(Đã dịch) Bạo Lực Đan Tôn - Chương 2230: Trên nước hành tẩu
Hắn buông tay, gió lạnh thấu xương lùa đến bên tai. Phương Triệt bị hắn ném thẳng từ không trung xuống, “Rầm!” một tiếng, nàng rơi xuống dòng sông mà hắn vừa triệu hồi. Nước lạnh thấu xương ào ạt đổ vào cơ thể nàng, tai nàng ù đi vì áp lực của nước. Nàng cảm thấy mình đang chìm dần, hóa ra dòng sông mà nàng triệu hồi lại sâu đến vậy. Mái tóc dài của nàng bồng bềnh trôi ngược lên, từng sợi tóc như bung ra, dòng nước lạnh buốt len lỏi vào tâm trí, khiến nàng như chợt bừng tỉnh.
“Lạnh quá.” Không ai có thể nghe thấy, chỉ mình nàng biết.
Nước sông đục ngầu, mờ mịt che khuất tầm mắt nàng. Bùn cát lọt vào vết thương, đau buốt như bị xát muối. Nàng cố gắng giữ mình không chìm nữa, nhưng vừa bị đánh một trận tơi bời, toàn thân như muốn rã rời.
“Chẳng lẽ mình sẽ bỏ mạng tại đây sao?” Nàng mở to mắt, trước mắt nàng chỉ còn một màu đục ngầu.
Thôi kệ đi. Ánh mắt nàng bắt đầu mờ đi, không còn nhìn rõ bất cứ điều gì. Nàng cảm thấy mình vẫn đang trôi xuống, vậy là dứt khoát giang rộng hai tay.
Có lẽ chết một cách... đẹp mắt hơn chút chăng?
“Phương Triệt!”
Nàng nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình.
“Phương Triệt! Phương Triệt!”
Là một thanh âm xa lạ, nàng chưa từng nghe thấy, nhưng nghe ra giọng điệu vô cùng vội vã.
Là ai? Còn ai có thể lo lắng cho mình đến vậy? Nàng cố gắng mở to mắt, nhưng nàng chẳng thể nhìn thấy gì.
“Phương Triệt!” Đột nhiên, nàng cảm nhận được dòng nước chấn động dữ dội. Ngay sau đó, nàng thấy cơ thể mình bị kéo lên. Như có một đôi bàn tay đầy sức mạnh nhấc bổng nàng khỏi mặt nước.
Là ai? Rốt cuộc là ai? Vô số khuôn mặt chợt hiện lên trong đầu nàng, nhưng dường như không phải ai trong số đó. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy mình nhìn thấy một chùm sáng trắng, rồi chợt mở mắt.
Nàng đang nằm gọn trong vòng tay một người đàn ông. Người đàn ông kia trông lớn tuổi hơn nàng nhiều, mặc một bộ y phục màu lam, một màu xanh ngọc thuần khiết đến lạ. Rất ít người dám diện sắc phục thế này. Đôi mắt to của hắn còn vương vệt nước, đôi mắt hai mí rất đẹp, chỉ có điều gương mặt hơi ngăm đen, mái tóc thì cực kỳ dài. Dù trên thế gian này có nhiều người thích để tóc dài, nhưng độ dài mái tóc của hắn vẫn khiến người ta kinh ngạc. Mái tóc dài của hắn ướt sũng, từng giọt nước vẫn không ngừng nhỏ xuống.
Phương Triệt vừa định cất lời, người đàn ông kia ôm nàng, vút đi một cái đã đến một nơi khác. Ngay sau đó, phía sau lưng họ nổ tung. Hóa ra ánh sáng xanh lục lúc nãy nàng nhìn thấy trên bầu trời chính là đây. Người đàn ông kia đưa nàng đến nơi an toàn, rồi khẽ vỗ về trấn an nàng.
“Ngươi là Phương Triệt?”
Giọng hắn rất êm tai, rất thuần hậu, tựa tiếng đàn Cello trầm ấm.
Phương Triệt nhìn mặt hắn, khẽ gật đầu.
“Ta gọi Nhan Khả Vân. Ngươi có thể không biết ta, nhưng chắc chắn biết Trần Huyền! Đừng lo, chúng ta là bạn tốt của nhau!”
Phương Triệt kinh ngạc mở to hai mắt. Hắn vì sao lại biết mình gặp nguy hiểm? Sao nàng chưa từng nghe Trần Huyền nhắc đến hắn?
Hắn đặt Phương Triệt xuống đất, xoa đầu nàng.
“Ngươi cứ ở đây chờ một lát, đợi ta giải quyết tên khốn kia, rồi quay lại chăm sóc ngươi, được không?” Giọng hắn thật dịu dàng, khiến trái tim Phương Triệt khẽ rung động, nàng vội vã gật đầu.
Sau đó người đó dùng khinh công bay vút đi. Phương Triệt dõi mắt theo bóng hắn, thấy hắn đối mặt với Cát Họa, rồi nghe thấy tiếng của lão già kia:
“Ôi chao, sao lại có một kẻ chẳng ra nam ra nữ xuất hiện thế này? Ngươi có vẻ ghê gớm lắm nhỉ, vừa nãy còn ra tay cứu người cơ đấy!”
Nhan Khả Vân chẳng buồn đáp lại. Đối phương cũng không vội ra chiêu, mà tiếp tục buông lời châm chọc.
“Thế nhưng mà này, ngươi với người đó đúng là có điểm khác biệt, ngươi quả thực đen hơn người đó nhiều đấy! Ha ha ha ha ha!”
“Đáng tiếc, cái kẻ trắng trẻo hơn ngươi kia đã bị ta hạ độc chết rồi! Đáng tiếc thật, gương mặt dễ nhìn đến vậy, lại yểu mệnh mất sớm! Nếu không, ta sẽ đưa ngươi đi theo bồi nàng vậy!”
Hắn lại lộ ra vẻ mặt vô cùng khủng khiếp, cùng với tiếng cười chói tai.
Nhan Khả Vân cười lạnh một tiếng, chẳng nói thêm lời nào liền ra tay.
“Được thôi, vậy hôm nay, ta nhất định phải báo thù cho nàng!”
Hai người chiến đấu căng thẳng tột độ!
“Chẳng qua là một lão già ranh mãnh, lần này ngươi sẽ không thể đánh bại ta đâu!” Nhan Khả Vân nói rồi, bắt đầu ra chiêu!
Lão già kia rõ ràng chẳng có ý tốt, không chỉ muốn giao chiến với hắn, mà còn muốn nhắm vào Phương Triệt đang ẩn mình ở góc khuất. Thế nên, hắn cứ chốc chốc lại lao về phía đó.
Ánh mắt Nhan Khả Vân thoáng nhìn cô bé (Phương Triệt) đang ngồi ở góc khuất. Hắn đã sớm nhìn ra ý đồ của lão già kia. Dù điều này sẽ rất tốn sức, nhưng hắn không thể không ngăn cản! Cô bé kia, trân quý đến nhường nào, thậm chí là độc nhất vô nhị trên đời này, hắn tuyệt đối không thể để người này yểu mệnh chết trong tay tên khốn kia! Thế là, hai người giao chiến giữa không trung, lấy Phương Triệt làm tiêu điểm, triển khai một trận giằng co.
Đây đúng là một cuộc chiến giằng co đúng nghĩa, một trong những trận khổ sở nhất.
“Ta quả thực muốn cười!” Trong lúc giao chiến, lão già không nhịn được chế giễu: “Ngươi biết ta có một đôi cánh sau lưng, muốn thử khinh công của ta hay sao? Cái thứ tiểu tử lông lá như ngươi, còn chưa đủ trình để ta bận tâm đâu!”
“Ngươi nói ai là tiểu tử lông lá?” Đối phương chắc chắn vẫn chưa biết thực lực thật sự của hắn, đúng là một kẻ hữu nhãn vô châu!
À? Vậy thì thế này! Nhan Khả Vân trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ tinh quái.
Nếu mình cứ giả vờ che giấu thực lực, không dùng chiêu sát thủ thật sự, mà dùng những kỹ năng khác để quần thảo với hắn trước một trận, làm rối loạn thính giác lẫn thị giác của hắn, khiến hắn nảy sinh ảo giác, liệu có tốt hơn không nhỉ?
Đương nhiên là tốt hơn rồi, hắn tự nhủ. Thế là, với 100% tự tin vào kỹ năng của bản thân, cùng sự tinh thông đối với các loại vũ khí khác nhau, hắn đã làm một chuyện vừa không hề "giữ mặt mũi" vừa vô cùng lợi hại —— đó là thật sự che giấu thực lực, mà dùng thứ mà đối phương kém am hiểu nhất!
Không phải vì điều gì khác, mà chỉ để cho hắn “biết tay” một chút!
Thế là, tiếng trống trận lại một lần nữa nổi lên, cuộc đại chiến mang màu sắc hoang đường này lại tiếp tục bùng nổ!
Nhan Khả Vân từ trong tay áo của mình rút ra một thanh kiếm. Dù không sánh bằng thanh “Âm Dương Cắt” của huynh đệ hắn, thì đây cũng là một thanh thượng phẩm. Tuy không có tên, nhưng lại là do danh gia rèn đúc, có thể coi là một thanh kiếm phi phàm trong số những binh khí thông thường nhất. Vốn dĩ hắn chỉ có duy nhất một món đó, cũng chẳng còn cách nào khác, đành tùy tiện mua một thanh để phòng thân. Nhưng hai ngày nay dùng cũng không có vấn đề gì cả!
Hắn dùng hai tay kéo thanh kiếm ra khỏi vỏ. Đó là một thanh kiếm trắng như tuyết, chuôi kiếm màu xanh biếc, khác hẳn với những màu đồng, màu vàng, màu đen thông thường. Đồng thời, chuôi kiếm còn được hắn mài giũa cẩn thận. Hắn là người luôn tỉ mỉ, hết sức chăm chút những thứ đẹp đẽ, đặc biệt là đồ kim loại; dù không có tác dụng gì, hắn cũng sẽ khiến chúng trở nên thật xinh đẹp! Thanh kiếm này chính là một ví dụ, vô cùng phù hợp với phong cách của hắn!
Quả nhiên, lão già xấu xa kia nhìn thấy là trúng kế ngay lập tức. Trong mắt hắn hiện rõ vẻ bối rối, khí tức cũng có chút hỗn loạn. Quả nhiên, hắn vô cùng xa lạ với thứ vũ khí này, nên toàn thân đều đầy vẻ kiêng dè. Dù hắn chỉ biểu lộ ra một phần rất nhỏ, nhưng vẫn bị Nhan Khả Vân phát hiện.
“Quả nhiên không sai, ngươi chính là sợ hãi cái này!” Hắn không cần phải xác nhận, bởi vì hắn biết, những người có vóc dáng đồ sộ thường không am hiểu các đòn tấn công tầm gần.
Những kẻ có vóc dáng lớn thường như vậy, và lão già có đôi cánh đồ sộ trước mặt hắn cũng không ngoại lệ! Cho nên, điều này lại một lần nữa chứng minh lựa chọn của hắn là chính xác!
Lão già thấy giao chiến trực diện không lại, liền lại chuyển trọng tâm vào Phương Triệt đang ở góc khuất. Hắn vung cánh, chân khẽ đạp, liền bay vút đi.
Nhan Khả Vân lập tức nhận ra, vội vã đuổi theo. Ban đầu họ đều bay lượn giữa không trung, bên dưới là dòng sông chảy xiết. Phương Triệt được đặt ở một góc tường cao hơn một chút so với mặt nước. Nếu muốn chạm tới những thứ dưới đất, họ nhất định phải hạ xuống, đi bộ trên mặt nước.
Phiên bản văn bản này đã được truyen.free hoàn thiện, rất hân hạnh được chia sẻ cùng độc giả.