(Đã dịch) Chương 3012 : Cửu Thiên Thần Lôi
Cánh khẽ vỗ, đầy trời lôi điện cùng ngọn lửa, nương theo cuồng phong cuốn tới, như mưa rơi lộn xộn, đổ ập xuống phía đối phương.
Đứng mũi chịu sào chính là làn sóng âm màu đen kia.
Nhìn uy lực cũng có chút không tầm thường.
Nhưng vừa tiếp xúc lôi điện ngọn lửa, liền thoáng chốc biến thành hư vô.
Thanh Nhan Tôn Giả biến sắc, đã thấy Tỳ Hưu vọt tới trước mặt.
Rống!
Trong tiếng kêu chói tai, toàn bộ thân hình bỗng nhiên tăng vọt, hóa thành cự vật cao hơn trăm trượng.
Sau đó há mồm khẽ hút, đem đầy trời lôi hỏa nuốt vào bụng.
Ợ một tiếng no nê, còn có mấy phần chưa thỏa mãn.
Thần thông như thế, thật khiến người ta ghé mắt.
Nhưng Lâm Hiên không chút hỉ nộ.
Tay phải nâng lên, một ngón tay điểm tới, Cửu Đầu Điểu không sợ hãi, gia tốc vọt tới.
Tỳ Hưu bắt chước làm theo, lại há mồm khẽ hút.
Tiếng gió thê lương truyền vào tai, Cửu Đầu Điểu rõ ràng đi theo lôi hỏa, cũng bị hút vào.
Đối phương lại ợ một tiếng no nê, tựa hồ nói mùi vị không tệ, nhưng lần này, Lâm Hiên lại cười.
"Ngu xuẩn!"
Lời còn chưa dứt, bụng Tỳ Hưu bỗng nhiên phình trướng, như khí cầu, càng ngày càng tròn.
"Ầm!"
Sau một khắc, tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào tai, bụng Tỳ Hưu nứt vỡ, gia hỏa này thật không biết sống chết, tưởng cái gì cũng có thể ăn sao?
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia chê cười, kết quả này không hề vượt quá dự kiến của hắn.
Khí lãng theo gió hóa thành hư vô, Cửu Đầu Điểu tái hiện.
Vẫn thần hoàn khí túc, hai cánh mở ra, điện mang đại thịnh, ngọn lửa bỗng nhiên sáng ngời.
Sau đó, nó hung dữ đánh về phía Thanh Nhan Tôn Giả.
Đáng giận!
Một kiện bảo vật bị phá, trong mắt Thanh Nhan Tôn Giả hiện lên vài phần sợ hãi, thần thông đối phương dường như hơn xa tưởng tượng của hắn, một tân tấn đại năng, sao có thể có thực lực đáng sợ như vậy?
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, giờ phút này hắn đã đâm lao phải theo lao.
Cắn răng, mặt tím tái, biểu lộ trở nên dữ tợn, tay phải nâng lên, liên tiếp mấy đạo pháp quyết đánh vào một bên lệnh bài.
"Hô!"
Lệnh bài đón gió lóe lên, hình thể nhanh chóng biến lớn.
Chỉ thấy mặt ngoài tia sáng bạc trắng đại thịnh, vô số ngân văn huyền ảo xoay tròn phun ra nuốt vào.
Hiển nhiên, đây cũng là một kiện bảo vật không phải chuyện đùa, bất quá công dụng cụ thể là gì, Lâm Hiên hiện tại còn chưa nhìn ra.
"Tiểu gia hỏa, cho ngươi nếm thử Cửu Thiên Thần Lôi của lão phu!"
Âm thanh nghiến răng nghiến lợi truyền vào tai, Thanh Nhan Tôn Giả vươn tay phải, cầm chặt lệnh phù đã biến lớn, pháp lực bàng bạc chen chúc mà ra.
Đâm già...
Chỉ một thoáng, lệ mang đại thịnh, giữa không trung xuất hiện từng đạo điện xà to bằng cánh tay trẻ con.
Hơn nữa là màu vàng.
Lâm Hiên cũng biến sắc, với thực lực của hắn, tự nhiên cảm giác được pháp lực ẩn chứa trong lôi điện màu vàng, vượt xa lôi điện bình thường.
Cửu Thiên Thần Lôi danh bất hư truyền!
Ý nghĩ chưa dứt, lôi điện màu vàng bỏ qua Cửu Đầu Điểu, toàn bộ hướng phía hắn bổ tới.
Muốn vây Nguỵ cứu Triệu sao?
Lâm Hiên nhướng mày, với tính cách của hắn, tự nhiên không muốn bị người dắt mũi.
Mà ở một bên, Thanh Nhan Tôn Giả tuy đã phát động phản kích, nhưng tình thế nguy hiểm hắn đối mặt không hề giảm bớt.
