Chương 11
Tô Ngạn đứng dậy ôm lấy người Hoài An vào lòng. Người con gái cô yêu sao lại rơi nước mắt rồi?
" Làm sạch lại khóc?" Tô Ngạn xoa xoa lưng Hoài An " Ngoan nào...không sao rồi, không phải chị vẫn ở đây với em sao?"
" Đồ ngốc! Chị là đại ngốc! Dám truyền nhiều máu như vậy cho em..." Hoài An càng lúc càng khóc lớn tiếng hơn. Em bình thường cả giọt nước mắt cũng không thèm rơi, hôm nay chỉ vì cô truyền máu thôi đã khóc ra như vậy. Từ lúc nào em biết mèo nheo với cô vậy?
" Nói linh tinh..." Tô Ngạn cuối người hôn vào môi em một cái" Chị cứu người yêu chị... Bao nhiêu cũng không nhiều"
Đối với cô, Lương Hoài An em bây giờ chính là tất cả. Bình thường không nói lời yêu thương, không ôn nhu ân cần, nhưng không có nghĩa em ấy gặp chuyện cô cũng ngồi yên trơ mắt nhìn. Dỗ mãi một lúc lâu, cô mèo nhỏ Hoài An mới chịu ngoan ngoãn ngừng khóc mà đi nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