Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

CHƯƠNG 2

 

Tụi tôi hoàn hình giữa những đụn cát. Cả bọn đều ổn, trừ David - tên Animorphs mới toe.

“Rachel, Cassie. Mấy bồ làm ơn dòm chỗ khác, không thì đui mắt ráng chịu đó!” Tôi hét vội.

David là Animorph mới. David chưa biết cách hoàn hình với áo quần chỉnh tề trên người. Thật ra thì cả bọn chẳng có đứa nào có bộ vía coi được sau khi hoàn hình cả, ngoài những bộ đồ nịt ôm sát người đủ màu sắc quái chiêu. Nói chung, vẻ ngoài của tụi tôi sau khi hoàn hình coi bộ luộm thuộm hết chỗ nói, nhưng cũng không “oải” bằng bộ dạng Adam của tên David tội nghiệp kia đâu.

Tobias sốt sắng nói, đoạn phóng vút lên bắt lấy một cơn gió mặn mùi muối bốc lên từ mặt biển và bay vút lên khỏi tầm nhìn, khuất sau những đụn cát.

Tobias vẫn là một con diều hâu. Tobias có thể suốt đời là diều hâu. Cậu ấy đã ở quá hai giờ trong lốt biến hình và bị kẹt luôn ở dạng hình đó. Giờ thì cậu ấy đã có lại quyền năng biến hình. Nhưng cậu ấy hổng thể trở lại làm người mãi mãi mà không mất đi khả năng biến hình.

Ax nói. Ảnh đang ở dạng Andalite. Bốn móng ngập trong cát. Tobias sẽ cho tụi tôi biết nếu ai đó tới đủ gần để thấy Ax.

"Ý bồ là cái lần bồ đeo vớ lên tay hả?" Marco hỏi ảnh.

"Hay lần bồ mặc đồ lót ngoài quần dài?" Rachel nói thêm, vẫn dè dặt quay mặt đi chỗ khác.

"Các cậu biết không, có thể điều này tức cười với các cậu," David nói. "Nhưng nó chẳng tức cười gì với tớ cả. Chuyện gì xảy ra nếu có ai đó theo dõi?"

Tôi cười. "Này, David, nếu có, mình nghĩ chắc họ sẽ để ý đến một người ngoài hành tinh màu xanh, nửa giống hươu có bốn mắt và đuôi bọ cạp trước khi bận tâm đến bồ."

Chỉ một loáng sau, Tobias đã lướt gió quay về, thả xuống chỗ tụi tôi đang đứng một cái quần bơi màu cam và một áo thun tay cộc mang nhãn hiệu Cái Chết Ân Huệ. Cả hai vẫn còn đính kèm giá.

David chộp ngay lấy bộ đồ khi chúng còn chưa chạm đất rồi vội vã mặc vào.

Bãi biển Kahuma nha.> Tobias nói giọng áy náy.

“Bồ thó của họ hả?” Cassie thắc mắc.

mượn tạm thôi mà. Mặt khác, mình là chim. Chim không thể ăn cắp. Họ sẽ làm gì, bắt mình lại à?>

“Tụi mình sẽ tìm mọi cách hoàn lại tiền cho cửa hàng ấy sau,” tôi giảng hoà. “Tụi mình hổng muốn đi vào con đường trộm cặp đâu nghen. Lúc cấp bách thế này thì tụi mình có thể nhặt vài thứ. Nhưng sau đó tụi mình phải tìm cách khắc phục. Đó là luật.”

David nhanh chóng mặc quần áo và Cassie và Rachel được phép quay mặt lại.

"Vừa đúng lúc," Rachel lẩm bẩm. "Nãy giờ mình cứ nhìn chằm chằm vào con dã tràng chết."

"Các cậu biết không, sẽ tuyệt diệu hết biết luôn nè," David nói.

"Cái gì sẽ?" tôi hỏi.

David ranh mãnh nhún vai. “Với năng lực siêu nhân này, tụi mình có thể tuỳ thích lấy bất cứ thứ gì. Chỉ việc hô ‘biến’ thành báo châu Phi hay con gì đó rồi đột nhập vào cửa hàng nữ trang cao cấp, quơ đại một ít kim cương rồi dông tuốt với vận tốc 60 dặm một giờ. Đố ai đuổi kịp nào. Tụi mình sẽ thoát. Rồi lại biến thành người.”

“Chuyện đó để sau,” Marco cắt ngang, giọng khô khốc. “Ngay sau khi tụi mình kiếm cách ngăn bọn Yeerk biến những lãnh đạo quyền lực nhất thế giới thành những thây ma bị kiểm soát bởi người ngoài Trái Đất, rồi hẵng tính chuyện thăm viếng các tiệm kim hoàn.”

“Ê, đùa chút không được sao?” David đốp chát. “Tớ quên rằng ở đây chỉ có cậu là được phép bông phèng.”

Tôi liếc Marco, xem cậu ta có nổi quạu với đòn châm chích của David không. Rồi tôi nhìn sang David. Cậu ta đùa chăng?

Sau này tôi sẽ phải hỏi Cassie về chuyện này. Cassie hiểu rõ ý nghĩ và cảm xúc mọi người hơn tôi rất nhiều. Nhỏ sẽ biết. Hy vọng là thế.

Còn bây giờ, tôi phải nhớ đối xử với David như bất kỳ thành viên nào khác trong nhóm. David và Marco chưa hoàn toàn hòa thuận với nhau vẫn chưa đến nỗi tệ cho lắm. Có nhiều khi cả đám tụi tôi cũng phát khùng với đứa nào đó.  Chuyện tự nhiên í mà.

"Nào, tới lúc nghiêm túc rồi," tôi nói. "Bọn chúng mới chỉ tình cờ bắt gặp tụi mình thôi.

