(Đã dịch) Bắt Đầu Bị Đuổi Giết, Ta Thu Hoạch Được Đệ Nhất Khoái Kiếm - Chương 343: Trêu chọc.
Dù cho Liễu Chiêu Niên đã sống hơn nửa đời người, thân là Phủ chủ Thiên Âm phủ, tài trí thông minh chẳng thiếu chút nào.
Thế nhưng ngay lúc này, đối diện với lời nói của con trai, ông vẫn ngơ ngẩn không hiểu gì cả.
Nhưng điều này lại chẳng hề ảnh hưởng đến sự phẫn nộ của ông:
"Đồ hỗn trướng! Con đang nói năng lung tung cái gì thế?"
"Con là đại thiếu gia Thiên Âm phủ, sao lại không có chỗ dung thân?"
"Con là đại thiếu gia, vậy còn hắn thì sao?"
Liễu Kinh Hàn uất ức nhìn Sở Thanh:
"Hắn là ai!?"
"Hắn là biểu đệ con mà."
Liễu Chiêu Niên thuận miệng trả lời, rồi quay đầu nhìn Sở Thanh, lập tức phát hiện, lúc này trên mặt Sở Thanh không có lớp dịch dung của Hàn Tam, mà khuôn mặt thật lại có hai ba phần giống ông.
Điều này rất bình thường... Cháu trai giống cậu, đương nhiên rồi.
Nhưng khi nhận ra điều này, Liễu Chiêu Niên liền bật cười ha hả:
"Thằng nhóc ngốc này, con đang nghĩ lung tung cái gì vậy?"
Sự phẫn nộ và uất ức của Liễu Kinh Hàn như bị nghẹn lại.
Nghe thấy hai chữ 'biểu đệ', cậu ta liền hoàn toàn ngơ ngác.
Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Sở Thanh và Liễu Chiêu Niên hai lần, cuối cùng gãi gãi đầu:
"Biểu đệ?"
Sau khi nói xong, cậu ta rụt rè hỏi Liễu Chiêu Niên:
"Là con trai của cô cô con sao?"
"Nói nhảm!"
Liễu Chiêu Niên cười mắng một câu:
"Không phải còn có thể là ai?"
Liễu Kinh Hàn nhất thời sắc mặt đỏ bừng:
"Cái này... Con, con không nghĩ tới mà... Dịch Chỉ Thương gọi hắn là công tử, trong Thiên Âm phủ sao lại có tới hai vị công tử? Con còn tưởng rằng... Ôi thôi, con đi tìm Dịch Chỉ Thương tính sổ đây!"
"Trở về!"
Liễu Chiêu Niên lớn tiếng bảo dừng Liễu Kinh Hàn:
"Dịch Chỉ Thương không biết thân phận thật của biểu đệ con, con đừng có đi làm trò hề."
Nói xong nhìn về phía Sở Thanh:
"Thanh nhi, để cháu chê cười rồi."
Trước khi gặp Sở Thanh, Liễu Chiêu Niên vẫn rất hài lòng với đôi nhi nữ này của mình.
Nhất là Liễu Kinh Hàn.
Liễu Khinh Yên khó chịu với đệ đệ này của mình, cảm thấy hắn tự cao tự đại, thực ra cũng không sai... Dù sao thiếu niên thiên tài thì luôn có chút kiêu ngạo trong người.
Liễu Kinh Hàn có kiêu ngạo tư cách.
Tuổi còn trẻ đã có võ công cao cường, dù vẫn kém ông về sự tôi luyện theo năm tháng, nhưng điều đó chủ yếu là do thiếu hụt về mặt nội công.
Dù sao nội công cần nước chảy đá mòn, cần không ngừng tích lũy.
Dù là vậy, tiến triển tu vi của Liễu Kinh Hàn đã đủ ấn tượng.
Một người như vậy kiêu ngạo một ch��t, thì có gì to tát đâu?
Nhưng khi nhìn thấy Sở Thanh, ông liền đột nhiên cảm thấy thằng con trai nhà mình thực sự không có gì để mà so sánh được.
Bàn về võ công, bàn về thông minh, thậm chí bàn về tướng mạo... đều bị Sở Thanh vượt trội hoàn toàn.
