Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 764: Cuộc chiến biên giới (1)

"Nếu là Phá Cấm Châu, đích xác không thể so sánh với cấm chế cao giai. Nhưng Long huynh không biết, Phá Cấm Châu thất lạc bên ngoài, kỳ thực vẫn chưa được luyện chế hoàn toàn, chỉ là một vài bán thành phẩm mà thôi. Phá Cấm Châu chính thức, chẳng những phải gia tăng thêm vài loại tài liệu trân quý dị thường, luyện chế cũng không hề đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu trong việc phá bỏ cấm chế cao giai. Tuy vậy, bổn môn cũng không luyện chế nhiều vật này. Nhưng bây giờ, theo đề nghị của vị đạo hữu tham gia đánh cuộc này, bổn môn đã chuẩn bị sẵn mười viên. Chỉ cần bọn họ mang châu đến, nếu tình thế nguy hiểm lập tức sử dụng, có thể phá cấm chế mà thoát ra. Lúc đó, không còn gì phải lo lắng nữa." Chí Dương thượng nhân nói.

"Ta thấy Chí Dương đạo hữu biết rõ tình hình không ổn, nhưng đối với cuộc đánh cuộc ngày mai lại không hề lo lắng, hóa ra đã có sẵn dự phòng. Có Phá Cấm Châu, cho dù đối phương có chiêu gì, cũng không đáng ngại. Bất quá để đảm bảo, Thiên Sát Tông ma đạo chúng ta có một loại bí chế đan dược, dùng có thể kích thích chân nguyên trong cơ thể, khiến cho pháp lực tiêu hao hết lập tức khôi phục hơn phân nửa, đồng thời tăng thêm vài phần tu vi. Đương nhiên, dược lực qua đi, chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí. Có thể cho mỗi vị đạo hữu một viên mang theo. Nếu tình thế thực sự nguy hiểm, có thể dùng đến, đột nhiên khiến kẻ thù bất ngờ." Hợp Hoan lão ma liếc nhìn Chí Dương thượng nhân, nói thêm.

"Tốt. Có hai sự chuẩn bị này, chuyện đánh cuộc, Long mỗ cũng an tâm." Long Hàm khẽ cười, nhưng nói xong lại chuyển giọng, mở miệng tiếp:

"Thực ra, điều ta lo lắng là, làm thế nào để đối phó với Hắc Bào Nhân. Những người này tu luyện công pháp ma đạo, hay là để Chánh Đạo Minh phái một nhóm đạo hữu đến đối phó đám tu ma này. Dù sao, trong mấy tông môn, không thiếu pháp quyết chuyên khắc chế ma công. Đối phó với ma tu này, hẳn là hữu hiệu."

Long Hàm vừa nói, vừa liếc nhìn Chí Dương thượng nhân, xem hắn trả lời thế nào.

"Không thành vấn đề, đám ma tu đó giao cho Chánh Đạo Minh chúng ta. Nhưng phần lớn pháp sĩ thượng sư, do các ngươi ứng phó." Chí Dương thượng nhân không hề từ chối, liền đáp ứng ngay.

"Tự nhiên! Về phía pháp sĩ, cứ giao cho tam đại thế lực chúng ta."

Vừa thấy Chí Dương thượng nhân đáp ứng đối phó với ma tu Tấn quốc, mấy người còn lại cũng rất hài lòng.

Về phía phe tu sĩ, pháp khí trong tay tu sĩ cấp thấp có thể nói là vô cùng đa dạng. Cái gì cũng có, đao kiếm pháp khí chiếm đa số. Nhìn các loại pháp khí này linh khí bức người lóe ra, nói về cấp bậc thì hơn hẳn phe pháp sĩ.

Về mặt pháp khí, phe pháp sĩ thua kém tu sĩ Thiên Nam, nhưng đội ngũ pháp sĩ lại chỉnh tề, cho dù bay lượn trên không trung, vẫn duy trì đội hình huyền diệu, cả đám không ai lên tiếng, chỉ có ánh mắt tràn ngập địch ý.

Phe tu sĩ thì không được huấn luyện tốt lắm, mặc dù miễn cưỡng duy trì đội ngũ, nhưng lại hỗn loạn, chẳng những có nhiều tiếng ồn không ngừng, thỉnh thoảng lại còn có người tách ra chuyển sang đội ngũ khác.

Việc này khiến một số tu sĩ cao giai không thể không khiển trách vài câu.

Hàn Lập xem đến đây, khẽ nhíu mày.

Cũng khó trách! Chỉ có mấy tháng thời gian, sao có thể huấn luyện tốt cho đám tu sĩ vốn lộn xộn này được.

Khiến cho đám tu sĩ này xếp được thành đội ngũ, đã có thể coi là thành công lắm rồi.

Mà phe đại quân pháp sĩ thì khác hẳn, mặc dù cũng do đông đảo liên quân Mộ Lan bộ lạc tạo thành, nhưng bọn họ lại thường xuyên chiến đấu, cùng các bộ tộc pháp sĩ khác tạo thành liên quân là chuyện như cơm bữa, chỉ cần huấn luyện thêm một chút sẽ có kết quả tốt ngay. Việc này, tu sĩ chủ sự cao tầng rất rõ ràng, nhưng lại không cách nào làm theo được, cũng may bọn họ là người tu tiên, không giống như quân đội thế tục, mấu chốt quyết định thắng bại không phải ở vấn đề này nên cũng nhắm mắt cho qua.

Hàn Lập nghĩ như vậy, vừa lại hướng đại quân pháp sĩ đánh giá vài lần.

Đối diện, người gây chú ý nhiều nhất không phải Mộ Lan pháp sĩ, mà là mười mấy đầu cự thú khổng lồ, dị thường hoang dã trong đại quân pháp sĩ.