Có thể chúng biết tụi mình đang léng phéng ở đây, có thể không. Nhưng bằng cách này hay cách khác, tụi mình phải vào khu nghỉ mát đó và bắt đầu công việc thôi."

"Tụi mình phải vượt qua hàng rào an ninh nghiêm ngặt  nhất thế giới cốt chỉ để vào trong  chỗ đó thôi đấy," Rachel nói, đầy vẻ chuyên nghiệp. “Phải đi bằng đường không thôi, nhưng không thể sử dụng lốt chim săn mồi được đâu. Như thế sẽ bị phát hiện cái một.”

“Chuyện nhỏ,” Cassie lẹ miệng nói. “Tụi mình đang ở bãi biển mà. Có một loài chim chẳng bao giờ bị đuổi khỏi bãi tắm đâu. Mòng biển í mà.”

“Ê, ê… tớ hổng có ADN mòng biển,” David la lên. “Nhưng tớ sẽ biến thành đại bàng vàng, à không, đại bàng lửa chứ - gọi vậy mới oách, rồi tóm được ngay một con cho coi.”

Tôi hơi khó chịu trước vẻ hào hứng của David. Về cơ bản thì ý tưởng ấy rất hợp lý, có điều không cần phiền David phải biến hình tới lui như thế. “Tobias?” Tôi hét với lên. Tobias đang cưỡi gió ngay phía trên đầu cả bọn, vội vàng nhả khí và hạ thấp xuống. “Bồ cảm phiền bay đi và bắt về đây một con mòng biển…”

“Bắt sống nha,” Cassie dặn thêm.

Quá dễ! Chẳng khác gì hỏi Michael Jordan[1] có thể ném bóng trúng rổ ở vị trí ba điểm không vậy? Đám mòng biển chẳng qua là lũ chuột có cánh chứ có gì là ghê gớm đâu.>

“Tobias đích thực là thuộc thế giới loài chim rồi,” David bình phẩm.

“Tobias chỉ nể đại bàng, cú, diều hâu thôi. Cậu ta coi thường mòng biển, bồ câu và chúa ghét bọn giẻ cùi và lũ quạ.” Tôi bảo.

David cười ha hả. "Cậu ta phân biệt chủng tộc gớm nhỉ, có điều với lũ chim chứ không phải với người."

"Tất cả mấy con chim đó là những loài khác nhau," Cassie chỉ ra. "Còn con người, tất cả chỉ là một loài. So sánh vậy không đúng lắm đâu."

David nhún vai, mặt xưng xỉa. "Sao cũng được."

Tôi định góp vài lời nhưng lại thôi. Cảm giác của tôi thật là - không hẳn là bực mình nhưng dường như sắp cáu đến nơi. Tụi tôi đang phải cố gắng xâm nhập một khu nghỉ với lực lượng an ninh có thể khiến căn cứ Fort Knox[2] tấp nập như siêu thị Wal-Mart[3] trong đợt hạ giá bán tống bán tháo hàng hóa luôn á. Bọn tôi đang phải lo đối phó với những lực lượng bảo vệ từ Pháp, Anh, Nhật, Đức, Nga và Mỹ. Thêm nữa, tụi tôi lại còn phải đua nước rút với tụi Yeerk, trong chừng mực nào đó cũng đã xâm nhập nơi đó rồi. Phi vụ trước mắt thật gian nan vậy mà trong tay tôi chưa có kế hoạch gì cụ thể, lại còn chưa rành rẽ về chàng lính mới này nữa chứ. Cậu ta sẽ xoay xở ra sao trên chiến trường nhỉ? Khi gặp nguy hiểm thật sự, liệu cậu ta có ứng phó nổi không? Cậu ta xử sự khá ổn khi tụi tôi là gián bị đuổi chạy vòng vòng, hổng tới mức kinh hoảng. Nhưng mọi thứ có thể tồi tệ hơn. Rất có thể sẽ có những lúc tệ hơn rất nhiều.

Nhác thấy Cassie đang chăm chú nhìn mình, đọc những lo lắng trên mặt mình, tôi liền tảng lờ nhìn lên trời như thể đang ngóng Tobias. Khi nhìn xuống trở lại, tôi đã có bộ mặt của một "thủ-lãnh-không-biết-sợ”. Có ích gì khi làm cả nhóm rối lên chứ? Một mình tôi lo lắng là đủ rồi.

Kia rồi! Tobias xuất hiện, quắp theo một con mòng biển đang quẫy đạp tứ tung.

. Hổng chỉ mình David có lốt mòng biển đâu nha.> Tobias nói.

Cassie đón lấy con chim tội nghiệp từ tay Tobias, vỗ về nó rồi trao cho David.

"Tớ bắt đầu quen chuyện này rồi," David nói, áp tay vào cái cánh con mòng biển. "Chỉ cần tập trung thì ADN của nó sẽ là của tớ."

"Đúng," tôi đồng ý. "Rồi dần sẽ thấy dễ thôi mà. Tụi mình làm liền đi. Cả đám sẽ biến thành mòng biển, lướt qua bãi biển và hạ cánh trong khu nghỉ mát. Coi thử chuyện gì sẽ tới." 

"Lưu ý quan trọng nè," Cassie nhắc nhở. “Biến thành mòng biển thì phải hành động y hệt mòng biển thứ thiệt nha. Loài người không thèm để mắt tới mòng biển đâu, nhưng bọn Yeerk thì có đấy.”

Marco hát.

Rachel hỏi.

…" Ê! Ôi chao! bánh Pizza Hut[4] kìa! Cái gã dưới kia đang nằm trên tấm vải xanh đó. Ổng có một cái bánh Pizza bự khủng khiếp!>

David háo hức hỏi.

 

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free