Chương 40
Tô Tình. Giây phút cô buông bỏ tình cảm, chính là giây phút cô gϊếŧ chết Tiểu Tình mà Tô Ngạn từng rất yêu thương, là khi mà cô gϊếŧ đi Tô Tình mà Hoài An từng rất mong đợi. Tô Tình sẽ không còn là Tô Tình của ngày xưa nữa, không còn là Tiểu Tình hay cười với Tô Ngạn, không còn là Tô Tình hay che chở cho Hoài An nữa. Tô Tình của hôm nay thuộc về bóng tối. Tàn nhẫn và máu lạnh....
Bước dài trên những mảnh thủy tinh vỡ vụn, vết máu rỉ dài từ lòng bàn chân xuống sàn nhà, tàn thuốc theo bước chân đấy mà rải rác cùng những giọt bia ở tay kia. Tô Tình bước ra ban công đứng, nhìn bầu trời mang một màu u tối, đôi mắt đẹp lại hiện ý cười. Có lẽ đó là lần cuối cùng người ta thấy Tô Tình dùng đôi mắt mà cười, đau lòng hay uất hận đều tan biến. Nhưng khi đôi mắt ấy trở nên lãnh đạm thì dường như thu vào tầm mắt là chuỗi bi kịch đau thương mà một đứa bé mười lăm tuổi phải gánh chịu... Nó dằn vặt, nó đau đớn, nó gϊếŧ chêt tâm hồn của một cô bé đang ở tuổi hồn nhiên...