Chúng đứng lẫn lộn trong đại quân pháp sĩ, hình thể phảng phất ngọn núi nhỏ, thật sự cực k�� gây chú ý.

Không ít tu sĩ Cửu Quốc Minh cũng từng gặp qua cự thú lợi hại như vậy. Bởi vậy, quay đầu nhìn cự thú, trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi.

Hàn Lập ngẩng đầu xem bầu trời, không một gợn mây đen, cúi đầu xem đám tu sĩ đang hỗn loạn, thở dài khẽ lắc đầu.

Lật tay, trong lòng bàn tay có hai vật nhỏ xuất hiện.

Một viên châu đen thùi kích thước cỡ ngón cái, một viên đan dược màu lửa đỏ, cỡ hạt hạnh nhân.

Hai món đồ này là tối hôm qua Chí Dương thượng nhân phái người đưa tới, cũng nói rõ công hiệu và tác dụng của chúng. Nghe nói mỗi tu sĩ tham gia cuộc chiến đều có.

Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không khách khí nhận lấy.

Xem ra, để có thể đánh bại đại quân pháp sĩ, tam đại tu sĩ đã đem pháp bảo ra hết, một ít đồ vật trước kia cất giấu, lần này cũng lấy ra không ít.

Quả không hổ là Tam đại tu sĩ…

Nghĩ tới đây, Hàn Lập không khỏi hướng phía dưới nhìn lại một đội tu sĩ khác.

Đội tu sĩ này ước chừng có ngàn người, trong đó có một đám mười sáu nam nữ tu sĩ mặc trang phục màu hồng lục.

Bọn họ nâng hai cỗ quan tài gỗ, một đen một trắng, song song tiến tới.

Trên quan tài dán đầy các loại phù chú lớn nhỏ, thật sự cực kỳ quỷ dị.

Hàn Lập cũng nhận ra đám nam nữ tu sĩ này. Đó là đệ tử của ma đạo đệ nhất tông, Hợp Hoan Tông. Điều này làm cho Hàn Lập đối với hai cỗ quan tài nổi lên hứng thú.

Đáng tiếc, hắn đang dùng thần thức dò xét thử, nhưng hai chiếc quan tài dường như có cấm chế cực kỳ lợi hại, căn bản không thể xuyên thấu.

Trừ hai cỗ quan tài này, trong nhóm tu sĩ còn lại cũng có một chút cổ quái đáng chú ý.

Như tu sĩ chánh đạo tông môn bên kia, vây quanh một cái đài cao ước sáu bảy trượng, trên đài có một đồng la thật lớn, đường kính khoảng mười trượng.

Mà mặt ngoài đồng la kim quang chói mắt, thỉnh thoảng có phù văn màu trắng di động hiện ra. Phụ cận có một gã cự hán lưng trần, hai mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng.

Xa hơn một chút, trong đội ngũ có mười mấy pho tượng đen thùi, cao ba bốn trượng, tựa hồ có chút tàn phá, thoạt trông hình như đều là thượng cổ dị thú, nhìn rất sống động, không biết để sử dụng vào việc gì.

Xa hơn chút nữa trong đội ngũ tu sĩ, cũng có một vài thứ kỳ quái khác.

Chứng kiến cảnh này, Hàn Lập cảm thấy an tâm hơn không ít.

Điều này cho thấy, tất cả tông môn đều biết cuộc chiến này không phải chuyện đùa, đều muốn xuất ra một ít bảo vật bí mật lợi hại của mình.

Cứ như vậy, phần thắng tự nhiên tăng lên không ít.

Huống chi, ngoài bảo vật nhìn thấy, còn không biết bao nhiêu bảo vật lợi hại khác được giấu trong Túi Trữ Vật, không thể nhìn thấy được.

Mà trong đại quân pháp sĩ, trừ cự thú ra, cũng không có gì khác thường.

Hàn Lập không tin rằng pháp sĩ chỉ c�� như thế, chắc chắn còn sát chiêu lợi hại ẩn giấu phía sau.

Trận đại chiến này rốt cuộc thắng hay thua, thật sự khó có thể đoán trước!

Lúc này, tu sĩ và đại quân pháp sĩ cuồn cuộn không ngừng bay tới, rốt cục cũng đã đến.

Lúc này, ở phía đối diện, sau một trận xao động trong đại quân pháp sĩ, từ bên trong bay ra ba người.

Khô sấu lão giả, Ải Tử, trung niên nho sinh, đúng là Mộ Lan tam đại thần sư.

Mà phía tu sĩ, cũng bay ra ba đạo kinh hồng. Đúng là Chí Dương thượng nhân, Ngụy Vô Nhai, Hợp Hoan lão ma ba người.

Hai bên cách nhau hơn mười trượng, thu độn quang dừng lại.

"Thế nào! Mấy vị đạo hữu bây giờ đổi ý vẫn còn kịp. Chỉ cần đem một nửa Thiên Nam chia cho Mộ Lan tộc chúng ta, có thể đình chỉ chiến tranh, hóa thù thành bạn. Nếu không, cuộc chiến này, mặc kệ thắng thua, Thiên Nam tu tiên giới các ngươi sợ rằng sẽ nguyên khí đại thương." Trung niên nho sinh nhìn đám người Ngụy Vô Nhai đối diện, lạnh lùng nói.

"Nực cười. Không sai, Thiên Nam tu tiên giới chúng ta sẽ bị nguyên khí đại thương, nhưng Mộ Lan nhân các ngươi, nếu chiến bại, kết quả sẽ là diệt tộc. Ta thấy người cần cẩn thận phải là pháp sĩ các ngươi!" Ngụy Vô Nhai ngẩng cao đầu, thản nhiên nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương