Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1046: Huyết nhận tái hiện

Trong lúc hắc bào nữ tử thi triển Ngân Lang yêu thể, bốn người Hàn Lập, Khuê Linh chậm rãi vây quanh một bóng người tỏa ra hồng quang nhàn nhạt.

Bốn người nhìn chằm chằm bóng người này, sắc mặt không mấy dễ chịu.

Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa và Sư Cầm Thú đứng ở xa quan sát, không có ý định nhúng tay.

"Các vị đạo hữu, đây là ý gì? Vì sao lại bao vây ta? Tại hạ chưa từng đắc tội gì với các vị." Hồng quang nhân ảnh lộ ra là một lão giả, dáng vẻ hòa ái dễ gần, hai mắt láo liên, chính là Tứ Tán Chân Nhân.

"Các hạ vừa truyền tống đến, vì sao phải lén lút trốn tránh? Nếu không có quỷ kế trong lòng, ắt hẳn có mưu đồ nham hiểm." Thanh niên họ Từ mặt không đổi sắc nói.

"Đạo hữu thật biết nói đùa. Tại hạ vừa đến đã thấy rất nhiều cao nhân xuất hiện trước mặt. Địch ta chưa phân biệt, tự nhiên phải cẩn thận làm đầu." Tứ Tán Chân Nhân liên tục kêu khổ.

"Phải không? Vậy còn ẩn nấp bên cạnh thiếp thân? Ẩn thuật của đạo hữu quả là thần diệu. Nếu không nhờ ngũ sắc linh quang của Linh Tê Khổng Tước vừa mới quét tới đó, chỉ sợ thiếp thân còn không biết mình đang đứng cạnh nguy hiểm." Lâm Ngân Bình nhướng đôi mày thanh tú, sắc mặt lộ vẻ bất mãn.

"Tiên tử hiểu lầm. Đó là..." Tứ Tán Chân Nhân cười gượng biện giải.

Lúc này, Hàn Lập lạnh lùng nói: "Khi tiến vào Trấn Ma Tháp, các hạ dùng bảo vật ám toán ta. Lúc đó ngươi bỏ chạy rất nhanh, nhưng ta đã thấy một phần bóng dáng. Hơn nữa, việc Bính Huyết Nhận đang bị phong ấn đột nhiên khởi động cũng có liên quan đến ngươi. Ngoài ra, cổ hung thần huyết khí vẫn theo trên người ngươi ẩn ẩn lộ ra dọc đường đi. Cỗ huyết khí này ắt hẳn ngươi đã thôn phệ không ít tu sĩ Nguyên Anh. Vài tên tu sĩ đi cùng ngươi, đến khi bọn ta đến cũng không thấy ai. Kết cục của bọn họ... hắc hắc..."

Thanh niên họ Từ và Lâm Ngân Bình vừa nghe lời này, trong lòng chợt rùng mình.

Tứ Tán Chân Nhân lộ vẻ ngưng trọng, nhưng lập tức xua tay lắc đầu phủ nhận: "Hàn đạo hữu không nên nói vậy. Cái gì mà huyết sát khí? Trịnh mỗ là người tu đạo, sao có thể làm chuyện nghịch thiên chém giết đồng đạo? Đạo hữu nói lung tung không chứng cứ, thật oan uổng cho tại hạ."

"Chứng cứ? Buồn cười. Không cần nhiều lời. Ngươi chết đi!" Hàn Lập trong mắt hàn quang chợt lóe, sau một tiếng quát chói tai, trong miệng phun ra một thanh kim sắc tiểu kiếm, hóa th��nh một đạo kim quang hung hăng chém về phía Tứ Tán Chân Nhân.

Thanh niên họ Từ và Lâm Ngân Bình liếc nhau một cái, cũng không ra tay ngăn cản.

Tứ Tán Chân Nhân kinh hãi, không ngừng la lên: "Xin khoan dung! Hiểu lầm!" Đồng thời xuất ra một thanh lam sắc phi kiếm để chặn đánh nhất kích của Hàn Lập.

Hai thanh phi kiếm nhất thời giao chiến giữa không trung, linh quang chớp động không ngừng bạo liệt.

Hàn Lập thấy vậy, cười lạnh một tiếng.

Hai tay bắt pháp quyết, niệm thần chú. Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức kim quang đại trướng. Thanh lam sắc phi kiếm sau một tiếng gào thét, bị kim quang chém thành hai mảnh phế đồng nát vụn, từ không trung rơi xuống.

Tứ Tán Chân Nhân hoảng sợ, bất đắc dĩ giơ tay xuất ra một tấm đồng thuẫn có mặt màu xanh. Kết quả cũng tương tự, bị chém thành vô số mảnh tròn, không thể ngăn cản kiếm quang của Hàn Lập.

Một màn này khiến khóe mắt thanh niên họ Từ giật giật. Phi kiếm này ắt hẳn được chế tạo từ loại tài liệu hiếm có trên thế gian. Nó thật quá sắc bén. Điều này khiến trong lòng vị Từ đại tiên sư sinh ra cảnh giác.

