Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 4: Khởi hành

Chap 3:

Ngày 17 tháng 8, năm thứ bảy mươi lăm của triều đại Kelthar, vương quốc Atheria.

   

Hoàng tử Gravion đang chỉnh trang lại vẻ ngoài trước gương. Vài thao tác cơ bản như chải tóc, bẻ cổ áo là ổn. Với khẩu súng trường ma thuật và thanh bảo kiếm giắt hai bên hông, cậu tiến về phía cửa, mở ra và rời khỏi phòng. Trước khi đi, cậu lịch thiệp cúi nhẹ đầu gửi lời chào tới hai ogre lính canh vẫn luôn túc trực bên ngoài. 

Nhờ vào sự chỉ dẫn tối qua của Conera mà Gravion đã biết sơ sơ về đường đi trong dinh thự này. 

Bước từng bước vững chãi qua những dãy hành lang dài, chàng hoàng tử trẻ không ngừng suy nghĩ về những điều phức tạp. Liệu quyết định của cậu có đúng? Giải pháp này có để lại hậu quả gì không? Mọi chuyện rồi sẽ thế nào? Chúng đều là những câu hỏi mà cậu chỉ có thể tìm thấy đáp án trong những bước chân sắp tới.

Nương theo dòng suy tư, Gravion đã ra tới sân sau từ lúc nào không hay. Cậu tiếp tục đi hết một lối nhỏ, nơi có hai dãy bụi cây mọc cao được cắt tỉa gọn gàng hai bên. Tiếng chim hót và ánh nắng giả bầu bạn cũng giúp cậu đỡ nhàm chán phần nào. 

"Đến rồi đấy à?"

Gravion vừa ra tới vườn thì nghe được câu đó. 

Người nói chẳng ai khác ngoài Mantinus, tên ma vật bọ ngựa hình người ăn vận như quý ông. Bên cạnh hắn, như thường lệ, vẫn là cô thư ký mang nét đẹp bí ẩn và nghiêm túc, Lin. Hôm nay cô lại cầm theo bên mình một mớ tài liệu. Con mắt rồng bên phải của cô vẫn rực lửa, mái tóc đen dài vẫn mượt mà như mọi khi. Ngoài ra thì bé hầu nữ tóc đỏ thắt hai bím với vẻ ngoài nhí nhảnh cũng có mặt.

"Chào buổi sáng, ngài Mantinus. Xin lỗi vì đã bắt ngài phải chờ. Người của tôi chắc cũng sắp chuẩn bị xong rồi." - Gravion đáp.

Mantinus, vẫn bằng đôi mắt bọ vô cảm và gương mặt không thể nắm bắt, nhìn sang Gravion.

"Không vấn đề gì. Nhưng hạn chế kiểu nói khách sáo dài dòng đó lại đi. Đằng nào chúng ta cũng sẽ hợp tác lâu dài."

"Tôi xin ghi nhận."

"Lại nữa, vừa nói xong."

Gravion chỉ cười trừ. Nói thì dễ, nhưng với áp lực từ tên trùm kia và thói quen vốn có của một hoàng tử thì cậu khó mà thoải mái chỉ trong ngày một ngày hai được. 

"Vậy chúng ta sẽ xuất phát thế nào?" - Cậu hỏi.

Mantinus chỉ vào một vòng tròn lớn với những họa tiết kỳ lạ trên mặt đất và đáp:

"Ta đã cử thuộc hạ đi trước lên mặt đất tạo một vòng tròn ma pháp dịch chuyển rồi, giờ thì đợi tín hiệu liên kết với vòng tròn ở đây là được."

Chợt có những tiếng bước chân lớn dần sau lưng Gravion. Đoàn tùy tùng của cậu cũng đã tới tập trung đông đủ. Nữ sát thủ nhỏ người Ellen và vị tướng quân đứng tuổi bước lên, quỳ trước cậu. Họ đồng thanh chào cậu và sẵn sàng tiếp nhận mệnh lệnh.

"Lễ phép và nghiêm chỉnh thật đấy. Chẳng bù cho cái đám lười nhác nhà ta." - Mantinus nói.

"Ngài quá khen rồi."

Cả đoàn người và ma vật đứng đấy đợi. Mỗi người đều bận bịu với mớ suy tư của riêng mình. Cảnh vật nơi đây, với nhiều loài hoa ăn thịt đủ sắc màu, cũng có thể khỏa lấp phần nào khoảng thời gian trống này. 

Sự chờ đợi cứ thế kéo dài thêm vài phút cho tới khi vòng tròn dịch chuyển trong vườn sáng rực lên, báo hiệu thời khắc khởi hành đã đến. 

Đoàn người lần lượt bước vào trong vòng tròn. Khi tất cả đã yên vị, một luồng sáng bao lấy họ. Không gian xung quanh đột ngột chuyển màu trắng xóa như thể bị một lớp màn phủ lên. Và chỉ vài giây sau đó, tất cả đã xuất hiện trên mặt đất, nơi có Elou đang chờ đợi sẵn. 

Khung cảnh xung quanh lúc này là một đồng bằng khô hạn. Nơi đây chẳng có nhiều dấu hiệu sự sống, ngoài vài bụi rậm và dăm ba con bò sát nhỏ.

"Không biết từ khi nào ta đã quên mất bầu trời trông thế này."

Mantinus hướng đôi mắt ngắm bầu trời trong xanh thăm thẳm buổi sáng sớm. Sau đó hắn quay người lại, nhìn cái lối vào hầm ngục của mình. Nó là một cầu thang lớn dẫn xuống lòng đất được che đậy bằng ma pháp ảo ảnh. Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy một khoảng đất trống. 

Hắn đưa tay điều chỉnh những ma pháp đó, nói:

"Lần cuối ta gia cố chúng chắc cũng hơn ngàn năm trước rồi. Mà ngươi tìm ra nơi này kiểu gì thế, hoàng tử?"

"Chỉ là chút mánh khóe cùng vài mối quan hệ thôi thưa ngài." 

Gravion vừa nói vừa nhìn ngó xung quanh. Rồi cậu thấy thứ đang tìm, một đoàn xe thồ với năm cỗ xe bình dân và một cỗ xe khá sang. Cậu chạy tới kiểm tra. Đoàn cận vệ theo sát cậu. Nhìn sơ qua thì mọi thứ vẫn ổn, không có dấu hiệu bị tấn công hay gặp sự cố. Mấy con thằn lằn đất kéo xe thì vẫn đang ngủ yên lành. Chúng có kích thước lớn, mỗi con dài khoảng hai mét rưỡi. 

Gravion lớn tiếng gọi người đánh xe. Từ trong cỗ xe sang trọng ở chính giữa đoàn xe, một người đàn ông trung niên bước ra. Anh ta cười thật tươi khi thấy Gravion, vội vàng xỏ chân vào dép và chạy đến cạnh cậu. Nhóm Manitnus cũng vừa hay nhập hội. 

"Điện hạ! Ngài có biết tôi lo thế nào không?" - Người đánh xe nói.

"Xin lỗi nhé. Ta không ngờ mọi chuyện khó khăn đến vậy. Suýt chút nữa ta đã quyết định bỏ anh lại đây để dịch chuyển về thị trấn rồi..."

Sau đó là một màn tay bắt mặt mừng và sơ lược tình hình. 

Rồi Gravion tiến hành sắp xếp cho đoàn lính cận vệ lên xe. Xong việc, cậu và Ellen mới lên cỗ xe khá sang dành cho mình. Mantinus, Lin và nhỏ hầu nữ cũng vào trong đó. Hai bên ngồi đối diện nhau. Còn Elou, ông chú hốc hác khoác áo choàng kín mít, thì ngồi canh chừng trên nóc xe. Sắc thái trên gương mặt anh ta vẫn u ám như mọi khi.

Tiếng hô của những người cầm lái vang lên. Chuyến du lịch trải nghiệm nhân giới của tên trùm hầm ngục và đồng bọn chính thức bắt đầu. Trong xe của mình, Gravion mở màn cuộc trò chuyện:

"Bây giờ tôi xin phép phổ biến về lịch trình sắp tới. Đầu tiê..."

"Đã bảo là nói đơn giản thôi. Rườm rà quá đấy." - Mantinus cắt ngang.

Chàng hoàng tử chỉ đành hắng giọng một tiếng rồi gượng gạo nghe theo.

"Trước mắt thì chúng ta sẽ phải giải quyết một hầm ngục mất kiểm soát, tức hầm ngục mà ma vật tràn ra ngoài và có xu hướng tấn công loài người. Tiếp theo chúng ta sẽ đến thành phố gần nhất, ở lại đó một thời gian rồi thẳng tiến vương đô. Ngài thấy sao?"

"Cũng ổn. Nhân tiện, ngươi thử giới thiệu cho ta một vài thứ thú vị mà vương quốc ngươi có xem."

"Có gì ngon ngon không anh hoàng tử?" - Nhỏ hầu nữ xen vào - "À, tên tui là Silly nhé."

"Hân hạnh được gặp cô. Về phần những thứ thú vị, có thể kể sơ như là ẩm thực phong phú, lễ hội, cảnh vật,..."

"Mấy thứ đó ở chỗ ta không thiếu."

"Tôi biết. Vương quốc của ngài đồ sộ đến thế mà. Có điều văn hóa mỗi nơi mỗi khác. Chỗ ngài có thứ gọi là kem chứ?"

"Kem? Lần đầu ta nghe đấy?"

"Kem là gì vậy? Ăn được không?"

"Ăn được, nó lạnh như nước đá và rất ngọt. Đó sẽ là một trong hằng hà sa số những trải nghiệm thú vị sắp tới..."

Cả bọn tiếp tục bàn đủ thứ chuyện phiếm một hồi lâu. Cuộc trò chuyện chỉ tạm ngưng khi đoàn xe dừng bánh và tiếng người phu xe vang lên:

"Chúng ta đến hầm ngục Lelwis rồi, thưa hoàng tử điện hạ. "

Ellen mở cửa, Gravion cúi người đi xuống, những người còn lại theo sau. Đoàn lính cũng bắt đầu vào hàng ngũ, chuẩn bị cho cuộc công phá hầm ngục.

"Vị trí cụ thể hiện tại?" - Gravion hỏi người phu xe.

"Để đảm bảo an toàn, hiện chúng ta đang cách vùng nguy hiểm của hầm ngục khoảng nửa dặm thưa điện hạ. Mục tiêu của chúng ta ở đó."

Gravion nhìn theo hướng người phu xe chỉ tay. Phía xa xa, thấp thoáng dáng vẻ của một đám sinh vật kỳ dị đang chuyển động. Xa hơn nữa, có một thứ gì đó hình bán tròn lồi lên trên mặt đất, khả năng cao là lối vào hầm ngục.

"Được."

Rồi Gravion quay qua bảo những binh lính của mình, trừ hai cận vệ là Ellen và tướng quân đứng tuổi, về trước. Còn cậu sẽ dịch chuyển về sau khi hoàn thành hầm ngục. Cậu biết rõ rằng họ có theo cũng chỉ làm vướng chân, chỉ là điều đó không dễ nghe và dễ nghĩ tí nào. Hai cận vệ thân cận là đủ để cậu cảm thấy dễ thở hơn về mặt tâm lý, nhất là khi phải đi chung với những kẻ mới quen không lâu vào một nơi nguy hiểm.

Đoàn lính cận vệ không tránh khỏi một cuộc bàn tán. Bỏ mặc an nguy hoàng tử và lo thân mình ư? Rõ ràng là trái với những tín điều họ được dạy. Vậy nên một người lính đại diện đã bước lên và xin phép được túc trực bên ngoài trong trạng thái sẵn sàng hỗ trợ. 

Trước sự quyết tâm đó, chàng hoàng tử trẻ đành nhượng bộ. Cậu hứa với đoàn lính sẽ báo tín hiệu nếu có bất kỳ vấn đề gì ngoài dự tính và sẽ trở về cùng họ. Yên xong lòng quân, Gravion, Ellen và vị tướng trung niên tên Rodan cùng nhóm Mantinus thẳng tiến tới mục tiêu. Giữa thảo nguyên khô khốc, từng bước chân khẩn trương cứ thế hằn lên mặt đất.

"Giờ ta phải làm gì đây? Đánh sập hầm ngục đó? Hay phá hủy mọi thứ?"

"Em ăn chúng nhé, được không?" - Silly hào hứng.

Mấy lời vừa rồi làm Gravion phải lên tiếng:

"Cả hai bình tĩnh lại đã. Ngài Mantinus, việc ta cần làm là giảm số lượng ma vật, đánh đến tầng cuối, hạ trùm và vô hiệu hóa pháp trận vận hành hầm ngục. Vì để tránh rắc rối không cần thiết mong ngài không quá tay mà phá hủy mọi thứ."

Và tôi ở đây là để tránh ngài quá tay đấy. - Gravion nghĩ.

Mantinus nhún vai, nghiêng nhẹ đầu.

"Được thôi. Còn gì nữa không?"

"Ừm... thực ra thì có vài lưu ý về sức mạnh của kẻ địch lần này..."

"Không cần thiết."

"Tôi biết ngài sẽ nói vậy mà."

Lúc này, lũ ma vật đã bắt đầu lọt vào tầm mắt của cả nhóm. Một đám tạp nham đang lang thang khắp một khu vực rộng lớn. Vài con cắn xé lẫn nhau, vài con thì lại thơ thẩn như đang trên mây, phần đông còn lại thì tỏa ra tứ phương đi tìm mồi. 

Trong số đó, loài chiếm đa số là Lelw. Chúng đứng trên hai chân. Lưng chúng khom về trước. Thân hình rắn chắc và cao lêu ngêu. Tay chân dài và linh hoạt. Da chúng tím ngắt. Cặp mắt lồi, miệng nằm dọc, răng nham nhở, mấy cái xúc tu ngoe ngoảy lòi ra từ miệng càng khiến chúng trông dị hợm.

"Eo, em không ăn đám này đâu." - Silly nhăn mặt tỏ rõ sự ghê tởm.

Mantinus ngửa bàn tay. Trên mặt đất, vô số vòng tròn ma pháp xuất hiện, phủ kín vùng có ma vật. Hắn nắm tay lại. Thình lình, những cột lửa xanh đen khổng lồ bùng lên, cao vút, cháy rực. Chúng nuốt trọn và thiêu rụi mọi thứ bên trong các vòng tròn. 

Chỉ trong nháy mắt, sự tồn tại của lũ Lelw cứ như bị xóa sổ. Những gì còn sót lại chỉ là chút tro tàn vương vãi tại những mảng tròn đen thui trên đất, và nỗi kinh ngạc hằn rõ nơi gương mặt ba con người. 

Gravion đã hoàn toàn choáng ngợp.

Cái quái gì vậy? Sự hủy diệt này, thậm chí không cần  niệm chú, gần như không  có khoảng trễ hay thao tác rườm rà. Hả? 

"Hoành tráng quá trời. Đúng là chủ nhân có khác!" - Silly tán dương.

Rồi Mantinus bước đi một cách thong dong, thư thái trên vùng đất sặc mùi khét mà hắn vừa tạo ra. Những thuộc hạ của hắn cứ thế theo sau. Phải qua một khoảng ngắn, hồn Gravion mới trở lại xác và thúc cậu cùng hai cận vệ nhanh chân để không bị bỏ lại phía sau.

Cả bọn tới trước một hang động nọ.

"Ngài Mantinus, trước khi bắt đầu thì ngài có thể tạo một vòng tròn ma pháp dịch chuyển trên này được không? Như vậy sau khi hoàn thành hầm ngục thì có thể lên lại đây nhanh hơn."

"Không vấn đề."

Mantinus dùng ma thuật nhấc viên đá lên, kẻ vài đường trên đất. Vậy là hoàn thành. Trông đơn giản chán. 

Kể cả đối với pháp sư cấp I thì cũng cần ít nhất nửa giờ mới tạo được một vòng tròn dịch chuyển, còn hắn thì... mà cũng chẳng bất ngờ nữa.

Ý nghĩ đó cho thấy Gravion đã giảm phần nào sự bỡ ngỡ trước nguồn sức mạnh khủng khiếp kia. Nhưng vẫn còn nhiều thứ sẽ khiến cậu phải bất ngờ dài dài. 

Mantinus sau khi hoàn tất vòng tròn dịch chuyển thì nhìn về phía lối vào hầm ngục và nói:

"Giờ thì vào thôi."

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free