Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 217: Ngộ Chiến(2)​

Khô Lâu Đầu Linh khí không người điều khiển lập tức dừng lại trên không trung, lơ lửng bất động.

Ngay khi Tần Phượng Minh giết chết tu sĩ họ Ngô, tu sĩ họ Vân đã phát hiện ra sự việc, nhất thời kinh hãi. Hắn còn chưa kịp ra tay cứu giúp thì đã thấy xác chết ngã xuống giữa núi rừng.

Đến lúc này, tu sĩ họ Vân mới giật mình tỉnh ngộ, lập tức hối hận không thôi. Một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tuyệt đối không thể bất tài đến mức khi bị công kích lại không kịp tế ra pháp khí. Rõ ràng là như vậy, mà hai người bọn hắn lại không phát hiện ra.

Đứng cách xa bốn mươi trượng, trừng mắt nhìn Tần Phượng Minh, tu sĩ họ Vân căm hận nói: "Tiểu bối, ngươi lợi dụng sơ hở của Ngô sư đệ, giả ngây giả dại đánh lén chí tử. Linh khí kia của ngươi là vật gì, lại có thể bỏ qua Linh Khí Hộ Thuẫn, để lão phu nhìn xem?"

Vuốt ve linh khí hình dáng hồng tuyến trong tay, Tần Phượng Minh nhàn nhạt nói: "Để ngươi nhìn một chút? Hiện tại thì không được. Đợi bắt được ngươi, tại hạ sẽ lấy ra, trên người ngươi thử nghiệm một phen, đến lúc đó ngươi sẽ thấy."

"Ha ha, bắt được lão phu? Đừng tưởng rằng ngươi giết được Ngô sư đệ thì giỏi giang lắm. Ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, còn lợi hại đến đâu? Lão phu sẽ bắt ngươi, rút hồn luyện phách, báo thù cho Ngô sư đệ."

Nói xong, tu sĩ họ Vân không nói thêm gì nữa, hai tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm. Trong khoảnh khắc, xung quanh thân thể hắn không ngừng hiện ra sương mù dày đặc màu hồng phấn, quét sạch ra mọi nơi. Chỉ trong chốc lát, phương viên trăm trượng đã bị sương mù hồng nhạt bao phủ.

Tần Phượng Minh nhìn đối phương thi pháp, trong lòng hết sức hiếu kỳ.

Nhìn thủ pháp thi pháp của tu sĩ họ Vân, cùng với tu sĩ họ Cổ lúc trước không có gì khác biệt, nhưng màu sắc sương mù dày đặc mà hai người phóng thích lại khác nhau. Chẳng lẽ trong đó còn có huyền cơ gì?

Hắn không dám sơ suất, lập tức tế ra ba tấm Ngũ Hành Phòng Ngự Phù, đồng thời thúc Linh Khí Hộ Thuẫn đến cực điểm, không cho sương mù hồng nhạt kia đến gần mảy may.

Sương mù hồng nhạt lan tràn cực nhanh. Tần Phượng Minh vừa chuẩn bị xong, sương mù đã bao bọc hắn hoàn toàn. Ngay khi sương mù bao trùm, Tần Phượng Minh cảm thấy một cỗ lực kéo cực mạnh trói buộc, hơi động đậy cũng thấy cố sức vô cùng.

Thấy sương mù huyền diệu như vậy, Tần Phượng Minh không kh��i kinh hãi, vội vàng thả Thần Thức ra. Nhưng Thần Thức chỉ ly thể được hai mươi trượng thì không thể kéo dài thêm. Hắn vội vã tế Ngũ Hành Hoàn ra, để nó quay quanh bên ngoài thân thể mười trượng, lúc này mới thoáng an tâm.

Chỉ thấy ngoài mấy trượng, sương mù hồng nhạt cuồn cuộn, che khuất bầu trời, không còn một tia khe hở. Trong sương mù bay tới mùi tanh nhàn nhạt, khiến người ta nghe thấy cảm thấy đầu váng mắt hoa, ảo cảnh bộc phát. Tần Phượng Minh sợ hãi lập tức vận chuyển Linh lực, đóng chặt toàn thân giác quan.

Hắn biết rõ, sương mù hồng nhạt này nhất định có công hiệu mê hoặc. Xem ra, không mở một con đường máu thì không thể thoát khỏi nơi này.

Khi Tần Phượng Minh đang suy nghĩ kế thoát thân, sương mù hồng nhạt cuồn cuộn, trong chốc lát, xung quanh xuất hiện từng đoàn trần truồng lộ thể, ngực to mông vểnh, mỹ mạo thướt tha xinh đẹp Thiểu Nữ, từng người đối với hắn trông mong chuẩn bị tư thế dung nhan, bày biện tư thái chọc người tâm hồn, trắng trợn câu dẫn, khiến người không thể tự chủ.

Tần Phượng Minh vốn đang tuổi trẻ, làm sao đã thấy cảnh hương diễm như vậy, nhất thời tâm thần trầm xuống, cả người ngây dại ra.

Tu sĩ họ Vân toàn thân bao bọc sương mù dày đặc đứng ở đàng xa, thấy Tần Phượng Minh như vậy, lập tức mừng rỡ, thầm nghĩ: "Ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé, đối diện với sự câu dẫn xinh đẹp như vậy, còn có thể giữ được trong sạch sao? Lão phu chỉ cần ra tay, liền bắt được ngươi."

