Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 111: Linh dịch bí ẩn (2)

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tần Phượng Minh kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ.

Cúi người nhặt lên một mảnh chân tay cụt của con sóc nhỏ, thấy kinh mạch của nó đã hoàn toàn bạo liệt. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ vì sóc nhỏ thể tích nhỏ, không đủ để dung nạp năng lượng đặc thù ẩn chứa trong dịch thể này? Hay là nên tìm một con động vật lớn hơn một chút để thử xem.

Thả thần thức ra, hướng xa xa quét nhìn. Đúng lúc này, hắn phát hiện, cách hắn về phía trước bên trái hai dặm, có một con lợn rừng đang kiếm ăn. Con lợn rừng này nặng chừng hai trăm cân, hình thể cường tráng. Hắn đứng dậy bay lên, hướng chỗ con lợn rừng đang ở bay đi.

Lặng yên không một tiếng động bay tới trên đỉnh đầu con lợn rừng, tay vừa nhấc, một đạo pháp quyết đánh ra, khiến con lợn rừng đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích mảy may.

Đáp xuống bên cạnh lợn rừng, hắn cũng lấy từ trong hồ lô ra một giọt dịch thể cỡ hạt gạo, dùng linh lực đưa vào miệng lợn rừng, còn mình thì nhanh chóng lùi lại hơn ba trượng. Có kinh nghiệm trước đó, sợ bị vạ lây, hắn không khỏi cũng bắt đầu cẩn thận hơn.

Dịch thể tiến vào cơ thể lợn rừng, cũng hóa thành mấy đạo linh lực, khuếch tán ra các kinh mạch của nó.

Ban đầu, hình thể lợn rừng không có chút biến hóa nào, nhưng so với sóc nhỏ, thời gian kiên trì của lợn rừng dài hơn, uống cạn nửa chén trà, thân thể lợn rừng bắt đầu chậm rãi phình trướng. Nó trừng đôi mắt đỏ bừng, trong miệng phun ra từng trận nhiệt khí, tiếng kêu gào không ngừng, lộ vẻ táo bạo dị thường.

Nếu không phải Tần Phượng Minh dùng pháp thuật định trụ, chắc chắn nó đã phát cuồng.

Tần Phượng Minh ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào biến hóa của lợn rừng, vẻ mặt hắn cũng dần dần ngưng trọng. Trải qua chừng thời gian uống cạn nửa chén trà, hình thể lợn rừng đã trở nên sưng phù vô cùng, lớp da thô ráp không chịu nổi gánh nặng, hai mắt lợn rừng dường như muốn lồi ra khỏi hốc, lộ vẻ dữ tợn vô cùng.

"Bành" một tiếng vang thật lớn, thân thể lợn rừng vỡ ra. Tứ chi tàn tạ bay xa hai, ba trượng. Một mảng lớn đá núi, cây cối bị huyết nhục của nó bao trùm. Toàn bộ tràng diện so với vừa rồi, càng thêm máu tanh, khiến người ta buồn nôn.

Nhìn hết thảy trước mắt, Tần Phượng Minh đáy lòng cũng kinh ngạc phi thường.

"Chẳng lẽ năng lượng trong dịch thể quá nhiều, động vật không thể thừa nhận. Nếu dùng nước pha loãng, mới có thể cho động vật hấp thu?" Tần Phượng Minh nghĩ như vậy.

Một lát sau, hắn lại tìm được một con lợn rừng, dẫn nó tới một bờ suối.

Phất tay lấy ra một khối đá to bằng chậu rửa mặt, dùng pháp khí khoét rỗng bên trong, đổ đầy nước suối, sau đó nhỏ vào một giọt dịch thể thần bí cỡ như vừa rồi.

Chỉ thấy dịch thể kia vào trong nước, lập tức hòa làm một thể với nước suối, không hề ảnh hưởng. Lúc này, dịch thể đã loãng hơn ban đầu mấy nghìn lần.

Sau đó, hắn lấy một giọt nước suối pha loãng cỡ hạt gạo, đưa vào miệng lợn rừng. Số nước suối còn lại, hắn đổ hết xuống gốc cây cỏ bên cạnh, muốn xem mấy ngày nữa cây cỏ có biến hóa gì không. Sau đó, hắn lùi lại hơn ba trượng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào biến hóa của lợn rừng.

Ban đầu, con lợn rừng không có vẻ gì bất ổn, nhưng theo thời gian trôi qua, lợn rừng bắt đầu phát sinh biến hóa như trước kia, chỉ là tốc độ biến hóa chậm hơn rất nhiều.

Ước chừng qua một canh giờ, lợn rừng rốt cục trở nên giống như con trước kia, hình thể trở nên khổng lồ, cuối cùng, theo một tiếng vang lớn, thân thể lợn rừng cũng bạo liệt, máu bắn tung tóe.

Tần Phượng Minh ngồi yên bên bờ suối, cau mày nhìn con lợn rừng biến thành tàn thi, trong tay nắm cái hồ lô thần bí kia, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần ý sợ hãi.

Dịch thể trong hồ lô này, so với độc dược lợi hại nhất trong thế tục còn hơn vài phần. Xem ra động vật bình thường đều không thể thừa nhận chất lỏng này, chẳng lẽ phải tìm một con yêu thú để thử xem.

