CHƯƠNG 17
Sáu giọng truyền của chúng tôi cùng cất lên một lượt:
Nó đắc chí thừa nhận.
Tôi phát giọng truyền riêng. …>
Ax ngắt ngang.
Jake hỏi.
thưa hoàng tử Jake, xem ai trong chúng ta có mẫu biến hình có thể đánh bại được David.>
Cassie sốt sắng nói.
Được rồi, Ax đúng. Vậy thì Cassie lùi lại phía sau. Tất cả hãy dàn hàng. Ý hay lắm, Ax. Nhưng đừng gọi mình là Hoàng tử.>
Jake nói.
Tôi thét vang.
Tôi cóc cần biết David có bự gấp mười lần mình hay không. Tôi căm ghét cái đồ cặn bã đó, dù vẫn chưa biết mình sẽ đánh nhau với nó như thế nào. Đừng nói là cá heo, mà ngay như cá mập cũng khó lòng địch nổi con thủy quái khổng lồ này.
[3] Tự do,> David vừa nói vừa cười.
Tôi cười khinh bỉ.
Rồi, xong. Hắn đã nói toạc ra cho cả mấy đứa bạn tôi đều nghe. tôi nói dối.
hắn hả hê nói, và ngay cả tôi cũng có thể nghe thấy tiếng ngân của sự thật.
Không đứa nào lên tiếng. Không ai bảo vệ tôi cả.
Tôi chợt thấy trống rỗng. Tôi cảm thấy sự im lặng của tụi nó xoáy một lỗ to tướng trong lòng tôi. Tụi nó là ai mà phán xét tôi? Có ai trong số tụi nó đã từng không làm bất cứ điều gì đáng xấu hổ?
Tôi có xấu hổ không? Đó có phải là điều tôi đang nói?
Nhưng chẳng còn thời gian mà nghĩ vớ vẩn nữa. David đã quẫy đuôi trờ tới, hùng hùng hổ hổ như một đoàn xe lửa phóng hết tốc lực.
kế hoạch là vầy: cho dù nó đuổi theo ai thì những người còn lại đều phải xông vào tấn công nha. Cứ nhè mắt nó ra mà rỉa. Chỗ đó dễ bị tổn thương lắm.> Jake ra chỉ thị.
Tôi vẫn bất động chờ ảnh nói một câu nào đó. Đại loại: "Ổn rồi, Rachel, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu." Nhưng ảnh không nói gì cả. Không gì cả! Tôi chỉ muốn quát vào mặt ảnh: "Tại sao anh để em bám theo David nếu anh đã không nghĩ là em sẽ đe dọa hắn ta? Đồ đạo đức giả!"
Nhưng giờ không phải lúc làm chuyện đó. Bởi vì giờ đây tôi có thể thấy con cá voi sát thủ đang đâm bổ vào tôi. Một tia chớp nhá lên soi rõ bóng hắn. Hắn giống như một thứ lai tạo kỳ quái giữa một con bò và một chiếc xe bus.
Sượt! Cái miệng rộng hoác của nó chứa đầy răng sắc nhọn. Nhanh dễ sợ, nó xoay qua nhắm thẳng vào Ax.
ở ngay đây nè, David.> Tôi hét, đồng thời quẫy mạnh đuôi. David bỏ Ax, ngoặt gấp sang tôi.
Tôi lại quẫy cái nữa và phi như tên bắn vào nó - nhằm ngay cái mũi.
Gần…Gần…Gần…Gần hơn nữa.
Tôi xoay mái chèo của mình và hướng thẳng lên.
Lên, lên, trườn thẳng qua chót mũi của David.
Vvvúúúúúúúttttt!
Lên khỏi mặt nước, giữa trời mưa xối xả, thấm đẫm ánh chớp, tôi bay cao hết cỡ. Lơ lửng trên không trung, tôi nhìn xuống khi bị trọng lực kéo rị, chợt kinh hoàng thấy ngay bên dưới mình là cái miệng đang há to của con cá voi sát thủ.
Rơi! Tôi đang rơi vào cái hốc đó.
Nhưng đột nhiên, có cái gì đó khiến David lùi phắt lại. Nó lùi xuống nước vừa lúc tôi rời tòm về phía nó…
Tòm! Tôi rơi xuống nước chứ không phải rơi xuống cái miệng đầy răng của con cá voi sát thủ. Quá bất ngờ, tôi chẳng trông thấy David đâu cả.
Hãy định vị bằng sóng âm, Rachel, nào, nào, tập trung đi.
Tôi phát ra một tràng sóng định vị. Tiếng dội vọng về ngay tức thì. David ở ngay sau tôi. Tôi vội né dạt qua trái, vừa hay cái đầu trắng đen của nó chĩa sượt qua.
Bỗng, từ đâu đó, một con cá heo khác hiện ra. Nó dùng mỏ xỉa cho David một cái vào mắt phải, rồi nhanh chóng lặn chui xuống cái bụng tổ chảng của con quái vật, trốn thoát.
David rú thê thảm, nhưng vẫn quyết định không buông tha tôi. Hổng tin nổi là nó quay đầu và tăng tốc bổ chửng vào tôi lẹ đến vậy.
Thật kinh hoàng! Tôi đang chơi trò đuổi bắt cực kì nguy hiểm.
Lăn ngửa bụng lên, tôi chúi luồn xuống bên dưới David, cứ thế lướt đi - chính xác là bụng tôi chà sát bụng nó. Trườn được nửa chiều dài thân hình nó, tôi trồi ra qua hông phải, tiếp tục lướt về phía cái vây lưng linh hoạt, cao nghều.
Giờ tôi đã thoát ra khỏi tầm nhìn của nó. Chừng nào tôi còn xoay xở chuyển động đúng nguyên vị trí đó thì David đừng hòng trông thấy tôi, chứ đừng nói đến chuyện đòi áp sát.
Nhưng David đã chán trò đuổi bắt với tôi. Nó nhắm con cá heo khác và tôi chẳng thể nào đua tốc độ được với nó.
Thoáng thấy cái đuôi David vụt qua, tôi bạnh quai hàm ra, tớp lấy.
Thật sai lầm hết sức!
Nó quẫy đuôi, nhồi tôi xóc lên xóc xuống rồi hẩy mạnh một cái. Răng tôi tuột hết ra khỏi mồm. Choáng váng, ngất ngư! Đành phải nhả ra thôi. Chỉ chờ có thế, David liền quay lại lao vào tôi.
Tất cả những gì tôi thấy là cái quai hàm bự chảng, phập phồng đang xồng xộc phóng về phía mình. Thôi rồi, phen này còn lâu tôi mới thoát.
Con cá voi sát thủ găm trọn thân hình cá heo của tôi vào tầm nhìn của nó. Eo ôi! Nó bự quá! Nhanh quá!
Và rồi…
… rồi tôi bỗng thấy thứ mà cá voi sát thủ cũng phải kiêng nể.
Nó dài cả mười lăm thước, nặng cỡ năm, sáu chục tấn! Tuy rằng đang trên bờ tuyệt chủng, nhưng vẫn còn cá voi lưng gù sinh sống trong lòng biển. Và một trong những con cá hiếm hoi còn sống sót đó là… Cassie!
Cassie cất tiếng.
Phải chi David hiểu nhiều về cá voi thì chắc hẳn nó đã biết cá voi lưng gù gần như chẳng làm gì được nó - không có răng nhọn, chỉ được cái to xác.
Nhưng nghĩ thử coi, giả sử bạn bị một quái vật to cỡ tòa nhà đuổi theo, thì chắc hẳn bạn muốn cao chạy xa bay khỏi nơi đó liền.
David vọt lẹ, nhưng không quên nhắn nhe tôi.