Kim sắc phi kiếm thừa thế nhắm thẳng đầu Tứ Tán Chân Nhân bắn tới.

Tứ Tán Chân Nhân sắc mặt biến đổi mấy lần, bỗng nhiên thân hình chợt lóe bạch quang, hóa thành một phiến bạch ảnh bay né qua. Nhưng trước mặt hắc bạch linh quang lấp lóe, Khuê Linh đã chắn ở phía trước. Chân Nhân kinh hãi, thân hình uốn éo chuyển chạy sang hướng khác.

Thanh niên họ Từ lập tức di chuyển, quỷ dị chắn tại hướng này, khiến Tứ Tán Chân Nhân không thể không dừng độn quang lại.

Chỉ trong giây lát trì hoãn này, kim quang đã bay đến đỉnh đầu. Sau một tiếng vù vù, hóa thành từng mảng kiếm ảnh chụp xuống.

Tứ Tán Chân Nhân thấy không thể tránh được, trên mặt rốt cục hiện lên một tia hung lệ. Tay áo bào bỗng nhiên rung lên, một mảng huyết quang xuất hiện.

"Phanh" một tiếng. Kim kiếm ảnh nhất thời tiêu tán trở lại hình dạng ban đầu, văng ra ngoài mấy trượng. Mà mảng huyết quang lại run lên, hóa thành mười đạo huyết mang cấp tốc đuổi theo.

Thanh âm va chạm liên tiếp vang lên, trong nháy mắt bao phủ kim kiếm vào trong. Nồng đậm huyết tinh chi khí khiến không gian trở nên quỷ dị, làm người ta nhăn mày.

Mọi người đều không phải là tu sĩ bình thường, đều có thể cảm giác được sự đáng sợ của huyết khí này.

Hàn Lập híp mắt nhìn tình huống đang diễn ra trên không trung, thần sắc bất động, dường như sự công kích này không ảnh hưởng gì đến bản mệnh pháp bảo của hắn.

Thanh niên họ Từ liếc nhìn Hàn Lập, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Tứ Tán Chân Nhân tựa hồ cũng không nhân cơ hội mà thần sắc trầm xuống, điểm vào khoảng không. Nhất thời tất cả huyết quang vụt quay về, sau một cái xoay vòng liền ngưng tụ trên đỉnh đầu thành một thanh đoản nhận ��ỏ tươi như máu dài chừng nửa thước. Bao quanh nó là một đoàn huyết vụ nhàn nhạt.

"Quả nhiên là ngươi! Thanh nhận này của ngươi hẳn là Ma Long Nhận phỏng chế?" Hàn Lập ngưng thần nhìn đoản nhận, chậm rãi nói.

Từ Ma Long Nhận vừa ra khỏi miệng, những người xung quanh đều động dung. Ngay cả Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa cũng có thần sắc tương tự, trong mắt chợt lóe dị quang, trừng mắt nhìn về thanh huyết nhận đang phiêu phù giữa không trung.

Tứ Tán Chân Nhân không đáp lời Hàn Lập, ngược lại nhìn chằm chằm vào thanh kim sắc phi kiếm, trên mặt thể hiện sự giật mình.

Bởi vì phi kiếm đã bị huyết nhận đánh trúng nhiều như vậy, nhưng thân kiếm vẫn lóe kim quang, ngay cả một chút hư tổn cũng không có. Điều này khiến Tứ Tán Chân Nhân biết rõ uy lực của huyết nhận, cũng khó có thể tin đó là sự thật.

"Không cần lo lắng! Phi kiếm của ta có chút đặc thù. Huyết nhận của ngươi cho dù có tập trung uy lực lại c��ng đừng mong làm gì được nó." Hàn Lập nhướng mày, phẩy tay vào không trung, khẩu phi kiếm run lên bay vụt về.

"Thế nào? Ngươi không muốn giết ta à?" Tứ Tán Chân Nhân thấy vậy, ánh mắt chợt lóe lên nói.

"Giết ngươi? Vì sao phải làm vậy? Ngươi chém giết những người đó, ta không thân chẳng thích. Ta cũng chẳng hứng thú báo thù cho bọn họ. Đám người vô dụng đó dù sao cũng đã bị giết rồi, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Hiện tại ngươi lại có bảo vật mạnh như vậy, ngược lại chúng ta có thể cùng ngươi liên thủ một lần." Hàn Lập cười âm trầm nói.

"Ý Hàn đạo hữu là..." Thanh niên họ Từ động dung, ngầm hiểu ý Hàn Lập.

"Nếu muốn từ nơi này đi ra ngoài, chỉ có thể dựa vào lực lượng mạnh mẽ. Hắc Phong Kỳ tuy là thông thiên linh bảo, nhưng lúc này Nguyên Sát Thánh Tổ đang phân tâm ứng địch, nên cũng không phát huy được nhiều uy lực. Chúng ta nhân cơ hội này, mạnh mẽ công kích, hẳn có thể phá được không gian này." Hàn Lập trầm giọng nói. Từng có kinh nghiệm một lần phá không gian chướng bích ở Linh Miễu Viên, trong lòng hắn cũng có vài phần nắm chắc.