Cửu Đầu Điểu đã vọt tới gần, Thanh Nhan Tôn Giả phất tay áo, tế ra một viên viên châu.
Viên châu màu hồng phấn, to bằng long nhãn.
Hắn chỉ một ngón tay, lập tức thả ra một đoàn màn ánh sáng màu đỏ, bao quanh bảo vệ mình.
Nhìn qua, tựa như bảo vật nữ tử sử dụng, nhưng uy lực thật không tầm thường.
Lôi quang đại thịnh, ngọn lửa nhen nhóm bầu trời, nhưng nhất thời không thể làm gì hắn.
Khuôn mặt Thanh Nhan Tôn Giả lộ vẻ đắc ý, Cửu Thiên Thần Lôi là Băng Phách từng ăn thiệt, hắn muốn xem đối phương ứng phó thế nào, lần này, không trọng thương hắn không được.
Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào tai, Thanh Nhan Tôn Giả trừng lớn mắt, không tin vào cảnh tượng trước mắt.
Lâm Hiên không trốn, cũng không tế ra phòng ngự bảo vật, cứ vậy tay không tấc sắt đắm chìm trong Cửu Thiên Thần Lôi.
Gia hỏa này không muốn sống sao, dám xem thần lôi của mình là không có gì, gặp qua tu tiên giả hung hăng càn quấy, chưa thấy ai hung hăng càn quấy đến mức này.
Thanh Nhan Tôn Giả có chút bó tay.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, vui mừng vẫn chiếm đa số, đối phương không biết sống chết, có thể giúp hắn tránh khỏi không ít phiền toái.
Nhưng có thật vậy không?
Sau một khắc, Thanh Nhan Tôn Giả sợ ngây người, biểu lộ trên mặt được gọi là ngây ngốc, như gặp quỷ.
Cũng khó trách hắn như thế, bởi vì Cửu Thiên Thần Lôi hắn nhìn qua lại vô dụng.
Toàn bộ bị Lâm Hiên hấp thu.
Thần thông này xác thực không tầm thường, nhưng dùng đối phó Lâm Hiên lại vừa vặn bị khắc chế.
Cửu Đầu Điểu, là Chân Linh song thuộc tính lôi hỏa.
Lôi điện và ngọn lửa là sở trường của nó.
Lâm Hiên dung hợp Chân Linh Chi Hỏa của Cửu Đầu Điểu, tuy không thể lập tức nắm giữ hai loại pháp tắc này, nhưng đối với lôi điện và ngọn lửa, sẽ có thêm kỹ xảo lĩnh ngộ.
Mà bản thân hắn lại có Huyễn Âm Thần Lôi, cho nên lôi điện bình thường muốn làm tổn thương hắn là thiên nan vạn nan.
Đương nhiên, chỉ dựa vào điểm này, Lâm Hiên vẫn không dám xem Cửu Thiên Thần Lôi là không có gì, bất quá hắn đã luyện thành Chân Linh chi thể thì lại khác.
"Sao có thể chứ?"
Thanh Nhan Tôn Giả la thất thanh, trên mặt không còn chút huyết sắc, hắn mơ hồ cảm thấy mình đang làm một chuyện ngu xuẩn, tiểu gia hỏa trước mắt, tuyệt không thể dùng tiêu chuẩn tân tấn đại năng bình thường để cân nhắc.
Mà bây giờ hối hận đã muộn.
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên một vòng tàn khốc, tiếng xương cốt bạo liệt truyền vào tai, cánh tay hắn bỗng nhiên biến lớn hơn gấp mười lần, sau đó một quyền đánh tới.
Ầm!
Theo động tác của Lâm Hiên, một đoàn vầng sáng thần bí liên tục hiện lên ngũ sắc phù văn tái hiện, hào quang chói mắt, linh áp khiến hư không vặn vẹo.
Sau đó mang theo đuôi lửa dài, như lưu tinh, xẹt qua chân trời, đánh về phía đối phương.
"Không được!"
Thanh Nhan Tôn Giả thất sắc, Lâm tiểu tử này còn am hiểu Luyện thể thuật, một quyền này uy lực mạnh không thể tưởng tượng.
Hắn đã nhận ra điều này, tự nhiên không muốn nghênh đón mũi nhọn, nhưng muốn tránh, cũng phải có cơ hội, Cửu Đầu Điểu linh quang lóe lên, biến thành dây thừng, cuốn lấy hắn.
Đáng giận!
Biến cố này khiến Thanh Nhan Tôn Giả bất ngờ, nhất thời không kịp giãy giụa, mà lưu tinh đã xẹt qua chân trời, hung hăng đánh tới.
Oanh một tiếng nổ mạnh, cả người hắn bị tia sáng chói mắt nuốt hết, gió mạnh bắn ra bốn phía, toàn bộ hư không run rẩy.
Dịch độc quyền tại truyen.free, hãy đến và ủng hộ chúng tôi nhé.