Chương 42
Gió biển. Lạnh buốt và vô tình. Cứ thổi như thế, liên hồi vỗ vào lồng ngực em như cách sóng biển vỗ vào bờ cát trắng. Nhưng sóng biển vỗ vào bờ như một lẽ tự nhiên còn gió vỗ vào cơ ngực nhỏ bé của em như một sự gượng ép. Gượng ép đến đau lòng. Em không biết bản thân mình phải đối mặt như thế nào. Là Tô Ngạn, Tô Tình hay chính bản thân em là nút thắt cho tất cả tơ vương. Còn có Du Nguyệt, thái độ mà Tô Ngạn dành cho Du Nguyệt đặc biệt hơn bất cứ cô gái nào khác, nó lạ và... Em không có cảm giác an toàn...
" Em ở đây mãi như vậy không phải là cách.... Về nhà đi, Tô Ngạn đã gọi cho chị rồi đấy" Tống Di bước đến bên cạnh Hoài An. Một tay đặt lên vai em an ủi, tay còn lại kéo em vào người mà ôm lấy " Chị biết em đang rất đau lòng, cũng biết chuyện này thực sự là đả kích lớn với em. Nhưng Hoài An... Tô Ngạn chỉ sợ em buồn nên không muốn để em biết thôi... Em phải hiểu cho cảm giác của cậu ấy đúng không?"