Nếu Liễu Kinh Hàn có thể có một nửa công lực của Sở Thanh, tương lai Thiên Âm phủ sẽ chẳng sợ gì cả.
Tuy nhiên, những suy nghĩ này cũng chỉ là Liễu Chiêu Niên tự ngẫm trong lòng.
Nếu nói ra, không chỉ sẽ khiến con trai mình ngột ngạt, mà còn khiến hai huynh đệ này sinh ra ngăn cách.
Sở Thanh lúc này vừa cười vừa nói:
"Cậu nói đùa rồi, biểu ca không biết tình huống cụ thể, khó tránh khỏi sẽ có chút hiểu lầm."
Liễu Kinh Hàn lại bừng tỉnh đại ngộ:
"Chẳng trách con đã thấy đệ có chút thân thiết mà không hiểu vì sao, ban đầu con còn tưởng đệ là con riêng của cha... thì ra lại là con trai của cô cô."
"Trước đây đắc tội, biểu đệ đừng chấp nhất với ta."
Sở Thanh đứng dậy:
"Trên người ta có chút bí mật riêng, nên ở Thanh Tuyền Hạp không tiện lộ thân phận, điều này mới khiến biểu ca hiểu lầm."
"Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi mà, nói rõ ràng là được."
Liễu Kinh Hàn sau khi vượt qua sự kinh ngạc ban đầu, lại nhìn Sở Thanh với ánh mắt tràn ngập kinh hỉ:
"Đệ vậy mà là biểu đệ của ta? Sao đệ lại có võ công cao đến thế? Luyện kiểu gì vậy!?"
"Hai người kia lúc trước, hai người đó đều không phải nhân vật tầm thường, cái hỏa diễm thần công từ trên trời giáng xuống của đệ là lấy ra bằng cách nào?"
"Đệ luyện là Thuần Dương nội công sao?"
"Đúng, ta thấy đệ phá giải thương pháp của người kia, thực sự quá mức tùy tiện, đệ đã từng thấy người thi triển thương pháp này rồi, hay là bất kể là võ công gì, đệ đều có thể lập tức phân rõ?"
Xác định Sở Thanh không phải con riêng, càng không phải đến tranh giành Thiên Âm phủ với hắn.
Liễu Kinh Hàn liền như thể bại lộ bản tính thật của mình.
Nhìn những câu hỏi và biểu cảm của hắn, quả nhiên không hổ là huynh đệ với Liễu Khinh Yên, một số phương diện hai người này thực sự chẳng khác gì nhau.
Tuy nhiên, Liễu Kinh Hàn hỏi phần lớn là những thứ liên quan đến võ công, có chút cuồng si võ nghệ.
Sở Thanh trong lúc nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi nào trước cho phải...
Liễu Chiêu Niên hừ một tiếng:
"Con im ngay đã, biểu đệ con đêm qua bôn ba một đêm, cũng nên nghỉ ngơi rồi, không cho phép con quấy rầy."
"Nha..."
Liễu Kinh Hàn nhẹ gật đầu, nhưng vẫn lén nhìn Sở Thanh, vẫn còn đầy vẻ hiếu kỳ.
Sở Thanh thì thuận thế đứng dậy, ôm quyền:
"Nếu đã như vậy, vậy ta xin về trước."
"Cậu cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, bọn họ sắp đến rồi."
"Ừm."
Liễu Chiêu Niên nhẹ gật đầu, nhìn Sở Thanh thoáng cái đã biến mất, rồi lại nhìn thằng con trai nhà mình trông như vừa thấy chuyện gì đó không thể tin được, miệng há hốc, lập tức không nói nên lời.
Trước đây sao ông lại cảm thấy Liễu Kinh Hàn là một thiên tài chứ...
Thằng nhóc này, sao lại có tiềm chất của một thằng ngốc vậy.
"Con ngậm cái miệng lại đã."
Liễu Chiêu Niên trầm giọng mở miệng:
"Chuyện ta bảo con điều tra, đã có kết quả chưa?"
"Ừm."
Liễu Kinh Hàn lúc này mới lấy lại tinh thần, nói với Liễu Chiêu Niên:
"Chuyện Tương Sơn Hải đã đại thể điều tra rõ ràng, Dao Đài tông cụ thể đóng vai trò gì thì khó nói, nhưng tóm lại là tuyệt đối không trong sạch."
"Việc Hàn gia thảm sát Tương Sơn Hải, càng là chuyện đã rồi."
"Đây là con phát hiện ở địa điểm cũ của Tương Sơn Hải..."
Đang khi nói chuyện, Liễu Kinh Hàn từ trong ngực lấy ra một chiếc ban chỉ.
Liễu Chiêu Niên cầm lấy xem xét, liền thấy trên chiếc nhẫn khắc chữ 'Vũ'.
"Hàn gia nhị gia... Hàn Thu Vũ."
Liễu Chiêu Niên khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh:
"Lại thêm bức huyết thư Thanh nhi lấy ra kia, đến đây thì Hàn gia chẳng còn đường lui nữa rồi."
"Bất quá cha... Hài nhi lần này trong lúc điều tra, còn phát hiện có người trong phân gia cấu kết với Hàn gia."
Liễu Kinh Hàn cau mày:
"Chuyện này nên xử trí như thế nào?"
"Những cành mục đã bị bệnh, tất nhiên phải cắt bỏ khi sửa sang."
Liễu Chiêu Niên trên mặt không một chút cảm xúc dao động nào:
"Nếu không, sẽ liên lụy cả đại thụ."
Liễu Kinh Hàn trên mặt toát ra một tia không đành lòng:
"Rốt cuộc... đều là huyết mạch Liễu gia ta..."
Liễu Chiêu Niên trong con ngươi nổi lên một vòng vui mừng, nhưng vẫn là thở dài:
"Kinh Hàn, thân là Phủ chủ, có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm."
"Nhưng còn có một ít chuyện, là không thể không làm."
"Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu."
"Chờ sau này khi vi phụ qua đời, muôn vàn vinh nhục của Thiên Âm phủ Liễu thị nhất tộc đều đặt cả lên vai con, làm việc nhất định không thể mềm lòng..."
"Vâng, nhi tử biết."
Liễu Kinh Hàn cúi người hành lễ, tâm phục khẩu phục nghe theo lời này.
Liễu Chiêu Niên thì thản nhiên nói:
"Nếu không có người Liễu gia cấu kết, thì làm sao có thể dễ dàng giá họa cho Thiên Âm phủ ta?"
"Bất kể là kẻ ngu xuẩn nào mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn 'dẫn sói vào nhà' này, đều là chết chưa hết tội."
...
...
Một đêm bôn ba, Sở Thanh cuối cùng là trở lại gian phòng của mình.
Thật ra hắn đối với gian phòng kia vẫn còn khá xa lạ... Đến Thiên Âm phủ đến nay cũng chỉ mới hai ngày.
Ngay đêm đầu tiên đã ra ngoài bận rộn, đêm qua lại tiếp tục ra ngoài...
Vẫn chưa được ngủ một giấc thật sự yên bình.
Đang muốn thay đổi y phục dạ hành, thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
Sở Thanh phất tay áo một cái, cửa phòng đã mở.
Đi vào là Vũ Thiên Hoan.
"Chàng quả nhiên trở về."
Vũ Thiên Hoan đi tới trước mặt Sở Thanh, thuận tay nhận lấy đai lưng từ tay hắn, giúp hắn cởi bỏ y phục dạ hành trên người.
"Tình huống của nàng thế nào rồi? Khúc Thiên Tâm Vạn An đã có hiệu quả chưa?"
Sở Thanh yên lặng hưởng thụ Vũ Thiên Hoan hầu hạ, vừa nói.
"Đã có hiệu quả, nhưng vẫn cần thời gian."
Vũ Thiên Hoan mở ra bao phục, lục lọi bên trong, sau đó lấy ra một bộ thanh y trường sam nàng đặc biệt yêu thích, bảo Sở Thanh giang hai tay để nàng mặc quần áo cho hắn.
Sở Thanh rất nghe lời, để mặc Vũ Thiên Hoan tùy ý sắp xếp.
Liền nghe cô nương này hỏi:
"Còn chàng thì sao? Đêm qua có thuận lợi không?"
"Cũng coi như thuận lợi, gặp một chút ngoài ý muốn nhỏ, đánh giá sai chiến lực của Thiên Tà giáo, cũng may ta ở đó để bù đắp."
"Cho nên hết thảy đều tại trong kế hoạch."
