CHƯƠNG 7
Tôi bay vô giang sơn của Tobias. Đó cũng là giang sơn của ít ra là một con cú vọ thứ thiệt, nó chắc chẳng vui gì khi có tôi lảng vảng ở đây. Giang sơn này thuộc về Tobias ban ngày còn ban đêm thuộc về con cú kia.
Tôi biết cái cây mà Tobias thường ngủ. Chắc ăn là cậu ấy ở đó. Tôi ngưng đập cánh và lướt tới.
Tôi còn đang xòe cánh chuẩn bị đậu xuống thì Tobias trông thấy.
Tobias cáu kỉnh.
tôi cãi. Tôi biết có một số loài đại bàng và chim ưng thường tấn công diều hâu.
…>
… Còn bồ, bồ làm gì ở đây trong lốt cú thế này?>
… >
Tobias chẳng nói năng gì. Dĩ nhiên cậu ấy biết là tôi xạo. Trong khi đợi tôi nói ra, cậu ấy quan sát tôi bằng cặp mắt sắc lẻm.
Nhưng tôi lại không muốn nói cho Tobias biết. Đúng ra thì tôi đã muốn làm chuyện ấy, nếu không tôi bay đi tìm Tobias làm gì? Nhưng bây giờ tôi lại thấy làm phiền cậu ấy với những vấn đề của mình thì kì cục quá.
tôi nói bừa.
Tobias chọc.
tối chống chế.
…>
thực sự làm bồ buồn chán? Buồn thiệt là kỳ quặc. Hổng giống với con người bồ chút nào hết.>
tôi đáp.
…>
… Mình muốn hỏi bồ một câu. Có bao giờ bồ nghĩ đến những năm tháng sắp tới không? Như đến lúc vô đại học chẳng hạn?> Ngay lúc những lời này vừa hiện ra trong óc, tôi đã ước gì có thể thu chúng lại.
Nhưng Tobias thật tuyệt vời. Cậu ấy chỉ lặng lẽ cười.
tôi tuyên bố.
Tobias bắt đầu rỉa lông, một thói quen của cậu ấy khi có điều buồn phiền. cậu ấy nói thêm, giọng ráo hoảnh.
Tôi nín thinh một lúc. Tôi chẳng thể nói gì được. Tôi đang căm ghét chính mình vì đã khơi ra chuyện này với Tobias. Chẳng lựa ai mà lại nhắm đúng Tobias! Cậu ấy đã là một nạn nhân của cuộc chiến này rồi. Cậu ấy đã bị kẹt cứng trong lốt diều hâu khi biến hình để chiến đấu… Vậy mà mình lại nghĩ đến chuyện chuồn đi?
Mình làm sao thế này? Mình không thể bỏ đi. Mặc Tobias sống trong rừng ư? Mặc cho Cassie - đứa bạn thân nhất của mình chiến đấu và có thể hy sinh, mặc anh Jake, Marco và Ax? Vì sao kia chứ? Chỉ vì ba mình cô đơn và mình có thể theo học một lớp thể dục xịn ư?
Có. Tôi có sao. Tôi muốn bịnh. Tôi làm sao thế này? Tôi không thể bỏ đi. Không thể bỏ cuộc. tôi nói xạo. aoipiuH
>
Tôi dang cánh và đập thật mạnh, lướt qua bầu không khí chết lặng của ban đêm.
Nhưng tôi không về nhà. Tôi bay vòng vòng một lúc, ráng kiềm chế sự bối rối trong đầu mình. Nhưng không thể được. Vậy thì tôi chưa thể về nhà, vì có về thì cũng chỉ nằm trên giường mà chong mắt suốt đêm.
Tôi quay lại và hướng về phía Nam.