(Đã dịch) Chương 377 : Chương 377
"Đương nhiên, Tụ Phách Đan này vốn dĩ mang tính đầu cơ trục lợi, trong việc giúp Quỷ Vương ngưng tụ thân thể, tất nhiên cũng mang đến không ít tai họa ngầm." Lan phu nhân gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hiên hàm chứa một tia tán thưởng.
"Là cái gì?" Gã tu sĩ mập lùn tên Vương Bằng kia không nhịn được hỏi.
"Khác thì không rõ lắm, bất quá có hai điểm phải khẳng định, thứ nhất, Quỷ Vương ăn Tụ Phách Đan, sau này tu luyện sẽ khó khăn gấp bội, muốn thăng cấp, nhất định phải nỗ lực gấp nhiều lần so với trước kia.
"Thứ hai, coi như Quỷ Vương này tâm trí kiên cường, cả đời này cũng chỉ tu luyện tới Ngưng Đan kỳ đại viên mãn, tuyệt đối không thể thăng cấp đến Quỷ Đế."
"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu, thiên đạo tự có quy luật của nó, như vậy mới hợp tình hợp lý.
Bất quá dù là như thế, vẫn có rất nhiều Quỷ Vương ăn loại đan này, thứ nhất ở nhân gian giới, có thân thể hành động sẽ tiện lợi hơn nhiều, làm một hồn phách vô hình, rất nhiều phương diện đều bị hạn chế.
Thứ hai, cũng giống như loài người tu sĩ kết anh thiên nan vạn nan, âm hồn muốn tiến giai trở thành Quỷ Đế, tỷ lệ cũng nhỏ đến mức có thể bỏ qua, cho nên dù biết rõ đan này có nhiều tai họa ngầm, các Quỷ Vương vẫn tranh nhau đoạt lấy.
Ba người trước mắt này, hiển nhiên cũng ở trong tình huống như vậy.
Một hồi quỷ khóc âm thanh truyền đến, xa xa âm phong nổi lên, mây đen bắt đầu dồn về phía bên này.
"Chúng ta nên ngăn địch như thế nào, hai vị đạo hữu có đề nghị gì hay không?" Lan phu nhân đột nhiên cất giọng hỏi.
"Không có gì, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, tận lực trì hoãn."
Lâm Hiên không quay đầu lại, yên lặng nhìn phía trước, từ bề ngoài mà xét, thực lực của những âm hồn này cũng không mạnh hơn bên mình bao nhiêu, dù số lượng gấp đôi, nhưng Quỷ Vương cao giai chỉ có ba người. Mượn cấm chế, đừng nói trì hoãn, bên này thậm chí có khả năng đánh một trận.
Cho nên các tu sĩ giảm bớt căng thẳng, đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên giữa trán Lâm Hiên lại phủ một tầng u ám.
Những âm hồn lệ phách này chỉ số thông minh không hề thấp, lại nằm gai nếm mật mấy vạn năm, đã có ý định tiêu diệt tu sĩ ngoại vi Quỷ La Thành, vậy mà chỉ phái đến chút ít này. . . . . .
Rốt cuộc là quỷ vật khinh địch, hay còn có âm mưu khác?
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lâm Hiên không thể phán đoán, chỉ có thể nhắc nhở bản thân, lát nữa phải cẩn thận một chút.
Vừa nghĩ đến đây, âm hồn đã bắt đầu công kích.
Từ trong mây đen, bay vút ra vô số cột sáng, linh khí bay múa, từng đạo từng đạo tia chớp màu đen chém xuống.
Các tu sĩ không dám chậm trễ. Sở Chu kia bay lên trước, tay vung trận kỳ, cấm chế chung quanh nhao nhao phát động. Một tầng quầng sáng màu lam xuất hiện trên đỉnh đầu, không chỉ tiếp nhận công kích như mưa, mà còn phóng xạ ra những mũi tên nhọn linh khí, phản kích địch nhân.
Lâm Hiên thầm gật đầu, uy lực của Côn Dương Lạc Kim Trận này không phải chuyện đùa.
Tuy nhiên âm hồn quá nhiều, nếu tùy ý chúng công kích, trận này dù thần diệu, cũng không kiên trì được bao lâu.
Lan phu nhân tự nhiên cũng nhìn ra điểm này, tay vung lệnh kỳ, lập tức có một đội tu sĩ bay ra ngoài. Mục tiêu của họ không phải phá địch, mà là quấy rối âm hồn.
Mà các tu sĩ khác trong trận pháp, cũng không nhàn rỗi. Nhao nhao sử xuất các loại pháp thuật phòng ngự, ngăn chặn công kích của âm hồn, mục đích trì hoãn đã quá rõ ràng.
Bởi vì Quỷ Vương không xuất thủ, Lâm Hiên ba người tự nhiên cũng không động, chỉ thả thần thức, giám thị hành động của đối phương.
Xa xa, cũng không ngừng có tiếng nổ truyền đến, hiển nhiên hai sinh môn khác, cũng xảy ra chiến đấu kịch liệt.
Âm phong thảm thiết, gào khóc thảm thương, các màu cột sáng xuyên không mà qua.
Từ tràng diện mà xét, hai bên dường như đánh ngang tay, các tu sĩ không cầu có công, chỉ cầu vô quá, cục diện không thắng không bại này, thật vừa đúng ý, đáng tiếc vui vẻ ngắn chẳng tày gang, rất nhanh, tình thế bắt đầu biến hóa.
Vừa rồi chỉ là một đợt công kích thăm dò mà thôi.
Gần như không hề dấu hiệu, lệ quỷ đột nhiên ngừng công kích, các loại pháp thuật im bặt, lập tức khôi phục bình tĩnh.
Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau, hết sức bất ngờ, trong một khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm gì, đầu tiên là một người dừng tay, liên tiếp, những người khác cũng thu hồi pháp thuật linh khí.
"Lan phu nhân, Lý huynh, đây là có chuyện gì?" Vương Bằng lộ vẻ kinh nghi.
Lâm Hiên không nói, thả thần thức ra, tuy nhiên mây đen kia cách người hơn mười trượng, lại bị bày ra một tầng cấm chế cổ quái, thần thức vừa tiếp xúc, liền bị bắn ngược trở về.
Lâm Hiên biến sắc.
"Không rõ ràng lắm, đối phương dường như đang chuẩn bị công kích lợi hại, theo tại hạ thấy, chúng ta nên dẫn một đội người xông ra ngoài, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết ở đây." Lâm Hiên mặt mày ngưng trọng đề nghị.
"Việc này. . . . . ." Trên mặt Lan phu nhân hiện vẻ khó xử.
"Không ổn, vạn nhất đây là cạm bẫy của âm hồn, chẳng phải chúng ta tự chui đầu vào lưới, dù sao cũng chỉ là trì hoãn, chúng ta không nên ra ngoài, đối phương không nhất định công hãm được cấm chế này." Vương Bằng do dự một chút, lắc đầu nói.
Lâm Hiên trong lòng giận dữ, người này thật đúng là nhát như chuột: "Lan đạo hữu, cũng nghĩ như vậy sao?"
"Ân, thiếp thân cho rằng Vương huynh nói có lý, những âm hồn này gian trá giảo hoạt, chúng ta tuyệt không thể mắc mưu của chúng, cứ dựa vào trận pháp, lấy tĩnh chế động là tốt nhất." Lan phu nhân cúi đầu, tránh ánh mắt của Lâm Hiên.
"Nếu như thế, vậy cứ theo lời hai vị đạo hữu!" Sắc mặt Lâm Hiên đã khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng.
Vương Bằng và Lan phu nhân sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Hiên, kỳ thật trong lòng họ, cũng không cảm thấy đề nghị vừa rồi là hợp lý, nhưng mục đích lúc này, không phải cùng âm hồn tử chiến, mà là trì hoãn, cho nên ai cũng quý tiếc lông cánh, không muốn mạo hiểm.
Với tài trí của Lâm Hiên, sao lại không rõ suy nghĩ trong lòng hai người, nếu họ đều không muốn xuất lực, mình khuyên cũng vô dụng, cái gì mà lấy tĩnh chế động, bất quá là cái cớ cho sự sợ chết mà thôi.
Phải hợp tác với những đồng đội như vậy, Lâm Hiên trong lòng khó chịu, nhưng cũng sẽ không ngốc nghếch ra mặt, dù sao cho dù có hậu quả gì, Lâm Hiên cũng không sợ, với thần thông của hắn, hơn nữa cả người bảo vật, trừ phi Quỷ Đế đích thân đến, chứ mấy Quỷ Vương, còn lâu mới ngăn được hắn.
Coi như cuối cùng gây ra hậu quả xấu, cũng là hai người này tự mình gánh chịu, Lâm Hiên trên mặt lộ ra một tia vẻ châm chọc, ngậm miệng, không nói thêm gì.
Ba vị cao thủ Ngưng Đan kỳ không có mệnh lệnh, các tu sĩ đê giai khác cũng sẽ không tự tiện xuất thủ, trong một khoảng thời gian ngắn, tràng diện lâm vào yên lặng.
Chưa đến nửa chén trà, dị biến xuất hiện, mây đen nơi âm hồn ẩn thân, đột nhiên cuồn cuộn kịch liệt, hơn nữa màu sắc cũng bắt đầu biến hóa, đen đến sáng bóng, tiếp theo tiếng quỷ khóc vang vọng, với tu vi của Lâm Hiên, cũng bị chấn đến màng nhĩ ông ông, vội vàng vận pháp lực, lúc này mới xua tan cảm giác khó chịu.
Dịch độc quyền tại truyen.free, hãy trân trọng công sức của người dịch.