(Đã dịch) Bạo Lực Đan Tôn - Chương 6855: Dọc theo thầm nói vội vàng thoát đi
Ba người bắt đầu tỉ mỉ quan sát cánh cửa lớn, với ý đồ tìm ra cách mở nó. Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, Trần Huyền đột nhiên nhận ra bên trong cánh cửa lớn có một luồng dao động không gian yếu ớt, dường như cần dùng lực lượng không gian mới có thể mở ra nó.
“Xem ra, cánh cửa này cần lực lượng không gian mới có thể mở ra,” Trần Huyền trầm giọng nói, anh bắt đầu thử vận dụng thời không bí pháp của mình.
Anh nhẹ nhàng ngưng tụ lực lượng không gian, đặt bàn tay lên cánh cửa lớn, bắt đầu cảm nhận dao động không gian bên trong cánh cửa. Bàn tay anh lóe lên ánh sáng thần bí, cố gắng mở ra cánh cửa.
Khi Trần Huyền không ngừng rót lực lượng không gian vào, những dao động yếu ớt bên trong cánh cửa dần trở nên rõ ràng hơn, như thể đang đáp lại sức mạnh của anh. Cánh cửa bắt đầu phát ra ánh sáng mờ nhạt, từ từ hé mở một khe hở, rồi chậm rãi mở toang, để lộ một lối đi bí mật dẫn vào khu vực trung tâm.
Khi Trần Huyền, Nhã Bụi và Vân Thủy vội vã chạy dọc theo lối đi bí mật, đột nhiên, những bức tượng hình khỉ đằng sau họ bắt đầu phát ra một luồng ánh sáng kỳ lạ. Ánh sáng lan tỏa, tạo thành một bức tường rực rỡ, giam giữ họ lại.
Vân Thủy chậm lại bước chân, cảm nhận được luồng linh khí kỳ lạ này. Anh nhìn Trần Huyền và Nhã Bụi, trên môi nở một nụ cười kiên định.
“Các cậu đi mau!” Giọng Vân Thủy trầm ổn: “Tôi sẽ ở lại đây, để các cậu có thêm thời gian.”
“Vân Thủy!” Trần Huyền và Nhã Bụi nhíu mày, nhưng cũng hiểu rõ quyết định của anh.
Vân Thủy đặt tay xuống đất, quanh thân anh tản ra ánh sáng ấm áp. Ánh sáng ấy bắt đầu lan rộng, tạo thành một vòng phòng hộ, đẩy Trần Huyền và Nhã Bụi về phía sâu hơn trong lối đi.
“Không cần lo lắng, tôi sẽ cố hết sức cầm chân chúng!” Giọng Vân Thủy kiên định mà ấm áp.
Trần Huyền và Nhã Bụi nhìn Vân Thủy, trong lòng dâng trào sự cảm kích và tiếc nuối khôn nguôi. Họ không nói thêm lời nào, vội vã tiến sâu vào lối đi.
Khi họ rời đi, vòng phòng hộ của Vân Thủy dần dần tiêu tan. Ánh sáng kỳ lạ từ những bức tượng hình khỉ dần bao trùm lấy Vân Thủy, thân ảnh anh dần trở nên mờ ảo.
“Đi thôi.” Giọng Vân Thủy dần nhỏ đi.
Khi họ vội vã rời đi, ánh sáng quanh thân Vân Thủy càng thêm chói mắt, rồi dần trở nên dịu nhẹ cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Trần Huyền và Nhã Bụi tiếp tục tiến về phía trước, lòng tràn ngập sự cảm kích dành cho Vân Thủy.
Trần Huyền và Nhã Bụi vội vã tiến vào lối đi bí mật dẫn đến khu vực trung tâm. Vừa bước chân vào, một luồng áp lực không khí đã bao trùm lấy cảnh vật xung quanh họ. Vách tường được bao phủ bởi những khối đá cổ kính và rêu xanh, hằn rõ dấu vết thời gian. Trong không khí tràn ngập hơi lạnh và mùi ẩm mốc khó chịu.
Lối đi bí mật vô cùng chật hẹp, hai bên vách tường toát ra vẻ âm u đáng sợ. Ánh sáng mờ mịt, chỉ có vài tia yếu ớt từ cuối lối xuyên qua, miễn cưỡng soi sáng con đường phía trước. Trên tường có những Tiên Đồ mờ ảo, dường như là các ký hiệu và họa tiết, nhưng rất khó phân biệt.
“Khí tức nơi đây thật sự khó chịu,” Trần Huyền nhíu mày nói, cố gắng chịu đựng mùi khó ngửi.
Nhã Bụi cũng nhíu mày, nhìn quanh: “Nơi này dường như đã bị lãng quên hàng tỷ năm, tràn ngập khí tức hoang phế và bỏ hoang.”
Hai người vội vã tiến lên, chợt một tiếng vọng âm u vang lên trong lối đi bí mật. Cùng với tiếng bước chân của họ, bầu không khí ngột ngạt càng trở nên nặng nề hơn.
Lối đi bí mật này trông như dài vô tận, lại tràn đầy bất an và cảm giác áp bức. Rêu xanh và hơi lạnh bao trùm khắp vách tường, trong không khí nồng nặc mùi ẩm mốc. Sự uốn lượn và chật hẹp của lối đi càng làm tăng thêm bầu không khí ngột ngạt.
Trong lòng Trần Huyền và Nhã Bụi cảm thấy bất an, nhưng họ vẫn kiên quyết tiến về phía trước. Đối mặt với những điều chưa biết, họ chỉ có thể cố gắng chịu đựng áp lực và mùi khó chịu này, không ngừng tìm kiếm lối ra dẫn đến khu vực trung tâm.
“Nơi này thật sự khiến người ta khó chịu, mong rằng chúng ta có thể sớm tìm thấy lối ra,” Trần Huyền nhíu mày nói, giọng anh trong môi trường âm u này có vẻ hơi trầm thấp.
“Đúng vậy, loại khí tức này khiến tôi cảm thấy rất ngột ngạt.” Nhã Bụi nhíu mày đáp lời, không kìm được bước nhanh hơn.
Hai người tiếp tục tiến lên dọc theo lối đi hẹp, thỉnh thoảng những tiếng vọng yếu ớt lại vang lên trong không gian kín mít này. Những Tiên Đồ và ký hiệu mờ ảo trên vách tường dường như kể về lịch sử lâu đời của nơi đây, nhưng ý nghĩa của chúng lại khiến người ta khó lòng lý giải.
Một tia sáng yếu ớt hiện ra ở cuối lối đi phía trước, dẫn lối họ tiến lên. Càng đi tới, lối đi dần mở rộng, để lộ một không gian rộng rãi hơn một chút.
“Không khí nơi này dường như dễ chịu hơn một chút,” Nhã Bụi khẽ nói, dù vẫn còn mùi ẩm mốc, nhưng không gian đã thoáng đãng hơn.
Trần Huyền gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy cảnh giác. Họ không dám lơ là, bởi lẽ dù lối đi phía trước dần mở rộng, nhưng lại càng trở nên tối tăm hơn. Việc tìm kiếm lối ra trở thành một nhu cầu cấp thiết.
Trong không gian rộng rãi hơn này, họ phát hiện thêm nhiều Tiên Đồ. Một số họa tiết và ký hiệu thần bí được khắc trên vách tường, như thể một loại ngôn ngữ đang kể điều gì đó.
“Những ký hiệu này trông rất cổ xưa,” Trần Huyền nhìn chăm chú họa tiết trên vách tường, nhưng vẫn khó lòng lý giải ý nghĩa bên trong.
Đột nhiên, từ phía cuối lối đi phía trước vọng lại một âm thanh vù vù yếu ớt, khiến họ không khỏi dừng bước. Âm thanh ấy, tuy nhỏ bé, lại tràn ngập vẻ thần bí và linh khí, như một lời triệu hoán, đánh thức nơi hoang phế đã lâu này.
“Cậu nghe thấy không?” Nhã Bụi cảnh giác nhìn quanh, trong mắt lộ rõ vẻ đề phòng.
Trần Huyền yên lặng gật đầu, cũng cảm nhận được luồng dao động linh khí yếu ớt này.
Ngay lúc này, Vân Thủy đột nhiên xuất hiện.
Trong lòng Trần Huyền và Nhã Bụi đều dâng lên niềm vui sướng. Khoảnh khắc vừa rồi, anh (Trần Huyền) còn ngỡ Vân Thủy rất có thể đã gặp chuyện không lành, nhưng may mắn thay, anh ấy vẫn bình an.
“Vân Thủy, cậu không sao là tốt rồi.” Trần Huyền thật sự có chút phấn khích trong lòng. Dù quen biết Vân Thủy chưa lâu, nhưng anh đích thực là một người tốt.
Lang thang trong lối đi bí mật cổ xưa, Trần Huyền, Nhã Bụi và Vân Thủy cảm nhận được âm thanh vù vù yếu ớt này dường như có liên hệ với một loại linh khí nào đó trong di tích. Họ chậm lại bước chân, bắt đầu tỉ mỉ quan sát xung quanh, với ý đồ tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Âm thanh này dường như vọng ra từ cuối lối đi.” Trần Huyền cảnh giác nói, mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm nhận được luồng dao động linh khí đó.” Nhã Bụi nhìn sâu vào lối đi, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Vân Thủy hơi trầm tư: “Có lẽ đây là manh mối dẫn chúng ta đến khu vực trung tâm.”
Ba người tạm dừng bước, bắt đầu cẩn thận di chuyển về phía cuối lối đi. Khi họ càng đến gần, âm thanh vù vù yếu ớt càng trở nên rõ ràng hơn, như một lời triệu hoán thần bí đang dẫn dắt họ.
Cuối lối đi hiện ra một không gian trống trải, nơi một bệ đá lớn đứng sừng sững. Trên bệ đặt một bức tượng cổ xưa đang lóe lên ánh sáng mờ nhạt. Bức tượng mang hình dáng loài khỉ, nhưng lại tản ra một loại khí tức thần bí, như thể ẩn chứa sức mạnh vô tận.
“Bức tượng kia...” Trần Huyền nhìn chăm chú bức tượng trên bệ, trong mắt anh lộ rõ vẻ chấn kinh.
Đôi mắt bức tượng dường như có linh tính, ánh sáng thần bí luân chuyển. Âm thanh vù vù phát ra từ nó càng thêm rõ ràng, tràn đầy một loại sức mạnh nào đó.
“Xem ra đây chính là trung tâm mà chúng ta tìm kiếm.” Nhã Bụi nhíu mày, cô cố gắng lý giải nguồn gốc của luồng linh khí cổ xưa này.
Mắt Vân Thủy lóe lên tia sáng: “Bức tượng kia dường như ẩn chứa một loại sức mạnh phi thường cường đại. Linh khí này rất giống với những bức tượng hình khỉ mà chúng ta đã gặp.”
Trong mắt Trần Huyền lóe lên ánh sáng sắc bén: “Bức tượng này có lẽ là chìa khóa khiến những bức tượng hình khỉ kia không thể công phá chúng ta.”
Ba người im lặng một lát, cố gắng phỏng đoán mục đích thực sự của bức tượng và linh khí mà nó ẩn chứa. Nhưng thời gian trôi qua, âm thanh vù vù từ bức tượng càng trở nên rõ ràng hơn, như thể đang kêu gọi họ.
Trần Huyền ngưng thần nhìn chăm chú bức tượng, cố gắng cảm nhận dao động linh khí bên trong. Khi anh ngưng tụ lực lượng không gian, ánh sáng trên bức tượng dần trở nên sáng rõ, tản ra một loại khí tức cường đại.
“Luồng linh khí này...” Trần Huyền nhíu mày, anh cảm nhận được bên trong bức tượng có một loại lực lượng Hỏa thuộc tính cực kỳ cường đại, mang nét tương đồng kỳ lạ với thiên hỏa linh khí ẩn chứa trong Chu Tước kiếm pháp.
Nhã Bụi nhìn chăm chú bức tượng lấp lánh, thần hồn Hỏa thuộc tính thiên bẩm của cô dường như nhận được sự dẫn dắt nào đó, cùng với linh khí trên bức tượng tạo thành một sự cộng hưởng vi diệu.
“Có lẽ chúng ta cần rót lực lượng Hỏa thuộc tính thiên bẩm vào bức tượng kia.” Nhã Bụi khẽ nói, cô cố gắng thiết lập một mối liên hệ nào đó với linh khí ẩn chứa trong bức tượng.
Vân Thủy trầm tư một lát rồi nói: “Bức tượng kia có lẽ cần một loại linh khí đặc biệt được dẫn nhập mới có thể phát động tiềm lực của nó.”
Trần Huyền, Nhã Bụi và Vân Thủy nhất trí quyết định. Họ cố gắng kết nối lực lượng Hỏa thuộc tính mà mỗi người nắm giữ với bức tượng, thử thiết lập liên hệ với nó, hy vọng có thể kích hoạt linh khí ẩn chứa bên trong.
Họ hít thở sâu một hơi, mỗi người vận dụng lực lượng Hỏa thuộc tính thiên bẩm của bản thân, cố gắng dẫn nó vào bên trong bức tượng. Một luồng thiên hỏa linh khí cường đại dần tràn vào, khiến bức tượng sáng rực rỡ, tản ra ánh thiên hỏa chói mắt.
Đột nhiên, âm thanh vù vù bên trong bức tượng trở nên kịch liệt, toàn bộ di tích dường như bị một luồng linh khí cường đại nào đó làm chấn động. Trần Huyền, Nhã Bụi và Vân Thủy cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ đang được tích tụ.
“Cái gì... Chuyện gì đang xảy ra?” Trần Huyền kinh ngạc nhìn bức tượng, toàn bộ bên trong di tích bắt đầu rung chuyển, như thể một loại sức mạnh đã ngủ say từ lâu đang thức tỉnh.
“Bên trong bức tượng dường như có một luồng linh khí cường đại đang tụ tập!” Ánh mắt Nhã Bụi ngưng trọng, cô cảm nhận được những dao động linh khí bất thường phát ra từ sâu bên trong bức tượng.
Vân Thủy cau mày: “Luồng linh khí này dường như đang tụ tập một loại sức mạnh đặc biệt nào đó, chúng ta nhất định phải cẩn thận ứng phó.”
Ba người cảnh giác nhìn quanh, cố gắng ứng phó tình huống bất thường sắp bùng nổ. Trong di tích bắt đầu tràn ngập một luồng khí tức cường đại không thể diễn tả, như thể một sức mạnh nào đó sắp sửa thức tỉnh.
Sâu bên trong di tích cổ xưa, khi linh khí tụ tập bên trong bức tượng cổ trên bệ đá, toàn bộ không gian dường như bị một sức mạnh không rõ nào đó làm rung chuyển. Mặt đất bắt đầu rung nhẹ, những Tiên Đồ cổ xưa trên vách tường cũng bắt đầu lóe lên ánh sáng mờ nhạt.
Trần Huyền, Nhã Bụi và Vân Thủy cảnh giác nhìn quanh, họ cảm nhận được một sức mạnh bất thường ẩn chứa trong không gian, như thể một thực thể nào đó sắp thức tỉnh.
Đột nhiên, bức tượng cổ trên bệ đá tản ra một luồng thiên hỏa chói mắt. Ánh sáng ấy dần khuếch tán, lấp đầy toàn bộ không gian. Ngay sau đó, một luồng thiên hỏa linh khí mãnh liệt bộc phát, bao trùm toàn bộ di tích.
Bản dịch này là tài sản độc quyền của truyen.free.