Ngay khi nụ cười của hắn còn chưa hoàn toàn nở rộ, đối diện tiểu tu sĩ ngốc trệ biểu lộ trong chốc lát hoàn toàn biến mất, thay thế bằng khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tu sĩ họ Vân thấy vậy, rất nghi hoặc. Ngưng Linh đại pháp của hắn có hiệu quả mê hoặc rất mạnh. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bị hắn vây khốn cũng phần lớn sẽ chìm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được. Nhưng đối với tiểu tu sĩ này, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn thoát khỏi. Sao có thể không khiến hắn kinh hãi?

Lúc này, trong lòng Tần Phượng Minh cũng nghĩ mà sợ không thôi. Vừa rồi, hắn đã hoàn toàn bị những nữ khỏa thân xinh đẹp kia hấp dẫn, hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Nhưng ngay khi tâm thần hắn bị đoạt được, ngực hắn đột nhiên truyền đến một cỗ Linh khí lạnh buốt cực kỳ, bay thẳng vào sâu trong đầu hắn, lập tức giải cứu hắn khỏi ảo cảnh, giúp hắn khôi phục trong sạch.

Không cần biết Linh khí này từ đâu đến, tâm niệm vừa động, Ngũ Hành Hoàn lập tức phun ra hỏa diễm, băng đạn, Lạc Thạch, Cự Mộc, phi kiếm, tiêu diệt sạch những nữ khỏa thân xinh đẹp kia.

Thấy Tần Phượng Minh lập tức phá vỡ Huyễn Trận, tu sĩ họ Vân giận dữ, thét dài kích động trong sương mù dày đặc: "Tiểu tử, đừng cao hứng quá sớm. Nếu có thể phá vỡ Huyễn Trận của lão phu, vậy thì nếm thử Phấn Hồng Khô Lâu lợi hại không!"

Nói xong, hắn bấm niệm pháp quyết. Sương mù dày đặc cuồn cuộn, từng bóng dáng nữ nhân nóng nảy, xấu xí xuất hiện trong sương mù, giương nanh múa vuốt đánh về phía Tần Phượng Minh. Nhất thời bốn phương tám hướng đều là bóng dáng Phấn Hồng Khô Lâu.

Tần Phượng Minh không dám lãnh đạm, cố hết sức thúc giục Ngũ Hành Hoàn. Nhưng một đám Khô Lâu bị diệt, nhanh chóng lại từ sương mù dày đặc đi ra một đám, giống như giết mãi không dứt, diệt mãi không hết. Có Khô Lâu hồng nhạt gần đến Ngũ Hành Hoàn, lập tức dùng tay trảo miệng cắn.

Chỉ trong chốc lát, số Phấn Hồng Khô Lâu bị diệt đã hơn vạn, nhưng Khô Lâu vẫn không ngừng từ trong sương mù dày đặc đi ra.

Lúc này, Tần Phượng Minh cảm giác khi khu động Ngũ Hành Hoàn, dường như có chút ngốc trệ. Mặc dù không rõ ràng, nhưng cũng khiến hắn hiểu ra một chút.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến thanh âm của tu sĩ họ Vân:

"Ha ha ha, tiểu tử, có phải lúc này đã cảm thấy không ổn? Nói cho ngươi biết, sương mù hồng nhạt của lão phu có công hiệu ô nhiễm Linh khí. Bất kể là loại Linh khí nào, chỉ cần chạm vào sương mù của lão phu, lâu dần chắc chắn sẽ bị ô nhiễm. Hiện tại đầu hàng, lão phu có thể đảm bảo cho ngươi lưu lại toàn thây, nếu không, chờ một lát, sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán."

Nghe được lời đối phương, Tần Phượng Minh không chút do dự, lập tức vung tay lên, thu hồi Ngũ Hành Hoàn. Hắn vừa mới chữa trị nó, không muốn để nó bị hao tổn lần nữa.

Xem ra đối phương dựa vào Pháp lực thâm hậu, muốn vây khốn mình ở đây. Nếu không, không thể nào không tế ra Pháp bảo công kích. Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Phượng Minh không khỏi lộ ra nụ cười. Nếu so về Pháp lực, hắn tự tin, chính là Hóa Anh tu sĩ, hắn cũng dám so sánh.

Vung tay lên, hắn tế Mặc Vân Đấu Linh khí vừa mới lấy được ra. Vật ấy vừa xuất hiện, lập tức một cỗ mây mù màu đen tuôn ra, phóng về phía sương mù phấn hồng. Hai bên lập tức dây dưa cùng một chỗ, nhất thời khó phân thắng bại.

Ngay khi Mặc Vân Đấu xuất hiện, tu sĩ họ Vân đã phát hiện ra điều không đúng, lập tức nhận ra kiện Linh khí này là vật mà Phong sư huynh của hắn sử dụng. Hắn lập tức hoang mang:

"Tiểu tử, ngươi nói mau, kiện Linh khí này làm sao lại đến tay ngươi? Đây rõ ràng là vật của Phong sư huynh!"

"Ha ha, có gì đáng nói. Chỉ cần giết Phong sư huynh của ngươi, đồ đạc của hắn tự nhiên sẽ về lại sau tất cả." Tần Phượng Minh cười ha ha, lơ đễnh trả lời.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương