(Đã dịch) Chương 158 : Lăng Húc đắc ý chí
Oanh!
Khí thế kinh người, lấy Lăng Húc làm trung tâm, chợt bộc phát. Một cổ lực lượng lạnh như băng khó tả, chợt từ trái tim hắn lan tỏa, dọc theo một cái kinh mạch hẹp hòi xa lạ, vượt mọi chông gai, tựa như một cây băng châm nhỏ bé, trong nháy mắt xuyên thấu toàn bộ đường kinh mạch. Khiến cho kinh mạch non yếu này bị xỏ xuyên qua trong khoảnh khắc, Lăng Húc thân thể chấn động, lực lượng lạnh như băng chạy thẳng tới cột sống của hắn.
"A a a a!"
Đau đớn mãnh liệt khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết như dã thú, trên mặt đều là vẻ đau khổ, mặt mũi vặn vẹo. Băng tức đâm thẳng vào dị dạng xương trong cơ thể, sinh ra đau nhói dữ dội, so với bình thường còn mạnh hơn gấp trăm lần.
"Lăng Húc!" Đường Thiên quá sợ hãi, hắn bị biến cố trước mắt làm cho hoảng sợ, liền muốn xông lên.
"Không nên đụng vào hắn!" Binh vội vàng ngăn cản Đường Thiên.
"Binh! Hắn làm sao vậy?" Đường Thiên lo lắng vô cùng.
"Đối với hắn là chuyện tốt." Binh trầm giọng nói: "Chỉ cần hắn có thể vượt qua."
Đầu óc Lăng Húc trống rỗng, đau đớn mãnh liệt, tựa như vạn kim châm đâm vào thân thể, mình đầy thương tích. Hắn không phải lần đầu tiên gặp phải thống khổ như vậy, mặc dù hắn có định kỳ ngâm dược dịch, nhưng mỗi khi qua một thời gian ngắn, thân thể không chịu nổi gánh nặng, luôn mang đến cho hắn một lần đại động tác.
Tiếng gào thét bản năng như dã thú vang vọng cả Cố gia, mỗi người nghe được âm thanh này đều không khỏi kinh hãi nhìn về phía viện của Lăng Húc và Đường Thiên.
Cố Tuyết cùng Mục Lôi vẻ mặt kinh hãi xông tới.
Lần này thống khổ, trừ kim châm ra, còn có thêm một phần lạnh lẽo thấu xương. Dưới đau nhức, thân thể Lăng Húc co rúm lại như con tôm.
Đầu óc trống rỗng, không biết qua bao lâu, trong hư vô chậm rãi xuất hiện một vị lão giả già nua, ông nắm tay một đứa bé trai.
"Húc, con không nên tu luyện thương pháp nữa, con có thể sống tốt, Lão sư cũng rất vui rồi."
"Không được! Lão sư, con nhất định sẽ tu luyện thành Thương Tiêm Hải! Con muốn thực hiện ước mơ của Lão sư!"
"A, Húc, con nên thực hiện giấc mộng của mình, chứ không phải ước mơ của Lão sư."
"Nhưng thực hiện ước mơ của Lão sư chính là ước mơ của Húc mà!"
...
Thằng bé trai nắm cây mộc thương cao hơn nó rất nhiều, một lần lại một lần cô độc tu luyện.
Thất bại, thất bại, vẫn là thất bại, khuôn mặt thằng bé trai tái nhợt, thỉnh thoảng hiện lên vẻ thống khổ, nhưng nó vẫn kiên trì tu luyện.
Phác thông, thằng bé trai kiệt sức, ngã ngồi trên mặt đất, nó òa khóc lớn.
...
"Húc, đừng buồn nga, thật ra thì không sao cả, Lão sư cũng đâu có luyện thành Thương Tiêm Hải chân chính đâu."
Thằng bé trai ngừng khóc, nó ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ tràn ngập tò mò: "Lão sư, có ai luyện thành Thương Tiêm Hải chân chính không?"