Tuy nói trong Lạc Hà Tông cũng có thú viên bồi dưỡng linh thú, nhưng đó không phải là thứ mà một tu sĩ nhỏ bé Tụ Khí kỳ như hắn có thể tiếp cận. Yêu thú ở chu vi Lạc Hà Tông đã rất khó phát hiện, nếu muốn tìm được một con yêu thú, hắn chỉ có thể đến phường thị thử vận may.

Hướng về phía cây cỏ mà vừa rồi hắn đổ dịch thể pha loãng nhìn một chút, thấy nó không có bất kỳ biến hóa nào, hắn cũng mất đi hứng thú kiểm tra, đứng dậy hướng động phủ bay đi.

Trở lại động phủ, Tần Phượng Minh ủ rũ ngồi bên giường, ý nghĩ nhanh chóng chuyển động, dịch thể linh lực dạt dào như vậy, không thể nào vô dụng được.

Dịch thể dùng để làm gì đây? Trừ trực tiếp dùng để uống, công dụng chính là không ít: Tỷ như, có thể dùng dịch thể dung hợp chu sa, để chế phù; còn có thể dùng làm chất làm mát khi luyện khí. Nghĩ đến đây, Tần Phượng Minh liền hạ quyết tâm thí nghiệm một phen, xem dịch thể thần bí này có hiệu quả với việc chế phù và luyện khí hay không.

Hắn lấy ra vài lá bùa còn thừa lại từ lần chế phù trước, đem dịch thể thần bí kia dung nhập vào chu sa, điều chế đều đặn. Dùng phù bút nhúng chu sa này, vẽ một đạo "Hỏa Đạn Phù" lên lá bùa.

Chỉ thấy, phù chú trên lá bùa quang mang đại thịnh, chói mắt người, tức thì dung nhập vào lá bùa, cả tấm bùa cũng hào quang nổi lên, lóe lên rồi bình tĩnh lại, hoàn toàn khác với hiện tượng khi chế phù trước đây.

Tần Phượng Minh không khỏi trợn to mắt, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ. Lẽ nào chất lỏng này có tác dụng bổ trợ cho việc chế phù?

Cầm lá "Hỏa Đạn Phù" vừa luyện chế, đi ra ngoài động phủ, phất tay tế xuất bùa, một đạo Hỏa Đạn thẳng đến một tảng đá lớn bên cạnh.

"Bành" một tiếng vang thật lớn, tảng đá lớn cao bằng hai người, lập tức bị nổ thành mảnh nhỏ.

Nhìn qua hết thảy trước mắt, Tần Phượng Minh đều trở nên động dung, một lá Hỏa Đạn Phù bình thường sao có thể có uy lực lớn như vậy, dù ai cũng không thể tin được.

Tần Phượng Minh tinh tường chú ý tới, khi hắn vừa tế xuất Hỏa Đạn, sóng linh lực của nó lớn hơn Hỏa Đạn Phù nguyên bản không biết bao nhiêu lần. Một kích này của Hỏa Đạn, đủ để sánh ngang với một kích của một kiện Pháp khí đỉnh cấp.

Đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đá vụn sau khi Hỏa Đạn công kích, trong lòng vui sướng tột đỉnh. Không khỏi âm thầm tự định giá.

Một lá bùa Hỏa Đạn Phù sơ cấp hạ giai, sau khi gia nhập dịch thể thần bí trong hồ lô nhỏ, liền có uy lực lớn như vậy. Bùa trung giai, cao giai, sau khi gia nhập dịch thể thần bí, uy lực của nó có thể lớn đến mức nào?

Hắn khẩn cấp quay trở lại động phủ, một lần nữa dùng dịch thể thần bí luyện chế một trương bùa trung giai: Phong Nhận Phù.

Sau khi luyện chế hoàn thành, lập tức mang ra ngoài động phủ thử một lần, kết quả khiến hắn nghẹn họng trân trối, chốc lát ngẩn ra tại chỗ đứng thẳng hồi lâu.

Nhìn trên vách đá tràn đầy những khe nứt sâu hai, ba thước, sự khiếp sợ trong lòng không thua gì nhặt được một kiện Linh khí. Đòn công kích này, tuyệt đối không thua một đòn toàn lực của một kiện linh khí thông thường.

Bùa sơ cấp trung giai đã có lực công kích lớn như vậy, vậy thì lực công kích của bùa cao giai còn không so được với một kích của Thượng phẩm Linh khí sao?

Tần Phượng Minh hạ quyết tâm, loại bùa biến dị này, tuyệt đối không thể để người khác biết. Ở trong võ lâm lăn lộn vài năm, hắn tinh tường biết rõ đạo lý: Hoài bích có tội, nhược nhục cường thực.

Đã bùa có thể phát sinh biến dị, vậy thì, khi luyện chế Pháp khí, nếu gia nhập dịch thể thần bí này, liệu có hiệu quả không?

Tần Phượng Minh trong lòng không khỏi rục rịch. Lập tức rời khỏi động phủ, đi tới Luyện Khí Điện. Đã nghĩ đến, hắn liền muốn lập tức biết rõ kết quả.

Tuy rằng lúc này, Luyện Khí Điện đã thay đổi vài tên đệ tử mới, nhưng danh tiếng của Tần Phượng Minh vẫn rất cao, không có bất kỳ cản trở nào, đi thẳng tới phòng khách luyện khí, gặp được hai gã đệ tử Luyện Khí Điện mà trước đây hắn ở cùng.

Hai người thấy Tần Phượng Minh đến, đều tiến lên chào hỏi. Trải qua vài năm tu luyện, hai tên đệ tử này hôm nay đều có tu vi Tụ Khí kỳ tầng tám.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương