Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

CHƯƠNG 21

 

Đó chính là tôi. Là tôi trong tương lai.

"Mình biết là bồ sẽ tới mà," Rachel tương lai nói. "Rút cuộc thì mình là bồ đó. Đã có lần mình đứng đúng vị trí mà bồ đang đứng bây giờ, trông giống hệt bồ bây giờ, và nhìn thấy mình như mình hôm nay."

Cô ta có vẻ hoàn toàn bình thản. Nhưng mắt cổ liếc rất lẹ qua Ax rồi trở lại nhìn tôi.

Visser Ba lắc đầu khoái trá.

Thiệt lạ lùng là tôi cảm thấy rất bình tĩnh. Lạ thiệt chứ, nếu xét theo hoàn cảnh tôi lúc đó. Tôi đang đối mặt với Visser Ba - bây giờ là Visser Một. Tôi đang mặt đối mặt với tương lai của chính mình.

"Ngươi là một tên Mượn xác," tôi nói với tôi-tương-lai.

"Dĩ nhiên rồi," cô ta đáp và mỉm cười. Một nụ cười độc ác, chẳng giống tôi chút nào. "Bọn ta đã thắng. Tụi mi bắt bọn ta săn đuổi gần chết, nhưng cuối cùng thì bọn ta thắng. Hành tinh này đã là lãnh thổ Yeerk. Loài người đã chấp nhận định mệnh đó là vật chủ cho loài Yeerk."

"Nếu các người biết đủ thứ như vậy thì thử nói coi làm sao mà bọn ta tới được chỗ này ở thời tương lai?" Marco chất vấn.

Visser Ba chen vô.

"Vậy thì bọn ta đã lựa chọn thế nào?" tôi hỏi.

Rachel-tương-lai mỉm cười độc ác. "Dĩ nhiên là chọn đúng. Mọi việc đã vận hành một cách hoàn mỹ."

"Thế hả?" anh Jake nói giọng thách thức. "Có thể là không đó. Người Ellimist đem bọn ta tới đây để giúp bọn ta quyết định một sự chọn lựa. Vậy nếu như bọn ta trở về thời của mình và chấp nhận đề nghị của ổng thì sao? Khi đó thì Rachel đâu có đứng ở đây mà trở thành một kẻ bị Mượn xác. Nhỏ sẽ ở chung với bọn ta trên một hành tinh nào đó mà người Ellimist đem cả bọn tới."

Tôi quan sát rất kỹ lưỡng phản ứng của tôi-tương-lai. Chẳng có gì hết. Hổng một cái chớp mắt. Nhưng vẫn có một cái gì đó. Cổ ráng giấu diếm một cái gì đó.

"Mấy người đã biết được quyết định của bọn ta mà vẫn tới đây," tôi nói. "Vậy tức là có hai khả năng. Hoặc mấy người tới để thay đổi quyết định đó; trừ phi... không, nếu như vậy thì tất cả những chuyện này sẽ có thể bị thay đổi. Hoặc mấy người tới đây bởi vì chính sự có mặt của mấy người khiến cho bọn ta quyết định như thế."

Visser Ba nhếch mép.

"Tụi mình đi thôi," Cassie đột ngột kêu lên. "Mình hổng ưa chỗ này, mình cũng hổng ưa... hai sinh vật này."

"Nhưng Cassie à, mình là đứa bạn thân của bồ mà," tôi-tương-lai nói giọng giễu cợt.

"Không, mi không phải bạn ta. Có thể Rachel vẫn sống đâu đó trong đầu mi, còn mi chỉ là một tên Yeerk không hơn không kém."

Cassie dợm bước quay lưng đi. Nhưng nhỏ vấp một cái và té vô người tôi. Đột nhiên Rachel lớn nhảy tới, ghì chặt lấy tôi để tôi khỏi té.

Ax lại nghĩ rằng cổ đang tấn công tôi. Trong nháy mắt cái đuôi của ảnh vút về phía trước.

Lưỡi dao của Ax rung bần bật sát ngay cổ họng Rachel lớn.

Hai mắt cô ta trợn tròn vì sợ hãi. Cổ liếc nhanh về phía Visser Ba. Tôi rất ngạc nhiên thấy lão cứng đờ người ra. Lão bối rối. Hai con mắt chính của lão nhíu lại. Lão ngó hết Ax, Rachel lớn, lại ngó tôi.

Tôi bỗng hiểu ra. "Việc này hổng có trong kịch bản, ha?" tôi hỏi lão. "Việc này hổng được chờ đợi là sẽ xảy ra hén? Có điều gì đó đã thay đổi! Tương lai đã thay đổi phải không? Có cái gì đó khác rồi."

Visser Ba nhìn tôi trừng trừng, và bây giờ thì lão vứt bỏ cái mặt nạ lịch sự.

Visser Ba nghiêng người xuống sát tôi.

Tôi thực sự muốn biến hình ngay lúc đó. Tôi thực sự muốn biến thành gấu xám và xé lão ra. Nhưng quanh đó còn có hàng trăm tên Mượn xác. Và tôi có thể bị chúng tấn công trong lúc mắc biến hình.

Ax vẫn dí lưỡi dao ở đuôi sát cổ họng của Rachel lớn. Ax nói.

"Đúng quá đi, Ax," anh Jake kêu lên. Ánh mắt ảnh bắt gặp ánh mắt tôi. Trong mắt ảnh là cả một nỗi căm giận ngùn ngụt. "Lão không làm hại chúng ta được. Nhưng ngược lại thì... phải rồi..."

"Tuyệt đối đúng," tôi tán thành và lập tức tập trung vào con gấu xám.

Tôi bắt đầu biến hình. Anh Jake cũng vậy.

Visser Ba đe doạ.

"Vậy thì ngươi kêu chúng đi," Marco thách thức. "Có thể một đứa trong bọn chúng sẽ vụng về để cho tia Nghiệt giết chết một người trong bọn ta.

Liệu ngươi có phỏng đoán rằng điều ấy sẽ làm quá khứ thay đổi ra sao không? Thiệt là khó nói đúng không?"

Những chiếc vuốt đã mọc ra trên đầu các ngón tay tôi. Bộ lông thô màu nâu phủ lên cơ thể tôi. Tôi cảm thấy sức mạnh trào lên khi phần gấu trong tôi đã trội hơn phần người.

"Visser," Rachel lớn gọi cộc lốc. "Chúng ta làm gì bây giờ?"

Visser Ba khó chịu.

Visser Ba bắt đầu lui bước. Nhưng tôi đâu có để lão đi dễ vậy. Sau tất cả những đau đớn mà lão gây ra, bây giờ tôi đã tóm được lão. Sau tất cả những thiệt hại mà lão gây ra, bây giờ lão đã mất hết quyền lực.

Tôi không chờ đến khi phần người cuối cùng của mình biến mất mới tấn công.

Loài gấu thân xác cồng kềnh coi có vẻ lờ đờ, nhưng thật ra chúng có thể hành động rất lẹ.

Tôi lao vào Visser Ba. Lão quay mình chạy. Nhưng lão quá chậm.

Tôi phang trúng người lão. Bốn trăm kí lô của con gấu đâm sầm vô mạn sườn của Visser Ba làm lão té uỵch.

Tôi rụt một bàn tay về phía sau lấy đà và dồn hết sức lực tung ra một chưởng.

Bàn tay tôi đánh trúng một bàn thân cây. Đó là bàn tay người.

"Ưuuuui!"

Tôi trở lại thành người và đang đứng trong khu rừng phía sau nhà kho trong trang trại nhà Cassie. Những đứa kia cũng đang đứng cả ở đó. Tobias một lần nữa lại là diều hâu, đậu trên một cái cây...

"Không! Không!" tôi hét lên. Tôi đập bôm bốp vô cái cây cho vơi nỗi thất vọng. "Mình muốn khùng lên đây! Mình đã tóm được lão rồi mà!"

Cassie tới gần và quàng tay ôm lấy vai tôi. "Thôi mà, Rachel. Tên Visser Ba đó chưa tồn tại thực sự mà."

"Mình muốn khùng lên vì chuyện này," tôi nhắc lại nhưng giọng hơi dịu xuống. "Ý gì đây? Ý gì đây? Bây giờ chúng ta đã biết chuyện gì xảy ra trong tương lai ra sao rồi. Chúng ta đã biết chuyện gì xảy ra nếu như chúng ta quyết định ở lại và chiến đấu."

Tôi cảm thấy rã rời. Chút xíu nghị lực cuối cùng vừa thoát ra khỏi con người tôi. Quá lắm rồi. Quá nhiều chuyện phải đối phó. Và đâu có ý nghĩa gì kia chứ? Những gì tôi làm đâu có ăn nhằm gì?

Tôi ngồi phịch xuống mặt đất toàn cỏ phủ đầy lá thông, hai tay đỡ lấy đầu. Tôi đã ngán quá rồi. Ngán cả chuyện tìm hiểu một thế giới mà trong đó mình cứ bị giật tới giật lui y như con rối.

Cả sáu đứa tôi cứ nằm đó hồi lâu trên thảm lá thông. Nhìn nhau. Nghĩ ngợi. Mặc cho nỗi buồn thấm sâu vào lòng.

Thế là hết.

Cuộc chiến đã kết thúc. Và chúng tôi đã thua.

Ax nói giọng không lấy gì làm hăng hái.

"Không," tôi thẳng thừng. "Anh biết đó hổng phải là trò bày đặt mà, Ax. Ít ra thì cũng hổng phải như ý anh muốn nói. Nếu người Ellimist muốn ép chúng ta làm chuyện đó thì ổng dư sức."

"Chúng ta phải suy nghĩ chuyện này thật kỹ," anh Jake mệt mỏi.

Tôi nhún vai "Anh cứ việc nghĩ đi. Em nghĩ đến muốn oải rồi. Lúc người Ellimist lôi chúng ta đi để mắt thấy tai nghe màn trình diễn này thì em đã sẵn sàng biểu quyết chống. Em đã sẵn sàng chống chọi một lần nữa. Nhưng bây giò em đổi ý rồi. Em hổng muốn kết thúc đời mình trong vai một kẻ bị Mượn xác đâu. Điều ấy sẽ chẳng xảy ra. Chẳng xảy ra đối với em. Nếu như vậy có nghĩa là chạy trốn thì cũng mặc. Em đổi ý."

Bạn có biết rằng vào giây phút đầu hàng ấy tôi cảm thấy dễ chịu không? Tôi cảm thấy sự thanh thản dâng lên trong người mình. Hổng còn những quyết định khó khăn. Hổng còn phải ráng tỏ ra can đảm...

"Vậy là Cassie, Rachel, và tui biểu quyết thuận," Marco kêu lên. "Ba chọi hai, trừ khi Ax cũng biểu quyết."

Tobias lên tiếng.

"Cậu đổi ý hả Tobias?"Anh Jake hỏi cậu ta.

Chúng tôi cứ ngồi đó ngó mông lung. Chúng tôi sắp làm việc ấy rồi. Chúng tôi sắp bỏ dở cuộc chiến đấu. Cả bọn đều biết như thế.

Anh Jake ngẩng đầu lên. "Người Ellimist?" ảnh khe khẽ gọi vào không trung. "Chúng tôi đã quyết định rồi. Câu trả lời là đồng ý."

Người Ellimist đã nói là một khi chúng tôi quyết định chúng tôi sẽ lập tức được đưa tới một hành tinh xa lắc.

Thế nhưng chẳng có gì xảy ra hết.

Chẳng có gì hết.

 

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free