên rồi nở một nụ cười đầy ngây ngô: "Chúng tôi chỉ đang khởi động cho ngày mới thôi mà! Phải giữ gìn sức khoẻ chứ."
Ryan dừng động tác vươn vai đầy kỳ quặc của mình, đưa tay chỉnh lại mái tóc dài có chút rối: "Đúng rồi, đội trưởng. Chúng tôi luôn tràn đầy năng lượng để phá án mà."
Kesley với vẻ mặt vô cùng tự tin tiếp lời anh trai mình, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch: "Và chúng tôi cũng đang thử độ bền của sàn nhà nữa, bảo đảm an toàn cho các thành viên trong đội, kể cả thành viên mới."
Ian khi chứng kiến khung cảnh đó thì bật cười thành tiếng, tiếng cười giòn tan. Lucas bên cạnh chỉ có thể lắc đầu đầy chán nản rồi nói với anh: "Xin lỗi để anh chê cười rồi, Ian."
Anh lắc nhẹ đầu rồi đáp, giọng vui vẻ: "Không sao đâu với cả tôi thấy họ khá đáng yêu mà. Chào mọi người tôi là Ian, chuyên viên tâm lý, mong mọi người giúp đỡ."
Trước lời giới thiệu của anh, không khí cũng bớt gượng gạo hơn, ba người ngay lập tức rộn ràng tiến đến gần anh để làm quen. Alex nhanh nhảu giới thiệu đầu tiên, giọng nói tràn đầy tự hào: "Rất vui được gặp anh, em là Alex Galvin, 19 tuổi. Mặc dù em không lớn tuổi lắm nhưng em là phù thủy công nghệ chính hiệu đấy nhé. Nếu anh cần bẻ khóa hệ thống an ninh của bọn tội phạm, lần theo dấu vết hay khôi phục dữ liệu liên quan đến bọn chúng, thậm chí là sửa chữa cái máy in lỗi thời trong phòng thì anh có thể tìm em nhé!"
Lucas nhếch mép cười, nhìn Alex một lần từ trên xuống, ánh mắt đầy trêu chọc: "Được rồi, theo như lời giới thiệu đầy 'khiêm tốn' của cậu ta, thì cậu ta là bộ não công nghệ của cả đội với nhiệm vụ chính là sử dụng 'bãi chiến trường' công nghệ của mình để đưa ra những thông tin hữu ích, mặc dù thỉnh thoảng cậu ta cũng làm rối tung lên mọi thứ và hack vào những thứ mà chính cậu ta cũng không hiểu để làm gì. Nhưng nhìn chung là cậu ta cũng hữu ích... trong một số trường hợp."
Alex nghe vậy thì hơi bĩu môi, ánh mắt phụng phịu: "Tôi có ích hơn anh đấy đồ 'đội trưởng xấu tính'. Với cả 'bãi chiến trường' mà anh gọi là hệ thống thông tin tối tân của tôi đó!"
Ngay sau đó Ryan và Kesley cũng tiến lên nở một nụ cười đầy quyến rũ với anh: "Chào anh, Ian, tôi là Ryan Ryder, còn đây là em gái tôi Kesley Ryder. Nếu anh muốn thu thập thông tin một cách nhanh chóng và đầy đủ hay khai thác những bí mật thầm kín nhất của ai đó thì anh có thể nhờ chúng tôi, chúng tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ, nhất là với một người đặc biệt như anh."
Cô em gái Kesley tiếp lời anh mình, ánh mắt nháy nháy đầy ẩn ý với Ian: "Tất nhiên nếu anh muốn có một người chia sẻ hay chỉ đơn giản là một người đồng hành đầy thú vị thì chúng tôi không ngại có một cuộc nói chuyện sâu hơn sau giờ làm đâu."
Lucas khẽ nhíu mày, giọng điệu có chút cảnh báo: "Anh đừng để bị vẻ ngoài lộng lẫy của họ lừa. Nhiệm vụ chính của họ là sử dụng một cách hợp lý vẻ đẹp trời phú đó cùng khả năng diễn xuất tài tình cũng như khả năng ngụy trang và thích ứng linh hoạt của mình để moi móc thông tin có lợi. Họ luôn tin rằng một khi đã nắm chắc một đối tượng qua các cuộc trò chuyện thì việc thao túng đối tượng đó nói ra thông tin cần thiết là vô cùng dễ dàng."
Ryan nghe vậy ngay lập tức phản bác lại lời nói của hắn, giọng có chút bất bình: "Sao nghe như chúng tôi là người xấu vậy với cả anh nói sai rồi, không phải thao túng mà là nghệ thuật giao tiếp, Lucas."
Kesley gật đầu đồng tình rồi nói thêm, ánh mắt kiên định: "Đúng vậy, đôi khi các thông tin hữu ích mà ta cần bắt nguồn từ các cuộc nói chuyện bình thường đó."
Trước màn nói chuyện và phản ứng đầy thú vị của mọi người trong đội, Ian càng ngày càng cảm thấy thoải mái và vui vẻ với không khí của họ. Sau một lúc để mọi người làm quen hơn thì Lucas quay sang nói với anh: "Về cơ bản, anh đã biết gần hết các thành viên của đội rồi, chúng ta còn một người nữa là Aris Blendy, bà ấy là chuyên gia pháp y của đội, chắc lúc này bà ấy đã đến phòng họp trước với James rồi, chúng ta cũng nên đến đó dần thôi."
Thấy Ian gật đầu đáp lời thì hắn đi đến bàn làm việc của mình, cầm theo tài liệu rồi quay qua nói với các thành viên còn lại, giọng dứt khoát: "Được rồi, nhấc cái mông quý giá của mình lên khỏi ghế và đi thôi, hết giờ chơi rồi, James và Aris đang chờ chúng ta ở phòng họp chung!"
Sau câu nói của Lucas, mọi người đều đứng dậy, cầm lấy tài liệu cần thiết của mình rồi bước đến phòng họp, không khí làm việc bắt đầu bao trùm.
Đi được một lúc thì họ đi đến trước cánh cửa phòng họp. Khi đẩy cửa vào, bên trong đã ngồi sẵn hai người, họ đang vừa trao đổi với nhau vừa sắp xếp lại tài liệu. Khi nghe thấy tiếng động, hai người cùng ngẩng mặt lên nhìn. Lúc này Ian mới nhìn kỹ người phụ nữ đứng bên cạnh James. Bà là một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, mái tóc màu nâu cà phê uốn xoăn gợn sóng xõa đến đầu vai. Bà sở hữu một đôi mắt màu xanh lục sáng, trên khóe mắt đã có lấm tấm vết chân chim nhưng không thể che lấp đi vẻ đẹp của bà, một vẻ đẹp của người phụ nữ đầy thành công, sắc sảo nhưng không kém phần hiền hậu.
James thấy vậy liền giới thiệu cho hai người với nhau: "Ian, có vẻ cậu đã làm quen được với các thành viên trong đội rồi nhỉ? Đây là Aris Blendy, cô ấy là chuyên gia pháp y giỏi nhất của trụ sở chúng ta, vừa tham gia đội từ 2 năm trước. Aris, đây là Ian, cô biết đó, chuyên viên tâm lý trẻ tuổi và tài năng nhất mà trụ sở chúng ta có."
"Rất vui được gặp cô, mong cô chỉ giáo nhiều hơn, Tiến sĩ Blendy," Ian tiến lên bắt lấy tay của Aris, giọng nói đầy tôn trọng.
Bà đáp lại lời chào hỏi của anh với một nụ cười thân thiện, ánh mắt ấm áp: "Tôi cũng vậy, nghe danh anh đã lâu, Ian. Và cậu có thể gọi là Aris, rất mong được làm việc với cậu."
Họ nói chuyện với nhau thêm đôi ba câu nữa rồi mọi người lục tục trở về chỗ ngồi của bản thân. Lucas thì vẫy Ian ngồi xuống cạnh mình để bắt đầu cuộc họp. Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, James bắt đầu chia sẻ thông tin về các vụ án, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Trước hết thì Ian, tôi và Lucas sẽ khái quát lại các thông tin mà chúng tôi đã tìm được cho cậu. Nạn nhân của các vụ án đều có điểm chung đầu tiên là những người phụ nữ trung niên đứng tuổi, hay chính xác hơn là đều 52 tuổi. Các hiện trường gây án đều là ngôi nhà của chính các nạn nhân, chúng nằm trong khu phố Rista, một khu phố khá vắng vẻ của vùng ngoại ô phía Tây bang Crosta. Sau khi Alex tìm kiếm và rà soát thông tin thì ba người họ đều là những người phụ nữ cô độc, không có thân nhân hoặc nếu có thì cũng là sống xa và không còn liên lạc quá nhiều. Ngoài ra thì Alex cũng đã xác định rằng ba nạn nhân đó không hề có mối quan hệ thân thiết hay bạn bè gì với nhau."
Alex nghe vậy gật đầu để xác nhận lần nữa, giọng rõ ràng: "Mạng xã hội của họ gần như trống không, ít có các cuộc giao tiếp với bạn bè, nếu có thì chỉ là các cuộc nói chuyện về công việc."
Lucas tiếp lời ngay sau đó, giọng điềm tĩnh: "Thứ hai, theo như điều tra sơ bộ của Ryan và Kesley, các nạn nhân đều nghiện rượu nặng và thường có thói quen uống rượu một mình vào đêm muộn. Tôi cũng đã quan sát kỹ các hiện trường, ngôi nhà của bọn họ quá gọn gàng cho một cuộc ẩu đả. Khả năng cao là hung thủ đã gây án khi các nạn nhân đang trong trạng thái say rượu."
Ryan lên tiếng, giọng chắc chắn: "Chúng tôi đã tiến hành hỏi và dò xét những người hàng xóm của họ cũng như các quán bán rượu lân cận đó. Họ đã xác nhận việc các nạn nhân thường hay mua rượu với số lượng lớn dù ở một mình."
Kesley ngồi bên cạnh cũng bổ sung cho anh trai mình, ánh mắt sắc sảo: "Chúng tôi cũng đã dò hỏi họ về việc gần đây có thấy ai khả nghi không nhưng họ đều nói rằng không quá để ý và họ cũng đã chia sẻ với chúng tôi về việc các nạn nhân đều không có ý định thân thiết với hàng xóm nên bọn họ gần như không nói chuyện với nhau nhiều.”
James gật đầu với họ rồi quay sang nhìn Aris, ánh mắt ra hiệu: "Quan trọng nhất là theo báo cáo của đội pháp y do Aris chịu trách nhiệm, nguyên nhân tử vong của các nạn nhân đều là bị đánh đập đến chết, bụng và ngực đều bị tổn thương nghiêm trọng như bị dập nội tạng và rạn nứt, thậm chí là gãy xương."
Aris chiếu lên màn hình ảnh chụp về thi thể của các nạn nhân, cả cơ thể của họ như mặt, tay, chân, lưng, đùi đều trải dài các vết bầm, tụ máu đầy rợn người. Tuy nhiên, nặng nhất là ở ngực và bụng khi các vết bầm, tụ máu xuất hiện với mật độ dày, thậm chí nó còn bắt đầu chuyển dần sang màu xanh tím ghê rợn. Aris vừa chuyển hình ảnh trên màn chiếu vừa nói ra kết quả điều tra của mình: "Theo điều tra của tôi và đội pháp y thì hung khí được xác nhận là tay và chân của hung thủ và không có dấu hiệu của các vật dụng khác. Thời gian tử vong của các nạn nhân là vào 3h20, đây thường là thời điểm mọi người ngủ say nhất."
Ian tập trung lắng nghe từng thông tin các thành viên đưa ra và nhanh chóng ghi chú ra quyển sổ nhỏ của mình những điều cần thiết để lập hồ sơ tội phạm. Khi mọi người truyền đạt thông tin xong cũng là lúc anh xây dựng được hồ sơ tội phạm của mình: "Qua các thông tin mà mọi người tìm được, tôi đã có một số đặc điểm cơ bản về hung thủ. Đầu tiên, hắn ta có độ tuổi từ 25-45, đủ khỏe khoắn để có thể gây án với những người phụ nữ trung niên. Thứ hai, hung thủ có tính cách lầm lì, ít nói. Thứ ba, hắn không có nghề nghiệp ổn định, có thể từng làm nhân viên giao đồ ăn cũng có thể là nhân viên giao báo, các nghề phải di chuyển nhiều trong khu vực phố Rista. Cuối cùng, hắn từng có tiền án bạo hành động vật, do không kiểm soát được cơn giận."
Sau khi Ian trình bày hồ sơ của mình, không khí trong phòng họp có sự nhẹ nhàng hơn đôi chút, một cảm giác giải tỏa lan tỏa. James gật đầu đầy hài lòng, ánh mắt khen ngợi: "Ian, những phân tích của cậu thật sự đã giúp chúng tôi thu hẹp phạm vi rất nhiều, mọi người có ý kiến gì không?"
Alex hào hứng, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: "Ian, anh thật sự là cứu tinh đấy, thông tin về độ tuổi, nghề nghiệp và tiền án hung thủ của anh giúp tôi lọc được rất nhiều thông tin!"
Ryan nhìn em gái mình, ánh mắt kiên quyết: "Chúng tôi sẽ rà soát một lần nữa trong khu phố để dò hỏi về nghi phạm tiềm năng phù hợp với hồ sơ của anh."
Kesley gật đầu đồng tình: "Chúng tôi cũng sẽ tìm hiểu thông tin từ các quán bán đồ ăn cũng như bán báo trong khu vực."
Lucas lúc này cũng nói, giọng có chút thờ ơ nhưng đầy hiệu quả: "Vậy thì tôi sẽ đi cùng hai người, dù sao nếu để mình hai người tìm kiếm chắc còn lâu mới tìm hết được."
Aris sắp xếp lại tài liệu của mình rồi nói, giọng điệu điềm tĩnh: "Vậy tôi và đội của tôi sẽ cố gắng tìm thêm manh mối từ các nạn nhân, xem hắn có để lại dấu vết gì không."
James vỗ nhẹ tay để thu hút sự chú ý của các thành viên, giọng nói dứt khoát: "Chúng ta sẽ chia nhau để điều tra bám sát theo hồ sơ mà Ian đã dựng. Alex, cậu tiếp tục rà soát dữ liệu; Ryan, Kesley, Lucas, ba người các cậu hãy cùng nhau kiểm tra kỹ càng khu phố và thu thập thông tin, tôi sẽ điều động một đội đặc vụ để trợ giúp các cậu; Aris, cô hãy kiểm tra xem có thể tìm thêm được manh mối gì ở các nạn nhân không; Ian, cậu hãy sẵn sàng hỗ trợ khi cần thiết và lập hồ sơ tội phạm khi có thêm thông tin. Chúng ta sẽ báo cáo lại vào cuối ngày."
Lúc này, mọi người bắt đầu tản ra, thực hiện nhiệm vụ của mình. Alex vùi mặt vào máy tính, sàng lọc kỹ càng các đối tượng tiềm năng. Ba người Ryan, Kesley, Lucas chia nhau tìm manh mối từ hàng xóm của các nạn nhân, các quán rượu và các quán bán đồ ăn, bán báo trong khu vực cùng với sự trợ giúp từ các đặc vụ mà James triệu tập. Aris và đoàn đội của cô khám xét kỹ càng thi thể của các nạn nhân trước đó, cố gắng để không bỏ sót một chi tiết nào. Ian đắm mình trong phòng làm việc, cố gắng lập hồ sơ chi tiết hơn, thỉnh thoảng gọi cho Lucas, Ryan, Kesley để nắm bắt thêm thông tin.
Họ làm việc miệt mài đến tối. Mặc dù khối lượng công việc vô cùng nhiều, nhưng tất cả đều hồ hởi làm nhiệm vụ vì khác những lần trước với hướng đi đầy mơ hồ và rộng lớn, lần điều tra này đã rõ ràng hơn, cụ thể hơn rất nhiều.
Đến tối muộn, các thành viên lại tập hợp tại phòng họp chung với không khí đầy mệt mỏi sau một ngày làm việc năng suất. James khẽ xoa thái dương rồi nói: "Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục."
Màn đêm dần buông xuống. Đến gần rạng sáng, một cơn mưa to bất chợt đổ xuống mang theo không khí lạnh lẽo, ẩm ướt như báo hiệu một đêm không yên bình.
6 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại của James vang lên inh ỏi xé tan bầu không khí tĩnh mịch. Ông bắt máy. Giọng nói đầu dây bên kia khiến gương mặt của ông nhíu chặt lại, hiện rõ vẻ lo lắng: "Thưa sếp, chúng tôi vừa nhận được báo án, lại một vụ nữa. Nạn nhân vẫn là một người phụ nữ trung niên và bị giết bằng phương thức y hệt."