CHƯƠNG 8
Gã Howler đang phăm phăm leo lên cầu thang. Tụi tôi thì đang đi xuống. Cả đám khựng lại.
Tên Howler vẫn đi lên. Hắn không quá to lớn. Nhỏ hơn một người Hork-Bajir. Bự con cỡ một đàn ông vạm vỡ. Đôi chân vòng kiềng làm tướng đi của hắn lúc lắc, liêu xiêu như hề. Hắn có hai tay, dài hơn đôi chân hắn. Bàn tay hắn na ná như bàn tay người nhưng lại có thêm một ngón cái lỏi chỏi. Quái dị nhất là từ mỗi cổ tay lại chìa ra một bàn tay thứ hai - một dạng kẹp gắp với bốn móng thép cong quèo, có thể hạ xuống bao trọn lấy lưng bàn tay kia hoặc giương tủa ra ngoài.
Thân trên của nó cứ như được gắn ổ bi, cho phép cơ thể quay tròn đủ mọi hướng và giữ cho các móng vuốt luôn ở tư thế sẵn sàng lâm chiến.
Cái được gọi là đầu thật ra giống một đống thịt nhùng nhằng, đen đủi, da lùi xùi như bị nóng chảy. Nói chung, gã Howler nhìn hệt một quái vật được nhào nặn từ nham thạch nguội. Bên dưới lớp da xếp nếp nứt nẻ màu đen của hắn là từng đường chỉ màu đỏ tươi. Trên khuôn mặt đó là đôi mắt xanh đẹp đến bất ngờ. Màu xanh ngọc lục bảo, như nó thường được gọi thế. Toàn bộ con mắt đều màu xanh dương, còn con ngươi thì màu xanh mắt mèo lợt hơn.
Tên Howler có vẻ thờ ơ với tụi tôi. Không quan tâm. Chẳng để ý gì.
Quanh thân mình gã quấn mấy vòng dây nịt lỏng lẻo, mỗi vòng dường như là một loại vũ khí riêng biệt. Có cả tia Nghiệt, cái gì đó trông giống súng tự động, dao, boomerang[9] kim loại và một khẩu súng nạp đầy phi tiêu.
Một kho vũ khí di động đang lù lù tiến lên.
Tôi ngoái lại nhìn Erek đang ở trên tôi một bậc thang. Gương mặt ảnh đang dao động. Hết mờ lại tỏ. Không biểu hiện cảm xúc gì mà chỉ đơn giản là mất tự chủ. Người máy bên dưới hình chiếu vẫn tiếp tục liếc ra.
Đôi mắt xanh vô tri của tên Howler bấu chặt vào Erek.
"Erek, bình tĩnh nào," Tôi nói, ráng tỏ ra bình thản.
Ảnh rùng mình ráng kiềm chế và hình chiếu lại ổn định nhưng tên Howler tiếp tục dõi theo ảnh.
“Sáu chọi một, anh Jake!” Rachel la. “Tụi mình hổng còn cơ hội nào tốt hơn đâu.”
Tôi cảm thấy bao tử mình thắt lại. Hai bên cầu thang đều có thể xảy chân trượt té như chơi. Ai mà biết bên dưới có những gì. Đây chẳng phải là nơi để đánh nhau, nhưng Rachel đúng: đã đến lúc rồi.
“Biến hình,” tôi hạ lệnh. “Ax, dẫn đầu. Tobias bay cao lên. Guide, lùi lại. Erek, dẹp qua một bên.”
Nghe có vẻ gay gắt hơn là chủ định của tôi. Nhưng trái tim tôi đang đập như trống trận và tôi đang cảm thấy, cảm thấy mồ hôi đang túa ra ròng ròng trên lưng. Vụ việc xảy ra quá sớm. Tụi tôi đều chưa sẵn sàng. Cả đám đều đang mệt vì mấy vụ xô xát với tụi Iskoort Bộ Gây Chiến.
Nhưng hầu như tôi đang thấy những bức tranh trong đầu tôi. Con mắt. Gã Crayak. Hình ảnh từ giấc mơ của tôi. Tôi gần như có thể thấy hắn đang cười.
Chỉ như là một ảo ảnh của trí tưởng tượng của tôi, nhưng có vẻ rất thực.
Sáu chọi một. Sẽ không thể có cơ hội nào tốt hơn.
Tôi bắt đầu biến hình, gọi ADN của con cọp đang bơi lội trong máu tôi. Con cọp sẽ bự con hơn tên Howler đó. Cả sáu đứa tụi tôi trong lốt hình biến có thể đương đầu với tất cứ thứ gì, tôi tự nhủ. Tụi tôi có thể chọi lại bất cứ thứ gì.
Đôi mắt màu xanh lè có tròng tối quầng của gã Howler híp rịp lại khi thấy tụi tôi dàn đội hình. Trên gương mặt hắc ín của gã nổi rõ sự ghen tị. Vâng, gã mê mẩn thuật biến hình - mê đến mức thành ra ghen tị.
Tôi cảm thấy quy trình biến hình bắt đầu rục rịch trong cơ thể mình. Bộ lông cọp cam vằn đen xổ ra từ bàn tay và cánh tay tôi. Chẳng kịp cởi bỏ quần áo ra nên tụi tôi đành chịu để chúng rách toác hoác. Màu cam của bộ lông lan rộng ra khắp cơ thể tôi. Những ngón tay của tôi phồng lên, da lòng bàn tay trở nên sậm màu, mu bàn tay thì có lông cam vằn trắng. Những móng vuốt cọp có thể cào toạc cửa xe hơi mọc ra, thay thế cho những móng tay loài người vô dụng của tôi. Tôi nghe thấy các cơ quan nội tạng của mình nâng lên, nhộn nhạo, thay đổi vị trí để phù hợp với cơ thể cọp. Cái đuôi dài lòi ra khỏi mấu xương cùng và ngay lập tức quật đen đét tới lui, biểu lộ sự kích động dữ dội.
Tôi đổ ập xuống trên bốn chân, đầu chúc xuống thấp hơn thân sau. Răng tôi to ra, lấp đầy miệng, rồi lại vổ ra như răng mèo. Cái miệng cọp của tôi thành hình, mặt chìa ra những sợi ria nhạy cảm. Mắt tôi, được cấu tạo để nhìn xuyên qua màn đêm như thể giữa ban ngày. Mũi tôi, nhạy bắt mùi với bất kỳ sinh vật sống nào. Tai tôi, vểnh lên trước, rung lên hết sức tập trung.
Tên Howler giờ đây trông hổng có vẻ gì là đáng sợ lắm. Con cọp hổng thấy lo lắng. Con cọp biết rõ nó là sinh vật nhanh nhứt, đáng sợ nhứt trong rừng già. Con cọp hổng ngán cái sinh vật có mùi lạ kia.
Ax đang đứng trước tôi, vổng đuôi lên sẵn sàng ứng chiến, hai mắt chính ngó phía trước, cặp mắt cuống ngả ra sau dòm chừng tụi tôi. Rachel đã biến hình thành gấu xám. Một khối khổng lồ bờm xờm xám với sức mạnh có thể nhổ bật cả gốc cây. Marco biến thành khỉ đột, ngúc ngoắc cánh tay tới lui như đang đứng chờ xe buýt ở góc đường. Cassie biến thành sói. Bộ lông dày như áo giáp đằng sau cổ dựng đứng lên. Nhỏ dùn mình, nhe hàm răng bóng loáng, ướt rượt.
Tụi tôi gồm hơn cả tấn cơ bắp cùng với móng vuốt và răng, tất cả đều được điều khiển bởi trí thông minh của con người, có khả năng khơi lên những bản năng hoang dã nhất của loài thú.
Đối mặt với tụi tôi, chỉ là một sinh vật lạ đơn độc, tầm vóc cỡ một người lớn.
Tôi chợt nhận ra Erek đang lẩm bẩm cái gì đó. Mải quan sát tên Howler, tôi không để ý ảnh đã nói cả mấy giây rồi.
“… sẽ làm tê liệt và làm đông cứng ý thức… Nếu nó lại gần nó sẽ phập những răng kim cắm vào quai hàm trên quai hàm dưới…”
Tôi ngắt ngang.
“Đó là lý do vì sao chúng được gọi là Howler[10], Jake. Tiếng tru dội óc. Sẵn sàng…”
Bàn tay tên Howler động đậy, sờ soạng tìm vũ khí.