Bài Ca Của Máu Và Thép - Chapter 8: Công Tước và Phù Thuỷ
Công tước đã nghe những người hầu kể về chuyến đi của con trai cả nhà mình, ông không hiểu rốt cuộc có thứ gì đã khiến cho đứa con trai vốn ngoan ngoãn ngày xưa bỗng nổi loạn, tuy nhiên ông vẫn có thể hiểu đại khái rằng là do cái chết của mẹ chúng. Esperanza là đứa con duy nhất bây giờ vẫn có thể dạy, ông không muốn ngu ngốc mất thêm một đứa biết nghe lời nữa, vậy nên, con bé này không được phép và cũng không được có quyền tự do, nó phải trở thành công cụ của gia tộc.
Công tước nhận thấy những đứa trẻ này ngày một táo tợn, ngu xuẩn hơn, thiếu khôn ngoan hơn, chúng không nhận ra được tầm quan trọng của công việc chúng đang làm, chúng thật ngu xuẩn.
Đây là chính trị, chính trị cần những kẻ tỉnh táo, không phải cảm tính, nhưng suy cho cùng chính trị cũng chỉ là thứ dùng để đem lại lợi ích cho chính mình, nếu bản thân việc làm điều đó vốn không mang lại lợi ích thì cũng chẳng cần phải quan tâm làm gì.
Có lẽ James và Esperanza cũng vậy, chúng nghĩ cho lợi ích của bản thân mình trước tiên, sau đó tới những thứ khác. Công tước cũng hiểu một vài điều, James và Es đều là những kẻ phản loạn, chúng là lũ phản tặc không hơn không kém, một lũ không quan tâm đến lợi ích của gia tộc và đại cục của gia tộc. Đó là lý do ông thiên vị Saul, có thể, nhưng ông nghĩ lý do lớn nhất khiến ông thiên vị Saul chính là việc thằng nhóc đó vô cùng tài năng, nó biết cúi đầu những lúc cần và ngẩng cao đầu khi có được lợi ích.
Người thừa kế của gia tộc này phải là Saul Ashbourne chứ không được phép là ai khác, tất cả những đứa con công tước có, ông đều hiểu chúng không là gì so với Saul, ông hiểu điều đó, chúng chỉ là hàng phế thải nếu so với Saul. Ta thật sai lầm khi tin tưởng vào đứa con cả chỉ vì nó là con trai của nàng ấy.
Andrew không yêu Saul, James hay Esperanza, ông chỉ là kẻ ích kỷ, ông chỉ yêu lợi ích, thứ không quy ra được lợi ích thì không đáng một xu nào.
- Thiếp vào nhé.
Giọng của Alice vang lên trước cửa phòng công tước, ông hơi ngạc nhiên và ngỡ ngàng khi cô ấy đến tìm ông giờ này, nhưng cũng không có gì quan trọng, ông cũng đoán được đại khái có thể nàng ta chỉ đến đây để dò hỏi về con của nàng ta.
- Vào đi.
Alice bước vào trong, ả mang một bộ đầm màu trắng đơn giản có hơi giống với đầm ngủ hơn, nó tôn lên một thân hình thật quyến rũ, giống như là thứ mật ngọt chết ruồi. Công tước cũng có hơi ngạc nhiên, đúng là không thể không thừa nhận rằng ông đã từng và vẫn còn bị cuốn hút bởi cái thân hình ấy của Alice, không lạ khi năm đó nàng ta có thể dụ dỗ ông làm tình để sinh ra Saul.
- Nàng đến đây làm gì?
Alice đến bên chỗ ngồi của ông, nàng kéo một chiếc ghế phụ ra ngồi bên cạnh ông, đôi mắt của nàng ấy đẹp, ông công nhận điều này, tuy vậy nét đẹp đó cứ như một bông hoa hồng đầy gai, thậm chí còn là một bông hoa hồng đầy gai độc.
- Thiếp đến để tâm sự với chàng, vài chuyện, vài điều.
- Ta tưởng vài điều đó nàng đã nói từ rất lâu về trước rồi.
- Không phải việc đó, lần này thiếp đến để hỏi chàng.