Vũ Thiên Hoan cầm một chiếc đai lưng ngọc đen buộc cho Sở Thanh, Sở Thanh liền thuận thế ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
"Đại chiến đang ở trước mắt, hôm nay ta e rằng không thể quan tâm đến nàng."
"Ta khổ luyện võ công, chăm chỉ tu luyện "Chỉ Nguy��t Huyền Công", đều không phải để đến bên chàng mà trở thành gánh nặng của chàng."
"Chàng cũng có thể đi làm những việc chàng muốn, ta sẽ chỉ tự bảo vệ mình."
Vũ Thiên Hoan vừa cười vừa nói:
"Ta sẽ không làm những việc vượt quá sức mình, dù gặp phải chuyện gì, ta cũng sẽ đặt tính mạng mình lên hàng đầu."
"Đợi chàng chiến thắng, bình định mọi hỗn loạn."
"Được."
Sở Thanh nhẹ gật đầu, buông ra Vũ Thiên Hoan.
Nàng thì mang chiếc trường sam treo ở một bên, đưa cho Sở Thanh mặc vào.
Chỉnh lý một chút cổ áo của hắn, ngắm nghía từ trên xuống dưới một lượt:
"Thật ra ta vẫn cảm thấy màu đỏ sẽ đẹp mắt hơn một chút... Bất quá, bộ này lại càng phù hợp với khí chất của Hàn Tam."
"Thô kệch?"
"Ừm."
Vũ Thiên Hoan gật đầu.
Sở Thanh đi tới trước bàn, lấy ra mặt nạ, đối diện tấm gương dán lên mặt mình.
"Vậy nàng càng thích Hàn Tam thô kệch hơn, hay là Tam công tử hơn?"
"Ta thích Sở Thanh."
Thiếu nữ ngay thẳng, khiến Sở Thanh hơi sững sờ, quay đầu, liền thấy nàng đang ngắm nhìn mình, trong đôi mắt tình ý không hề che giấu dù chỉ một ly.
Sở Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm:
"Đừng có lúc nào cũng thử thách định lực của ta, nàng cũng biết, định lực của ta chẳng ra gì đâu..."
Vũ Thiên Hoan cười khúc khích, đi tới trước mặt hắn tựa vào người hắn ngồi xuống:
"Ta chỉ thích nhìn chàng bị trêu chọc đến mức không giữ được bình tĩnh, nhưng lại chẳng làm được gì cả."
"... Nàng bây giờ lá gan càng ngày càng lớn, lời gì cũng dám nói sao!?"
Sở Thanh giả bộ phẫn nộ, dứt khoát liền ôm ngang nàng lên.
Đi thẳng tới trước giường.
Vũ Thiên Hoan một đôi tay ngọc ôm lấy cổ Sở Thanh, cười như một con hồ ly nhỏ:
"Đại chiến sắp đến, ta không tin chàng sẽ làm loạn vào lúc này."
Một bên nói, nàng vừa dùng ngón tay gảy tai Sở Thanh.
Sở Thanh nghiêng đầu kẹp chặt bàn tay đang làm loạn của nàng:
"Ta nếu là đế vương, nàng chắc chắn là Yêu Phi hại nước hại dân!"
"Vì sao không phải Yêu Hậu? Nói thế là, chàng còn định cưới thêm một chính cung, chèn ép ta sao?"
Vũ Thiên Hoan ôm tay Sở Thanh dùng lực thêm chút, hai người đã ở khoảng cách có thể nghe rõ hơi thở của nhau, nàng đưa tay sờ soạng trên mặt Sở Thanh, lột xuống chiếc mặt nạ hắn vừa mới đeo lên.
Tình thế này càng lúc càng nguy hiểm, định lực của Sở Thanh vẫn luôn chẳng ra gì, dứt khoát liền cúi đầu xuống, Vũ Thiên Hoan chỉ kịp phát ra một tiếng 'nghẹn ngào' yếu ớt, thì mọi âm thanh đều bị phong tỏa giữa răng môi.
Trong lúc ý loạn tình mê, Sở Thanh đang muốn đưa tay kéo màn giường xuống.
Liền nghe được Liễu Khinh Yên thanh âm từ ngoài cửa truyền đến:
"Thiên Hoan, ta tới tìm nàng rồi."
"Tiểu Ôn Nhu, mau ra tiếp giá."
Trán Sở Thanh gân xanh nổi lên, nhìn Vũ Thiên Hoan vốn đang ý loạn tình mê dưới thân mình, hai mắt mơ màng, nghe thấy tiếng động liền lập tức tỉnh táo lại, dùng hết sức muốn giãy giụa đứng dậy.
Hắn bất đắc dĩ thở dài:
"Nàng biết ta hiện tại muốn làm điều gì nhất không?"
Vũ Thiên Hoan liếm môi một cái, cảm thấy môi hơi rát, liếc Sở Thanh một cái, oán trách hắn dùng sức quá mức.
Bất quá vẫn là nhẹ giọng an ủi:
"Sau này... Đợi sau này có dịp, ta lại quyến rũ chàng."
"Ta nghĩ không phải vậy."
Sở Thanh trầm giọng mở miệng:
"Ta muốn tìm một cơ hội, lấy bao tải trùm lên đầu Liễu Khinh Yên, rồi đánh nàng một trận thật đau."
"Cũng được, cho ta tham gia với."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nói phẫn nộ thì đúng là có.
Nhưng muốn nói thật sự giận không kiềm chế được, thì lại không đến mức...
Hai người bọn họ hiện tại tình cảm hòa hợp, có ý muốn tiến thêm một bước, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
Nếu nói là nước chảy thành sông thì cũng đành chịu... Thế nhưng cứ mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, lại bị người khác cắt ngang.
Có lẽ vẫn là chưa đủ duyên phận.
Sở Thanh đứng dậy, chỉnh trang quần áo một chút, lại dán chiếc mặt nạ kia lên.
Vũ Thiên Hoan thì vuốt vuốt mặt, cảm giác trên gương mặt vẫn còn ửng đỏ, không tiện gặp mặt người khác.
Vốn định đợi một lát rồi mới đi ra, nhưng Ôn Nhu bên kia đã từ phòng mình đi ra, hai người họ đang định đi đến phòng mình để tìm.
Chắc hẳn Liễu Khinh Yên cũng đã biết tin Sở Thanh trở về... Nếu quay về phòng mà không thấy, lại chặn hai người bọn họ ở trong phòng này.
Vậy thì càng xấu hổ.
Thà rằng như vậy, còn không bằng chủ động hiện thân.
Liền trực tiếp đi tới trước cửa, đẩy cửa phòng mở ra:
"Ta ở chỗ này đây."
"Ta nói gọi nàng nửa ngày mà không thấy động tĩnh gì."
Liễu Khinh Yên nói rồi bỗng nhiên sững lại, nhìn gương mặt Vũ Thiên Hoan, cùng với Sở Thanh đang lặng lẽ đi tới phía sau nàng, đang nhìn mình với vẻ mặt đầy không vui.
Trầm mặc một lát sau, Liễu Khinh Yên nhẹ giọng hỏi:
"Có phải ta đến không đúng lúc không?"
Ôn Nhu mặt mũi tràn đầy nghi hoặc:
"Vì sao lại không đúng lúc?"
"Vậy khi nào mới là đúng lúc?"
...
Liễu Khinh Yên hỏi khiến Ôn Nhu nhất thời không biết phải trả lời sao.
Đành thì thầm vào tai nàng:
"Người ta vợ chồng son đang thân mật trong phòng đó... Biết sớm thì chúng ta đã không quấy rầy."
"A?"
Ôn Nhu giật mình không ít, trừng đôi mắt nhìn về phía Sở Thanh và Vũ Thiên Hoan, tựa hồ muốn tìm ra bằng chứng gì đó.
Vũ Thiên Hoan sắc mặt càng đỏ, liền nghe Sở Thanh ho khan một tiếng:
"Đừng có ở bên ngoài thì thầm to nhỏ nữa, vào đây uống trà đi."
Lời này làm gián đoạn sự dò xét của Ôn Nhu, Liễu Khinh Yên cũng thấy không ổn, liền bước vào cửa.
Sở Thanh liếc nàng một chút:
"Tô Ninh Chân đâu? Sao không thấy đến?"
Bản dịch văn chương này do truyen.free độc quyền phát hành, không cho phép tái bản dưới mọi hình thức.