Chương 1199: Quà mừng của Thiên Đình (1)
Lúc này, các tộc nhân của Di Thiên Cự Viên đều đứng lên, cùng nhau hét lớn. Âm thanh xông thẳng lên trời cao, chấn động cả bầu trời.
Đại trưởng lão nhìn các tộc nhân xung quanh, trong mắt dâng lên một nỗi niềm phức tạp.
Giờ phút này, hắn đã chờ đợi quá lâu.
Các tộc khách trên thạch đài cũng bị tình cảnh này ảnh hưởng, cảm thấy huyết mạch sôi trào, không kìm được muốn hô theo.
Giọng nói vang vọng trên không trung một lúc lâu, mới chậm rãi lắng xuống.
Ánh mắt Thạch Mục đảo qua các tộc nhân của Di Thiên Cự Viên. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nảy sinh một loại liên kết huyết mạch, cảm giác như cùng là một thể.
"Ngàn năm trước, dưới sự dẫn dắt của Bạch Công, Di Thiên Cự Viên nhất tộc cùng các vị liên minh, đồng tâm hiệp lực, cùng đối kháng với Thiên Đình. Mặc dù cuối cùng vì âm mưu của Thiên Đình, Bạch Công vô ý bỏ mình. Nhưng cũng khiến Thiên Đình nguyên khí tổn hao nặng nề, đình chiến ngàn năm. Hiện tại Thiên Đình lại một lần nữa xâm phạm, bắt nạt Bách tộc Thiên Hà ta đã lâu. Hôm nay, Thạch Mục ta ở đây, tuyên bố bản tộc quay về hậu thế, tuyên chiến với Thiên Đình, không đội trời chung. Không biết chư vị tới đây, có nguyện cùng tộc ta một lần nữa kết liên minh, tái chiến với Thiên Đình hay không?"
Ánh mắt Thạch Mục lấp lánh, nhìn về phía Yêu tộc đang có mặt, cao giọng hỏi.
Lời nói đầy khí phách của hắn, cuối cùng một tiếng hỏi như sấm sét giữa trời quang, như ruộng hạn gặp mưa rào, vang vọng từng hồi. Sau đó, quảng trường chìm vào tĩnh lặng, không một tiếng động.
Đúng lúc này, một đại hán tóc đỏ từ trên ghế ngồi bỗng nhiên đứng lên.
"An Hoa tộc trưởng Xích Viêm Mãnh Hổ nhất tộc, nguyện dẫn theo bản tộc, đề nghị để Thạch tộc trưởng làm Minh Chủ, theo Di Thiên Cự Viên nhất tộc chinh chiến Thiên Đình, trăm chết không từ!"
An Hoa nhìn Thạch Mục, khom người cúi đầu, cao giọng nói.
"Tử Chử Ma Ngưu nhất tộc nguyện lấy Thạch tộc trưởng làm Minh Chủ, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, tùy ý điều động, cùng đối kháng với Thiên Đình!"
Phương Trăn cũng từ trên ghế ngồi đứng lên, nhìn Thạch Mục, khom người cúi đầu, cất giọng nói.
"Phi Thiên Thử nhất tộc, nguyện vào dưới trướng của Thạch tộc trưởng, vì liên minh cung cấp lương thảo, quân nhu, linh khí, chiến giáp, cùng đối kháng với Thiên Đình!"
Thư Hữu Kim cũng cao giọng nói.
"Lôi Mã nhất tộc ta..."
"Giao Quỷ nhất tộc ta..."
...
"Nham Hùng nhất tộc ta nguyện đi theo Thạch tộc trưởng, cùng kết đồng minh sinh tử, sát thương Thiên Đình, giết sạch vạn tiên!"
Trên quảng trường, từng âm thanh liên tiếp vang lên. Tình cảm quần chúng kích động tới cực điểm, tiếng hò hét như núi kêu biển gào, chấn động đến mức biển mây trên chín tầng trời cũng cuồn cuộn.
Liên minh do Di Thiên Cự Viên nhất tộc dẫn đầu, chính thức thành lập. Thạch Mục làm tộc trưởng Di Thiên Cự Viên tộc, đương nhiên trở thành Minh Chủ liên minh.
Thạch Mục đứng giữa thạch đài, dáng người thẳng tắp lọt vào tầm mắt các tộc nhân Di Thiên Cự Viên tộc, gần như biến thành một tồn tại như thần.
Hắn đến, mang đến cho Di Thiên Cự Viên nhất tộc quá nhiều niềm vui bất ngờ và hy vọng.
Lúc này, trong ánh mắt tộc nhân Di Thiên Cự Viên nhìn Thạch Mục, ngoài kính ngưỡng, còn có sự tin cậy.
Đại trưởng lão đứng sau Thạch Mục, nhìn hắn, khẽ vuốt cằm.
Cái lưng còng của hắn đã còng xuống thêm vài phần. Cái vai cứng đờ thoạt nhìn cũng thả lỏng hơn vài phần. Dường như gánh nặng nhiều năm, cuối cùng đã được tháo xuống.
Mà giờ khắc này, trong ánh mắt nhị trưởng lão, ngoài vui sướng, chính là vui sướng. Nếu nói ai trong tộc khát vọng nhìn thấy cảnh tượng này nhất, chắc chắn không ai khác ngoài hắn.
"Không ngờ, hắn... không ngờ thật sự làm được."
Tam trưởng lão nhìn cảnh tượng trước mắt, thì thào nói.
Tại một góc khuất trên quảng trường, bóng người Bạch Hồng biến mất trong đám người, chỉ lộ ra nửa cái đầu, sắc mặt có vẻ khó coi.
...
Di Thiên Cự Viên nhất tộc mở tiệc chúc mừng. Mỗi một tộc nhân Di Thiên Cự Viên đều cảm thấy mở mày mở mặt, vẻ mặt tươi cười.
Thần sắc của người các tộc đến tham gia đại điển cũng rất tốt. Liên minh thành lập, cuối cùng đã nhìn thấy một tia hy vọng đối đầu với Thiên Đình.
Sau khi liên minh kết thành, Di Thiên Cự Viên nhất tộc nhanh chóng tổ chức một bữa tiệc long trọng ngay trên quảng trường, chiêu đãi người của các tộc.
Tuy rằng ăn uống không phải là chuyện người tu luyện yêu thích, nhưng mọi người vẫn vui vẻ ngồi vào vị trí, thoải mái chè chén.
Thư Hữu Kim, An Hoa, Phương Trăn, và một vài tồn tại thần cấp đương nhiên ngồi cùng nhau.
Thạch Mục làm chủ nhà, không tránh khỏi phải xã giao khách sáo, đi một vòng trong các tộc. Lúc này hắn mới quay về chỗ ngồi, cùng đám người Thư Hữu Kim, An Hoa, Phương Trăn thương nghị cụ thể về công tác liên minh.
"Chúc mừng Di Thiên Cự Viên nhất tộc lại xuất hiện hậu thế, thực sự đáng mừng, đáng chúc mừng!"
Vào thời khắc này, một giọng nói có chút đột ngột từ bên ngoài truyền đến.
Giọng nói này không lớn, nhưng lại có thể xuyên qua hiện trường ồn ào náo động, như ma âm chui vào đầu mọi người, khiến thần hồn chấn động không ngừng. Một vài người tu vi yếu, thần hồn cảm thấy đau đớn, đầu muốn nứt ra.
Nhất thời sắc mặt mọi người đại biến.
Trong lòng Thạch Mục thầm kinh hãi. Hắn mở miệng phát ra một tiếng hét dài. Âm thanh gầm lên truyền ra, tách âm thanh kia ra. Lúc này mọi người trên quảng trường mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kẻ phương nào ở đây giả thần giả quỷ?"
Thạch Mục trầm giọng quát.
"Ha hả, các hạ là Thạch Mục tộc trưởng mới nhậm chức của Di Thiên Cự Viên nhất tộc sao? Thật không ngờ, Di Thiên Cự Viên nhất tộc lại để một Nhân tộc đảm nhiệm vị trí tộc trưởng."
Âm thanh kia lại một lần nữa vang lên. Chỉ có điều lần này không phải là loại ma âm rót vào tai nữa.
Kèm theo âm thanh vừa dứt, hư không dường như chấn động. Tiếp đó, một bóng người mặc áo bào trắng đột nhiên xuất hiện. Hắn đạp không chậm rãi đi tới.
Người này là một nam tử trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi, mặt mày vuông vắn, cằm để râu ngắn, trên đầu cắm một cái trâm ngọc. Áo bào trắng mặc trên người giống như trang phục của thư sinh, có vẻ nho nhã.
Nam tử mặc áo bào trắng không hoàn toàn thi triển pháp lực, nhưng nơi hắn đi qua, ngưng tụ thành một vòng bông tuyết trắng, như từng đóa hoa băng, phóng ra.
Ánh mắt Thạch Mục nhìn về phía người này, đồng tử hơi co lại.
Người này tuy không tản ra khí tức, nhưng cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
"Các hạ là người phương nào, tới đây có gì muốn làm?"
Hắn bước ra, trầm giọng hỏi. Khóe mắt hắn lại liếc nhìn đại trưởng lão và nhị trưởng lão.