Alice đăm chiêu nhìn vào mắt của công tước, trong đó có điều gì đó mà công tước không thể giải thích được. Nó đặc biệt, nó mê hoặc, nó như ánh nhìn dâm dục mà một con succubus có để điều khiển con mồi của nó, không gì khác ngoài một cảm giác tựa như ma thuật.
- Nàng có thể nói.
- Andrew. Chàng có hận ta không?
Công tước bật cười, hận ư, hiển nhiên là ông hận chứ, chính ả phù thuỷ này là nguyên nhân khiến người vợ của ông ra đi, cớ gì ông lại không giận dữ, cớ gì ông lại không hận ả ta?
- Hận ư? Có, ta hận nàng rất nhiều. Độc trì tâm gai, nàng vẫn đang sử dụng nó với ta phải không?
- Phải, thiếp đã sử dụng nó một thời gian dài nhưng chàng không hề có dấu hiệu suy nhược sức khỏe giống như công nương Veronica, chàng đã có thuốc giải sao?
Andrew có hơi bất ngờ trước lời thú tội của Alice, ông không bao giờ nghĩ ả ta lại dám nói ra sự thật táo tợn đến vậy, ả cũng dám nhắc lại về cái chết của công nương, quả nhiên là một mụ điên. Công tước nheo mắt lại, ông đưa ánh nhìn giận dữ hướng về phía của ả ta.
- Nàng biết ta có thể giết nàng bất cứ lúc nào mà phải không? Che dấu thông tin sự thật về cái chết rất đơn giản, ta đã từng làm thế với cái chết của chính vợ mình.
- Chàng đâu có làm được, phải không?
Andrew siết chặt nắm tay, đúng, ông không làm được. Ông đoán sơ được rằng ít nhất ả ta đã có một giao kèo dạng bí mật với Saul, có thể là đại loại như nếu ả chết nghĩa là phải bất tuân và phản bội gia tộc, hoặc đơn giản là nếu ả chết thì nguyên nhân chắc chắn là do ông. Mục tiêu quan trọng nhất của Andrew là phải lấy lại sự kiểm soát Saul Ashbourne từ tay của nàng ta, do đó ông không thể thủ tiêu nàng ta trong thời điểm hiện tại.
- Ta sẽ làm, chỉ là chưa đến lúc thôi.
- Ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu, thưa công tước.
Khi ánh sáng lọt vào phòng ngủ của căn phòng ngập trong mùi khói thuốc, công tước tỉnh dậy trên chiếc giường sang trọng quen thuộc, bên cạnh là người phụ nữ mà ông cho là phù thuỷ đó nằm ngay ngắn cạnh ông. Công tước rời khỏi chiếc giường, ông mặc vội trang phục, chải chuốt lại tóc tai cho thật bình thường và rời khỏi phòng ngủ.
Đến văn phòng, ông cầm lấy những bức thư được hoàng đế gửi đến trong vài tháng gần đây. Ngài muốn biết công tước sẽ chọn ai cho lễ thừa kế sắp tới, không cần nói cũng biết chắc chắn hoàng đế đã chọn James Ashbourne, vấn đề duy nhất bây giờ là làm cách nào để nói điều này cho cả hai đứa Saul và James. Không, ông đã từng thấy chúng có một giao dịch nào đó, người hầu trong nhà đã kể rằng cả Saul và James đều đã có một giao ước liên quan đến quyền thừa kế, công tước mỉm cười, ông nghĩ với con đường này và nó may mắn làm sao lại trùng với kế hoạch của ông.
Tuy vậy ông vẫn không thể ủng hộ kế hoạch của chúng, bởi ông cần James lên cái tước vị này để ổn định nó một thời gian trước khi Saul thay thế, nếu để Saul trực tiếp lên luôn sẽ gây bất mãn rất lớn.
Buổi tiệc, một buổi tiệc là cần thiết để tập hợp ý chỉ của những gia tộc khác cùng những người của thương hội bình minh, có lẽ ông nên chuẩn bị một bữa tiệc tại dinh thự mới này, hoặc ông nên xin ý chỉ của hoàng đế để tổ chức một bữa tiệc lớn ngay tại đế đô.
- Những tay buôn sẽ nhắm đến lợi ích đầu tiên, ta phải cho họ thấy Saul có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho họ. Ta cần hoàng đế thay đổi góc nhìn của ngài, phải, ta cần ngài hiểu được thứ mà ta đang hiểu.
Ông cần một kế hoạch cụ thể để tách Saul ra khỏi sự kiểm soát của ả phù thuỷ, ông cần một cách nào đó có thể khiến cho Saul phản bội lại ả, nhưng những điều này gần như là không thể.
Ông không tiếp xúc với Saul nhiều như Alice, ả ta gần như đã tẩy não hoàn toàn thằng bé và việc Saul muốn thừa kế tước vị công tước này cũng chỉ là do Alice muốn như thế.
Chính bản thân của ông cũng không chắc chắn rằng Saul có khác gì một con rối hay không hay vẫn là một con người mang ý chí tự do, thế nhưng ông lại sợ hãi chính cái việc bản thân Saul nếu là một người mang ý chí tự do thì cũng sẽ giống như hai anh em kia mà làm phản ông.
Không thể đòi hỏi nhiều hơn, giờ chỉ có hai lựa chọn, để Saul tự quyết định hoặc đưa chính tên nhóc này lên quyền lực đỉnh cao nhất, cho nó nếm cái mật ngọt làm say mê con người, nếu làm được thế thì việc khiến nó phản bội lại Alice cũng không phải chuyện gì khó khăn. Khi đã nếm trải một thứ quyền lực đủ lâu, dù có lý trí đến mấy cũng có thể bị tha hoá, nếu Andrew thành công thì Saul sẽ thoát khỏi sự ràng buộc của Alice dành cho y, đây là điều tốt nhưng cũng tiềm ẩn rủi ro lớn.
- Nếu không còn cách nào khác, ta sẽ làm điều đó.
Dù ngài biết rằng đây là cách duy nhất nhưng luôn có một điều gì đó trong ngài tin rằng vẫn sẽ có con đường khác, vẫn sẽ có cách khác để không đến phương án đó.
Alice ở khu vườn hoa của mình, hoa trì tâm gai mọc đầy trong một góc vườn, những bông hoa mang màu vô cùng đặc biệt, mang chút sắc trắng nhưng lại ngả dần sang xám ở các cánh hoa. Bông hoa độc đã giết chết công nương Veronica vẫn ở đây, vẫn tồn tại trong phủ công tước như đang chờ đợi một ngày chất độc đó có thể giết chết cả dinh phủ này.
Nàng bước ra bên ngoài cửa sổ, một con chim bồ câu trắng bay dọc đến bên khung cửa, nó đáp xuống ngay trước mặt của nàng, đôi mắt nó đỏ rực nhìn nàng nhưng nàng có thể thấy được vẻ dịu dàng trong đó.
Alice tháo bức thư trên chân bồ câu, đây quả thực là thứ nàng muốn, thông tin quý giá đến từ Thái tử Klaus.
Gia tộc Verdot của Alice vốn là một trực hệ trong quản lý của đại hoàng tử Klaus Caesar, bị diệt vong do dính dáng đến huyết ma là lẽ đương nhiên nhưng thực chất một phần cũng là do đại hoàng tử sắp xếp. Những người được giết, những người phải giết, những người được tha mạng, công nương Veronica thực chất là người đã nhận được dụ ý này. Việc Alice còn sống và dụ dỗ được Andrew không phải chỉ là nhờ ăn may, nó thực chất là sự tính toán có chủ đích từ trước của đại hoàng tử.
- Nhà Ashbourne phải bị tiêu diệt.
Mục tiêu của đại hoàng tử rất rõ ràng, ngài ấy không muốn gia tộc Ashbourne tồn tại, nhất là khi sắp đến trong lễ trưởng thành James Ashbourne, con của Công nương sáng suốt Veronica sẽ trở thành công tước.
Saul là một phương án và là một dự liệu của hoàng tử, chàng ta muốn nếu Saul thành công trở thành công tước thì chàng ta có thể kiểm soát được gia tộc này, nhưng nếu Saul thất bại.
Alice nhìn chằm chằm vào bức thư, nàng bật cười chua chát, nhưng nụ cười đó cũng có phần sảng khoái.
- Veronica, tôi nhớ cô lắm, không biết cô sống thế nào rồi nhỉ?
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!