Lão giả trầm mặc, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Có."
"Hắn là ai vậy ạ? Giỏi lắm phải không?" Thằng bé trai tràn ngập tò mò.
Trong đôi mắt khô khốc của lão giả hiện lên một tia thống khổ và bi thương: "Hắn là một thiên tài tồi tệ, hắn chỉ cần lực lượng, hắn phản bội tín ngưỡng của mình, Húc, con phải nhớ kỹ, vô luận lúc nào cũng phải làm một người tốt."
Thằng bé trai có chút khó hiểu, cái gì gọi là thiên tài tồi tệ, nó có chút hiểu không hiểu gật đầu: "Tiểu Húc nhớ rồi. Lão sư, hắn làm sao luyện thành Thương Tiêm Hải vậy?"
"Ý chí sao." Nụ cười của Lão sư tràn đầy thâm ý: "Mặc dù hắn không phải là người tốt, nhưng hắn là người ta từng thấy có ý chí kiên định nhất, tàn khốc nhất với bản thân."
"Lão sư, cái gì gọi là ý chí ạ?" Thằng bé trai mở to hai mắt hỏi.
"Ý chí à, chính là không bao giờ từ bỏ." Lão sư vuốt ve đầu thằng bé trai, ấm giọng khích lệ nói: "Sau này Húc cũng phải làm một nam tử hán có ý chí nha."
"Vâng ạ!" Thằng bé trai trịnh trọng gật đầu, nó khắc ghi trong lòng.
Có ý chí có thể luyện thành Thương Tiêm Hải, ý chí chính là không bao giờ từ bỏ!
...
Lăng Húc, ngươi muốn từ bỏ sao... Không thể, tuyệt đối không thể...
Mình nhất định phải có ý chí, mình nhất định có thể luyện thành Thương Tiêm Hải!
Cô độc gầy yếu dị dạng thân ảnh, không ngừng ngã nhào trong đống tuyết, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu rên thống khổ, khuôn mặt nam hài vĩnh viễn tái nhợt bệnh hoạn, tựa như lớp tuyết đọng trên mặt đất.
Cho đến một ngày, trong lúc vô tình hắn dùng ngón tay cọ xát vào mộc thương, mộc thương thoáng cái bật ra ngoài.
Hắn ngẩn ngơ, hưng phấn được rống to kêu lớn, khiến tuyết đọng trên cây rơi xuống ào ào.
...
Ở nơi băng thiên tuyết địa, một thân ảnh nhỏ bé gầy gò, cong lưng, dùng ngón tay không ngừng đục lớp băng cứng hơn sắt.
Vào mùa xuân, thằng bé trai cởi trần cánh tay, thân thể dị dạng gầy nhỏ, mồ hôi bốc hơi thành sương. Mỗi ngón tay của nó đều quấn một sợi dây da trâu bền chắc, đầu kia của sợi dây xuyên qua cành cây, treo khúc gỗ thô còn to hơn thân thể nó.
Trong mùa hè, một thân ảnh nhỏ bé gầy gò, chậm rãi leo trên vách đá dựng đứng thẳng tắp như gọt. Ngón tay đục vào nham thạch, mồ hôi theo cằm rơi xuống, thân thể chậm rãi tiến về phía trước. Bỗng nhiên nó có sức mà không dùng được, ngã từ vách đá cao mấy trăm trượng xuống, ầm ầm nện vào đầm sâu phía dưới. Trên vách đá dựng đứng cao mấy trăm trượng, chi chít những lỗ nhỏ bằng ngón tay, đếm không xuể.
Lúc mùa thu, trong rừng rậm vàng úa, thân ảnh nhỏ bé gầy gò, không ngừng dùng ngón tay cọ xát vào mộc thương nặng trịch, khúc khích xuy, bắn về phía những chiếc lá rụng đầy trời.
...
Vô luận lúc nào, cũng không buông tha cho!
Lời của Lão sư, giống như tiếng sấm liên tục, vang vọng trong đầu hắn.
Trong cơn đau đớn thấu xương từ cột sống, bỗng nhiên bắn ra một loại lực lượng rất xa lạ, cổ lực lượng này dọc theo thân thể hắn, rót vào mười ngón tay của hắn.
Lăng Húc cảm giác mười ngón tay của mình đột nhiên trở nên giống như thép, cứng như sắt.
Đau đớn không hề giảm bớt, ngược lại trở nên càng thêm mãnh liệt, nhưng cảm giác mười ngón tay được lực lượng lấp đầy cũng rõ ràng, mê người đến thế.
Thống khổ mà cường đại, cảm thụ mâu thuẫn như vậy, lúc này lại rõ ràng và xảo diệu hòa cùng một chỗ.
Trong lúc giật mình, Lăng Húc dâng lên một cổ lĩnh ngộ, đó chính là ý chí.
Ý chí chính là cây cầu nối giữa thống khổ và lực lượng.
Vẻ đau đớn vẫn còn trên mặt Lăng Húc, nhưng hắn chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu vỏ quýt một mảnh bình thản. Từng tia kinh mạch được quán thông, từng sợi lực lượng không ngừng từ trái tim hắn chui vào cột sống, liên tục sinh ra thứ lực lượng cứng như sắt này, rót vào mười ngón tay của hắn.
Bằng vào ý chí lực kinh người, Lăng Húc bắt đầu từ từ làm quen với cơn đau đớn truyền đến từ cột sống. Sau khi quen với đau đớn, hắn thử khống chế cục diện.
Hắn có kinh nghiệm phong phú trong phương diện này, thân thể tàn phá không chịu nổi chính là đối tượng hắn cần không ngừng chiến đấu mỗi ngày. Nó ở khắp mọi nơi, là kẻ địch của hắn.
Hơi thở phóng ra ngoài là lực lượng mất khống chế, hắn tràn đầy kiên nhẫn, từng chút một thu hồi lại lực lượng thất khống. Tính tình hắn táo bạo, nhưng đối mặt với thân thể của mình, hắn dị thường kiên nhẫn. Hắn biết rõ, thân thể của hắn dễ vỡ như thủy tinh, dù hắn có rèn luyện mười ngón tay của mình cứng như sắt, thì những bộ phận khác của thân thể hắn vẫn gầy yếu đến kinh người.
Giống như ngọn đuốc chói mắt, dần dần ảm đạm trong bóng tối.
Đám hơi thở táo bạo bao phủ bầu trời Cố gia biến mất không còn tăm hơi, tựa như vừa rồi chỉ là lỗi giác của mọi người.
Vù vù hô!
Lăng Húc thở hổn hển, ánh mắt màu vỏ quýt cũng ngơ ngác nhìn mười ngón tay của mình.
Mười ngón tay kia tỏa ra ánh kim khí đen thui, bắt mắt đến thế, lực lượng chứa đựng bên trong khiến hắn nhất thời giật mình. Thống khổ trong thân thể giống như sóng triều vĩnh viễn, không ngừng xâm nhập hắn. Nhưng hắn lại cảm thấy bầu trời tuyệt đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, thế giới tốt đẹp đến thế!
Từng sợi lực lượng nhẹ nhàng từ cột sống bị băng vải trói quá chặt truyền vào ngón tay của hắn.
Ngón tay nắm cán thương nhẹ nhàng cọ xát.
Lực lượng vượt xa sức tưởng tượng của hắn bộc phát từ giữa ngón tay, cán thương đột nhiên biến mất.
Ông!
Một mảnh Thương Tiêm Hải thoáng như tinh thần, mang theo tiếng rít khiếp người tâm hồn và quang hoa tươi đẹp, nghiêng sái ra!
"Ha ha ha ha ha Hmm!"
Lăng Húc bỗng nhiên ngửa mặt cười lớn, hai hàng lệ nóng từ gương mặt chảy xuống, tựa như giọt sương chiếu rọi ánh mặt trời.
Lão sư, con nhất định có thể luyện thành Thương Tiêm Hải chân chính!
Đường Thiên ngơ ngác nhìn tấm Thương Tiêm Hải kinh tâm động phách kia, nó đang từ từ tiêu tán trên không trung, khoảnh khắc Lăng Húc ngân thương biến mất khỏi tay, hắn thế nhưng không bắt được!
Thương Tiêm Hải mà Lăng Húc vừa đánh ra lớn gấp đôi so với bình thường!
"Uy!" Lăng Húc bình phục tâm tình, quay mặt sang nhìn Đường Thiên, giơ giơ ngân thương trong tay: "Cám ơn ngươi một chiêu này!"
"A!" Đường Thiên giật mình tỉnh lại, hắn từ trong rung động vừa rồi phục hồi tinh thần lại, chống nạnh, lỗ mũi hướng lên trời cười ha ha: "Thế nào? Đi theo lão Đại ta, ăn ngon uống sướng, rất thoải mái chứ! Lại đây, biết điều một chút gọi một tiếng lão Đại!"
"Ngu ngốc!" Lăng Húc liếc mắt, ném cho Đường Thiên một cái ót màu lam, không quay đầu lại bước đi: "Cẩn thận nga, đừng để ta bỏ xa phía sau, ta đây sẽ chê ngươi là gánh nặng đó nga!"
"A phi, ta sẽ thua ngươi sao?" Đường Thiên giận tím mặt, nhảy dựng lên, chỉ vào phía sau lưng Lăng Húc oa oa kêu to: "Lại đây, tiểu Húc Húc, để ngươi biết về người đá ngũ thức mà ta vừa lĩnh ngộ! Đánh cho ngươi mặt mũi đầy máu!"
Lăng Húc khoát khoát tay, không trả lời, cũng không quay đầu lại rời đi.
Cố Tuyết lòng vẫn còn sợ hãi buông lỏng một hơi, nàng vừa định khuyên Đường Thiên sớm rời đi, chưa kịp mở miệng thì nghe Đường Thiên lẩm bẩm: "Không được, nếu thật bị tiểu Húc Húc vượt qua, thì quá mất mặt rồi!"
Nói xong phất tay với Cố Tuyết và Mục Lôi, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Cố Tuyết cùng Mục Lôi chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, nhưng đúng lúc này, một người mặt mày hớn hở xông tới, đó là người mà Cố Tuyết phái đi đưa tin.
"Tiểu thư tiểu thư!" Người đưa tin kích động vô cùng: "Vu Lão đồng ý! Đồng ý rồi!"
Cố Tuyết cùng Mục Lôi đồng thời ngẩn ngơ, chợt cả hai cùng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
"Thật?" Đến lúc này Cố Tuyết hoàn toàn như trút được gánh nặng, kích động vô cùng, lời nói không mạch lạc: "Tốt quá! Tốt quá! Vu Lão chịu ra tay! Yến Hạ bọn họ nhất định sẽ cố kỵ!"
Mục Lôi nặng nề vung quyền, vẻ mặt kích động.
"Vu Lão nói, tiền lệ này không thể mở. Ông đã liên hệ với mấy cao thủ của những gia tộc khác." Người đưa tin cũng kích động vô cùng: "Ông ấy sẽ đến ngay! Cao thủ của những gia tộc khác cũng lục tục đến đây."
Cố Tuyết mặt mày hớn hở: "Bảo người phía dưới chuẩn bị một chút, dùng lễ tiết cao nhất nghênh đón Vu Lão!"
Mục Lôi trịnh trọng gật đầu: "Chuyện này để ta lo!"
Cố Tuyết cầu cứu, rốt cục để Cố gia thấy một tia sinh cơ.
Bản dịch chương này được phát hành độc quyền tại truyen.free.