Mặc dù khi hắn tới Linh Miễu Viên, không gian đã có phần bất ổn, mới có thể làm được. Nhưng hiện tại ở đây số tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải chỉ mình hắn, nếu có thể phối hợp khéo léo, uy lực đủ lớn, hẳn có thể làm được.

"Lời Hàn đạo hữu thật có đạo lý. Ý của Ngân Sí đạo hữu thì sao?" Thanh niên họ Từ hơi cân nhắc, quay đầu hỏi Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa.

"Uy năng huyết nhận của người này không nhỏ. Chỉ cần có thể thoát khốn, đương nhiên có thể thử một lần." Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa nhìn chằm chằm Tứ Tán Chân Nhân một lát, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái, không chút do dự nói.

Hàn Lập thấy vậy, hướng về Tứ Tán Chân Nhân nhàn nhạt nói: "Điều kiện của chúng ta ngươi cũng nghe rồi. Chúng ta có khả năng bắt ngươi. Nhưng liên thủ giúp chúng ta cũng là giúp chính bản thân ngươi. Ngươi hẳn không sợ bị yêu ma thôn phệ Nguyên Anh chứ?"

Tứ Tán Chân Nhân thần sắc không đổi, nhưng ánh mắt chớp động không ngừng, hiển nhiên là đang cân nhắc đề nghị của Hàn Lập.

"Rời khỏi nơi này, ta và các ngươi không cùng phe, các ngươi không lật mặt tính sổ sao?" Tứ Tán Chân Nhân rốt cục mở miệng.

"Ngươi cho rằng chúng ta là đám chính đạo ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à? Chỉ cần ngươi không gây nguy hiểm cho chúng ta, ai có hứng thú tìm ngươi chuốc lấy phiền toái." Thanh niên họ Từ hừ lạnh khinh thường nói.

"Điều này cũng đúng. Nếu nơi này có những tên gia hỏa chính đạo, ta thật có phần lo lắng. Hiện tại nếu các vị đạo hữu nói như vậy, Trịnh mỗ đương nhiên sẽ không cự tuyệt." Tứ Tán Chân Nhân bỗng cười, mở miệng đáp ứng.

Đối phương đồng ý nhanh như vậy khiến Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhưng tình huống n��y như vậy là hợp lý.

Lúc này mấy người đồng loạt ghé vào nhau, cùng thương lượng phương pháp phối hợp.

Hiển nhiên, bài trừ không gian chướng bích này cần uy lực công kích càng lớn càng tốt. Chẳng qua nói thì dễ. Tất cả công kích đồng thời phát ra, nhưng phương thức pháp bảo bất đồng, khi xen lẫn cùng nhau, có thể phản tác dụng làm giảm uy năng công kích.

"Hàn đạo hữu. Ta nhớ bên cạnh ngươi còn có một vị ẩn thân không ra cùng. Tại sao không gọi hắn ra, vị đạo hữu kia rõ ràng có uy năng không nhỏ." Mới thương lượng vài câu, đột nhiên thanh niên họ Từ bất động thanh sắc hướng Hàn Lập nói.

Đám Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa khẽ động dung, đồng loạt nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập trong lòng thầm mắng họ Từ không thôi, nhưng bên ngoài thần sắc như thường, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Các vị yên tâm. Vị đạo hữu kia sẽ giúp chúng ta một tay. Không cần phải gọi hắn ra, bởi vì đặc thù công pháp nên không tiện hiện thân."

Nghe được Hàn Lập nói như vậy, thanh niên họ Từ lộ vẻ bất mãn. Nhưng đã từng chứng kiến Hàn Lập công kích Song Đầu Cổ Ma thật quỷ dị, cũng không dám ép quá, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng mà thôi.

Bên kia, Tứ Tán Chân Nhân đã đáp ứng liên thủ, trên gương mặt vẫn cười hì hì, giờ phút này thấy Hàn Lập cùng họ Từ mâu thuẫn không nhỏ, trong mắt một tia sắc lạnh hiện lên.

Đúng lúc này, sắc mặt hắn bỗng nhiên khẽ biến, nhưng lập tức khôi phục lại như thường. Tiếp theo chậm rãi cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ gương mặt, bộ dáng từ bi hòa ái. Nhưng trên thực tế, môi hắn khẽ nhúc nhích, không ngừng âm thầm truyền âm cho người nào đó.

Một lát sau, hắn ngẩng mặt lên. Lúc này gương mặt trở lại thần sắc cười tủm tỉm. Chỉ là không ai chú ý tới, phía trên mu bàn tay không biết khi nào mọc ra dày đặc bạch mao (lông trắng). Mỗi cái lông dài mấy tấc, cứng như kim châm.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương