Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 1:

Tít... tít... tít...

Âm thanh đơn điệu của máy đo nhịp tim là thứ duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng trắng toát. Nó đều đặn, yếu ớt, giống như chính sự sống đang lụi tàn trên chiếc giường bệnh này.

Tôi nằm đó, mắt lim dim nhìn lên trần nhà. Trắng. Mọi thứ xung quanh tôi bây giờ đều một màu trắng xóa. Màu của bệnh viện, màu của sự kết thúc. Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Một trăm hai mươi chín. Một con số nực cười đối với một con người. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự là một con người bình thường.

Tôi là Light. Kẻ được mệnh danh là Anh Hùng cuối cùng.

Cạch.

Cánh cửa khẽ mở. Một cô y tá trẻ bước vào, tay cầm một chiếc khay nhỏ. Cô di chuyển nhẹ nhàng, sợ làm kinh động đến bức tượng sống đang nằm đây.

"Chào buổi sáng, thưa ngài. Ngài cảm thấy trong người thế nào ạ?"

Giọng cô gái trong trẻo, nhưng có chút gì đó kính cẩn xen lẫn thương hại. Tôi chẳng buồn mở miệng, chỉ khẽ gật đầu. Nói lúc này là một việc xa xỉ. Mỗi hơi thở đều nặng như đeo đá. Cô y tá cũng quen rồi. Cô lẳng lặng kiểm tra các thiết bị, thay túi dịch truyền.

Đôi mắt cô thi thoảng lại liếc nhìn tôi, cái nhìn mà tôi đã thấy hàng triệu lần trong đời. Ngưỡng mộ, tò mò, và xa cách. Họ nhìn vào một huyền thoại, một trang sử, chứ không phải một ông già sắp chết.

Tí tách... tí tách...

Tiếng dịch truyền nhỏ giọt. Từng giọt, từng giọt một. Âm thanh ấy đột nhiên kéo tâm trí tôi về một ngày mưa xối xả hơn một thế kỷ trước.

Ngày đó, bầu trời cũng xám xịt như tâm trạng của tôi bây giờ. Nhưng thay vì mùi thuốc sát trùng, không khí đặc quánh mùi máu, mùi khói và mùi của bê tông vỡ nát. Tôi lúc ấy chỉ là một thằng nhóc. Một thằng nhóc sở hữu thứ sức mạnh có thể san bằng cả một thành phố nhưng lại chẳng thể che nổi một mái nhà.

Những tòa nhà đổ sập như đồ chơi. Tiếng la hét xé toạc màn mưa.

Mẹ! Bố!

Tôi đã gào lên. Năng lượng trong tôi bùng nổ, không phải một luồng sức mạnh được kiểm soát, mà là một cơn thịnh nộ tuyệt vọng. Nó phá hủy mọi thứ xung quanh. Kẻ thù. Và cả những gì tôi đang cố bảo vệ.

Khi màn bụi tan đi, tất cả những gì còn lại chỉ là đống đổ nát. Và sự im lặng đến đáng sợ.

Tôi đã ghét bản thân mình từ ngày đó. Tôi tự nhủ phải mạnh hơn. Mạnh hơn nữa. Mạnh đến mức không ai có thể chết trước mặt tôi. Mạnh đến mức tôi có thể thay đổi mọi thứ.

Và tôi đã làm được. Tôi đã trở nên mạnh hơn.

Tôi một mình chấm dứt chiến tranh. Tôi đánh bại những kẻ được gọi là quái vật, những dị năng giả điên cuồng. Tên của tôi, Light, trở thành biểu tượng của hòa bình, của hy vọng.

Nhưng rồi sao?

Hòa bình lập lại. Những người tôi kề vai sát cánh trong cuộc chiến, họ già đi, họ lập gia đình, họ qua đời. Những đứa trẻ tôi cứu mạng, chúng lớn lên, chúng có con, có cháu, rồi cũng trở thành cát bụi.

Chỉ còn mình tôi.

Một vũ khí được cất vào kho sau khi chiến tranh kết thúc. Một Anh Hùng không còn gì để bảo vệ. Mọi người tôn sùng tôi, nhưng họ giữ khoảng cách với tôi. Ai lại muốn làm bạn với một thảm họa thiên nhiên hình người cơ chứ?

Tôi đã tồn tại một trăm hai mươi chín năm. Tôi thấy nhân loại bay vào vũ trụ, tạo ra những công nghệ không tưởng. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự sống. Tôi chưa từng có một buổi hẹn hò đúng nghĩa. Chưa từng biết cảm giác nắm tay một người đi dạo trong công viên. Chưa từng có một bữa ăn gia đình ấm cúng.

Sức mạnh của tôi có thể thay đổi thế giới. Nhưng nó chẳng thể mang bố mẹ tôi trở về. Nó chẳng thể cho tôi một cuộc đời bình thường. Tôi cứ nghĩ khi tôi mạnh lên, tôi có thể thay đổi được số phận. Rốt cuộc, tôi có thay đổi được gì đâu.

Tôi chỉ là một thằng nhóc yếu đuối trong cơn mưa năm ấy, bị mắc kẹt trong thân xác của một Anh Hùng.

Tít... tít... tít... tít...

Tiếng máy đo bỗng dồn dập hơn. Cô y tá giật mình, vội vàng chạy lại.

"Ngài Light! Ngài Light! Cố lên!"

Mí mắt tôi trĩu nặng. Hình ảnh cô gái hốt hoảng mờ dần. Mọi thứ tối đi. Cái lạnh bắt đầu lan ra từ tứ chi.

Đây rồi. Cuối cùng cũng đến lúc. Một thế kỷ cô đơn. Một thế kỷ dằn vặt.

Tôi đã làm tròn vai diễn Anh Hùng rồi.

Bây giờ, cho tôi nghỉ ngơi thôi.

Trong bóng tối bao trùm, một ý nghĩ le lói cuối cùng hiện lên. Một lời nguyện cầu ích kỷ của kẻ đã dành cả đời để sống cho người khác.

"Nếu có kiếp sau... tôi chỉ cần một cuộc sống bình thường."

Dứt lời, tôi rơi vào một sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Không phải cái tĩnh lặng lạnh lẽo của cái chết, cũng chẳng phải sự yên bình thanh thản của thiên đường. Đây là một sự tĩnh lặng của sự khởi đầu. Một bóng tối ấm áp, bao bọc. Tôi không cảm thấy tay chân. Tôi không cảm thấy cơ thể. Tôi chỉ là... một ý thức trôi nổi.

Đây là địa ngục hay thiên đàng?

Tôi không chắc. Xung quanh tôi, dường như có vô số những ý thức khác, hàng triệu, hàng tỉ. Tất cả chúng tôi chen chúc nhau trong một không gian chật hẹp, tất cả đều rung động với một ý niệm duy nhất, một bản năng nguyên thủy đến mức nó lấn át cả những ký ức trăm năm của tôi.

Tiến lên.

Một mục tiêu duy nhất, cháy bỏng, được khắc sâu vào từng mảnh tàn dư của sự tồn tại này: TIẾN LÊN.

Rồi, thế giới của tôi rung chuyển.

Không phải là động đất. Nó... mãnh liệt hơn. Giống như cả vũ trụ của tôi đang bị nén lại, chuẩn bị cho một vụ nổ Big Bang của riêng nó. Áp lực tăng dần, cảm giác nghẹt thở, và rồi...

VÚT!

Một lực đẩy không thể tưởng tượng nổi ném tôi và hàng triệu "đồng đội" của mình về phía trước. Chúng tôi bị bắn vào một đường hầm ẩm ướt, trơn trượt. Không gian mới này rộng lớn hơn, nhưng cũng nguy hiểm hơn vạn lần.

Kinh nghiệm từ hàng trăm trận chiến sinh tử trong kiếp trước mách bảo tôi. Đây là một chiến trường.

Những bức tường thịt xung quanh co bóp, tìm cách nghiền nát chúng tôi. Một thứ chất lỏng có vị chua loét tuôn ra từ thành vách, hòa tan những kẻ yếu ớt và chậm chạp. Tôi thấy những ý thức xung quanh mình vụt tắt, tan biến vào hư không. Họ chết còn nhanh hơn cả những người lính tôi từng thấy ngã xuống.

Tôi không có vũ khí. Không có sức mạnh dị năng. Tất cả những gì tôi có là một cái đuôi và một ý chí sắt đá được rèn giũa qua cả một thế kỷ. Tôi quẫy đạp. Điên cuồng quẫy đạp.

Bản năng gào thét trong tôi, nhưng lý trí của một Anh Hùng giúp tôi điều hướng. Tôi né tránh những dòng chảy nguy hiểm nhất, luồn lách qua những khe hẹp, tận dụng từng cơn co thắt của "chiến trường" để đẩy mình đi nhanh hơn.

"Đồng đội" của tôi ngã xuống ngày một nhiều. Tôi không cảm thấy buồn. Trong cuộc đua sinh tồn này, không có chỗ cho sự thương cảm. Chỉ có mục tiêu.

Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể là vài phút, có thể là vài giờ, tôi nhìn thấy nó.

Ở cuối con đường. Một quả cầu khổng lồ, toả ra ánh sáng dịu nhẹ và một sức hút không thể cưỡng lại.

Mục tiêu.

Nó giống như một thành trì cuối cùng, một quả trứng thiêng liêng. Và tôi, cùng với vài trăm kẻ sống sót ngoan cường nhất, là những chiến binh đang tiến đến cổng thành.

Một cuộc tấn công tổng lực bắt đầu. Chúng tôi lao vào quả cầu đó, dùng chính cái đầu nhỏ bé của mình để cố gắng xuyên thủng lớp vỏ ngoài kiên cố của nó. Rất nhiều kẻ đã kiệt sức và tan biến ngay khi vừa chạm vào bức tường.

Nhưng tôi thì khác.

Tôi không chỉ có bản năng. Tôi có ký ức. Tôi có sự kiên định.

Nếu có kiếp sau... tôi chỉ cần một cuộc sống bình thường.

Lời nguyện cầu cuối cùng vang vọng trong tâm trí. Một cuộc sống bình thường bắt đầu từ đây!

Tôi dồn hết tất cả ý chí còn sót lại, thứ ý chí đã từng giúp tôi lay chuyển cả núi non, vào cái đầu nhỏ bé này và cái đuôi đang quẫy đạp điên cuồng.

XUYÊN QUA!

Một cảm giác vỡ òa. Tôi đã vào trong.

Nhưng đây không phải là một sự chiếm đóng. Ngay khi tôi lọt vào bên trong, một sự ấm áp không thể tả nổi bao trùm lấy tôi. Ý thức của "tôi" bắt đầu tan rã, hòa quyện vào thành trì mà tôi vừa chinh phục. Tôi không còn là tôi nữa. Hàng triệu ý thức của những kẻ bại trận bên ngoài cũng mờ dần.

Tôi đang trở thành một thứ gì đó khác. Một thứ hoàn toàn mới.

Sự tĩnh lặng quay trở lại. Nhưng lần này, nó không trống rỗng. Nó chứa đầy tiềm năng.

Thời gian trôi đi theo một cách mà tôi không thể đo đếm. Tôi cảm nhận được sự phân chia. Từ một, thành hai. Hai thành bốn. Bốn thành tám. Một sinh mệnh mới đang được hình thành từ chính ý thức của tôi. Một cơ thể nhỏ xíu đang dần lớn lên trong bóng tối.

Và rồi, lần đầu tiên sau khi chết đi, tôi nghe thấy một âm thanh.

Nó không phát ra từ bên ngoài. Nó đến từ chính trung tâm của sự tồn tại mới này.

Thình thịch.

Một âm thanh yếu ớt nhưng đầy sức sống.

Thình thịch.

Tiếng trái tim.

Trái tim của tôi.

Thình thịch. Thình thịch.

Âm thanh đó trở thành thế giới của tôi. Nhịp đập đều đặn, mạnh mẽ, một bản nhạc nền cho sự tồn tại lơ lửng này.

Tôi trôi nổi trong một bóng tối ấm áp, được bao bọc bởi một sự dịu dàng mà tôi chưa từng biết đến trong suốt hơn một thế kỷ ở kiếp trước. Không còn giường bệnh lạnh lẽo, không còn những ánh mắt xa cách. Chỉ có sự bình yên.

Đây chính là kiếp sau mà tôi hằng mong ước. Một sự khởi đầu hoàn toàn mới.

Rồi, những âm thanh khác bắt đầu len lỏi vào. Chúng bị bóp méo, trầm đục, như thể nghe ai đó nói chuyện qua một lớp nước dày.

...um...o...anh nghĩ sao...?

Là một giọng nữ, rất nhẹ nhàng.

...đẹp lắm...giống em...

Một giọng nam trầm ấm đáp lại.

Dần dần, tôi quen với việc lắng nghe. Chúng là những âm thanh duy nhất kết nối tôi với thế giới bên ngoài cái kén ấm áp này. Tôi không hiểu họ nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được tình yêu thương trong từng âm sắc.

Thời gian cứ thế trôi đi. Cơ thể nhỏ bé này lớn dần lên. Tôi đã có thể cử động tay chân, dù chỉ là những cú duỗi người vụng về. Và những cuộc trò chuyện bên ngoài ngày một rõ hơn.

"Nếu là con trai, chúng ta sẽ gọi nó là Arthur nhé? Nghe như một vị vua vậy!" Giọng người đàn ông đầy hào hứng.

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên thế giới của tôi. Đó chắc là mẹ.

"Nghe hùng dũng quá... Em không muốn con mình phải gánh vác một cái tên nặng nề như vậy đâu." Giọng người phụ nữ dịu dàng phản đối.

"Vậy... Lancelot thì sao? Một hiệp sĩ dũng cảm!"

"Anh thôi mấy cái truyện cổ tích đi được không?" Giọng cô ấy có ý cười. "Em chỉ muốn con chúng ta lớn lên khỏe mạnh, bình an thôi."

Một khoảng lặng. Tôi có thể cảm nhận được sự suy tư của họ.

"Vậy em đã nghĩ ra tên gì chưa?"

Bàn tay kia lại xoa nhẹ.

"Rồi ạ... Em đã nghĩ rất nhiều."

"Là gì thế?"

"Hay là... Light đi."

Cái tên đó, như một tia sét, đánh thẳng vào ý thức còn mơ màng của tôi.

Light?

Không. Không thể nào. Bất cứ cái tên nào cũng được. Nhưng tại sao lại là cái tên đã ám ảnh tôi cả một cuộc đời? Cái tên của một Anh Hùng cô độc?

"Light? Ánh sáng à?" Giọng người đàn ông có vẻ ngạc nhiên. "Nghe đơn giản nhỉ."

"Vâng." Giọng người phụ nữ tràn đầy yêu thương. "Vì con là ánh sáng của em. Ánh sáng nhỏ bé sẽ soi rọi cho cả gia đình chúng ta."

Một luồng cảm xúc phức tạp dâng trào trong tôi. Nỗi sợ hãi khi phải mang lại cái tên cũ. Và sự ấm áp không thể chối từ trước một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Ánh sáng của mẹ...

Ngay khi cái tên đó được định đoạt, thế giới của tôi bắt đầu co lại. Một cách dữ dội.

Những bức tường ấm áp bỗng nhiên ép chặt lấy tôi, một lực không thể chống cự. Sự bình yên biến mất, thay vào đó là một cơn hoảng loạn nguyên thủy. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nó nghiền nát tôi. Nó đẩy tôi về phía một lối ra duy nhất.

Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi bị đẩy đi, bị kéo đi, qua một đường hầm còn chật hẹp và đáng sợ hơn cả chiến trường sinh tử đầu tiên của kiếp này.

Và rồi...

Một luồng sáng chói lòa đập vào mắt, dù chúng vẫn đang nhắm nghiền. Không khí lạnh buốt tràn vào lồng ngực bé nhỏ, khiến tôi theo phản xạ mà bật khóc. Âm thanh huyên náo của thế giới bên ngoài tấn công màng nhĩ. Mọi thứ đều quá sức chịu đựng.

Giữa cơn hỗn loạn đó, tôi cảm nhận được một đôi bàn tay to lớn, thô ráp nhưng vững chãi đỡ lấy mình. Và giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, rõ ràng hơn bao giờ hết, run rẩy vì xúc động.

"Chào mừng con đến với thế giới, Light."

Giọng nói trầm ấm, run rẩy vì xúc động ấy xuyên qua tiếng khóc oe oe không thể kiểm soát của chính tôi. Một đôi tay to lớn, thô ráp nhưng vững chãi đang bế tôi. Tôi cảm nhận được sự lóng ngóng, nhưng cũng đầy cẩn trọng trong từng cử động của người đó. Bố. Ether.

"Light Pendragon. Con trai ta, Light Pendragon."

Ông lặp lại cái tên đó, như thể muốn khắc nó vào tâm khảm.

Pendragon.

Cái tên đó... cùng với Ether và Ythyr... chúng vang lên trong đầu tôi một cách kỳ lạ. Không phải là một ký ức rõ ràng, mà giống như một tiếng vọng từ xa xưa, một cảm giác thân thuộc đến khó tả. Như thể tôi đã quen biết họ từ rất, rất lâu rồi. À, phải rồi. Arthur, Lancelot... những cái tên bố đã định đặt cho tôi. Chẳng lẽ...

Bàn tay vững chãi ấy nhẹ nhàng di chuyển, và tôi được đặt vào một vòng tay khác. Mềm mại hơn, ấm áp hơn, mang theo mùi hương của sữa và sự mệt mỏi nhưng mãn nguyện. Mẹ.

Tôi cố gắng dùng hết sức bình sinh để hé mở đôi mắt nặng trĩu. Mọi thứ trước mắt chỉ là những vệt màu nhòe nhoẹt. Tôi thấy một khuôn mặt đang cúi xuống thật gần. Những lọn tóc đen dài như màn đêm rủ xuống quanh tôi. Dù không thể nhìn rõ từng đường nét, tôi vẫn cảm nhận được một đôi mắt đen láy, dịu dàng đang chan chứa yêu thương nhìn mình. Mẹ. Ythyr. Một vẻ đẹp hiền hậu, ấm áp chứ không phải kiểu sắc sảo, xa cách.

Tôi liếc mắt qua. Bóng người cao lớn của bố cũng có mái tóc đen và đôi mắt đen. Ông đang đứng cạnh giường, mỉm cười không ngớt, ánh mắt không rời khỏi hai mẹ con tôi một giây.

Khung cảnh xung quanh dần hiện ra. Không phải phòng bệnh hiện đại. Những bức tường đá thô, trần nhà có xà gỗ sẫm màu, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ một vài ngọn nến và chiếc đèn dầu đặt trên cái bàn gỗ đơn sơ. Một căn phòng nhỏ, giản dị. Một gia đình bình thường.

Lời nguyện cầu của tôi... dường như đã thực sự thành hiện thực.

Sự ấm áp từ vòng tay mẹ bao bọc lấy tôi, xoa dịu đi cú sốc khi phải chào đời. Tiếng khóc của tôi nhỏ dần, chuyển thành những tiếng thút thít khe khẽ. Mẹ khẽ cựa mình, giọng nói vẫn còn yếu ớt sau cuộc vượt cạn nhưng ngập tràn hạnh phúc.

"Anh xem này..."

Bố tôi lập tức bước tới, cúi thấp người xuống. Gương mặt ông gần hơn, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen của ông hình ảnh phản chiếu của một đứa trẻ sơ sinh nhăn nheo, đỏ hỏn. Ánh mắt ông dán chặt vào tôi, không giấu nổi sự kinh ngạc và tự hào.

"Con trông đẹp quá..."

Đẹp?

Một cục thịt đỏ hỏn, nhăn nheo, mắt còn không mở nổi thì có gì mà đẹp? Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi, một tàn dư của sự mỉa mai cay đắng từ kiếp trước. Nhưng rồi, cái cơ thể bé xíu này không cho phép tôi suy nghĩ nhiều hơn.

Cơn buồn ngủ ập đến không báo trước, nặng như một ngọn núi. Cái kiệt sức sau khi bị lôi ra khỏi thế giới ấm áp của mình, cộng với cú sốc khi phải đối mặt với ánh sáng và không khí lạnh, đã vắt kiệt chút năng lượng cuối cùng của tôi. Vòng tay của mẹ là nơi trú ẩn an toàn duy nhất. Tôi rúc người vào đó theo bản năng. Mùi hương của mẹ, nhịp đập quen thuộc của trái tim mẹ, tất cả đều là một liều thuốc an thần cực mạnh.

Thế giới nhòe đi, và tôi chìm vào giấc ngủ đầu tiên của kiếp này. Một giấc ngủ sâu, không mộng mị, không bị ám ảnh bởi những ký ức chiến tranh hay nỗi cô đơn hàng thế kỷ.

Tôi tỉnh giấc vì một cảm giác cồn cào, khó chịu trong bụng.

Nó không phải là một suy nghĩ. Nó là một mệnh lệnh từ cơ thể. Một mệnh lệnh mà cái bộ não Anh Hùng của tôi không thể nào phớt lờ hay trấn áp được. Đói.

Và cơ thể này chỉ có một cách duy nhất để biểu đạt yêu cầu của nó.

Cái miệng tự động mếu máo, và một âm thanh chói tai mà chính tôi cũng không nhận ra thoát ra từ lồng ngực mình. Oe! Oeeeee!

Tôi hoảng hốt. Tôi, kẻ từng khiến kẻ thù phải khiếp sợ chỉ bằng một cái lườm mắt, giờ lại đang phát ra thứ âm thanh bất lực này ư? Tôi muốn dừng lại, nhưng không thể. Cái bụng đói điều khiển tất cả.

"Ôi ôi, con sao thế? Con đói phải không?" Giọng mẹ Ythyr lo lắng vang lên ngay bên cạnh. Một cảm giác ấm áp, mềm mại áp vào má tôi.

Rồi tôi cảm thấy mình được nhấc lên. Bàn tay vụng về nhưng chắc chắn của bố Ether bế tôi.

"Ngoan nào, con trai. Nín đi nào. Hay là... tã bẩn nhỉ?" Ông lóng ngóng kiểm tra, giọng nói đầy bối rối.

Không phải! Là đói! Đói! Tôi gào lên trong câm lặng, nhưng bên ngoài vẫn chỉ là tiếng khóc ngày một to hơn.

"Đưa con cho em." Giọng mẹ Ythyr dịu dàng vang lên.

Tôi lại được chuyển qua vòng tay quen thuộc. Mẹ khéo léo xoay người tôi lại. Một cảm giác ấm áp và mùi sữa thơm lừng ập đến ngay miệng. Bản năng trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bất cứ lý trí nào. Tôi không cần ai dạy. Miệng tôi tự động tìm kiếm, ngậm lấy, và bắt đầu mút một cách ngấu nghiến.

Dòng sữa ấm áp chảy vào cổ họng, xoa dịu cái bụng đang sôi sục. Tiếng khóc của tôi tắt hẳn, thay vào đó là những tiếng nuốt ừng ực thỏa mãn.

Thật... xấu hổ. Nhưng cũng thật... an toàn.

Không có những siêu năng lực phải kiểm soát. Không có những quyết định sinh tử phải đưa ra. Chỉ có sự yếu đuối và phụ thuộc hoàn toàn. Tôi mở hé mắt, nhìn lên khuôn mặt dịu dàng của mẹ. Bà đang mỉm cười, ánh mắt chan chứa tình yêu thương. Bố Ether ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn tôi không chớp mắt, vẻ mặt ngốc nghếh nhưng hạnh phúc.

Khi cái bụng đã no căng, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Nặng nề và ngọt ngào.

Đây. Đây chính là nó.

Không có sức mạnh kinh thiên động địa, không có trách nhiệm cứu rỗi thế giới. Chỉ có tiếng thở đều của mẹ, hơi ấm của cha, và một cái bụng no căng. Tôi nhắm mắt lại, mặc cho giấc ngủ một lần nữa kéo mình đi.

Lần này, tôi đã mỉm cười.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free