Chương 6
Lương Hoài An chẳng chờ người phía trên mở lời hồi đáp. Em đã nhanh chóng ngẩng đầu đặt vào môi cô một nụ hôn. Quả thật rất thông minh, như thế nào xảy ra thì Hoài An em cũng lời được một nụ hôn của bác sĩ Tô. Còn Tô Ngạn, cô chỉ biết lực bất tòng tâm để em cứ chạm môi mình như thế, chỉ bởi vì cô ở thể bị động không phải chủ động nữa.
" Chị nói xem... Môi chị mềm như vậy, bảo em làm sao cưỡng lại đây hả?" Hoài An cuối cùng cũng chịu buông tha cho Tô Ngạn cô một đường lui. Liền nở nụ cười " vô tội" với Tô Ngạn. Nếu tính ra, Tô Ngạn chỉ có lời không có lỗ. Cô lấy đi nụ hôn đầu đời mà em gìn giữ suốt 24 năm qua rồi đấy. Bác sĩ Tô!" Mất nụ hôn đầu của em rồi... Tô Ngạn, chị chịu trách nhiệm đi chứ"
Tô Ngạn trừng mắt nhìn em. Cô đúng là bị em chọc đến không thể kiềm chế cơn giận nữa rồi. Đã hôn cô, tự thân dâng hiến, bây giờ lại đòi cô chịu trách nhiệm? Lương Hoài An chẳng những vô lí, lại còn ngang ngược. Bản tính như thế ai mà chịu nổi đây?