(Đã dịch) Bắt Đầu Bị Đuổi Giết, Ta Thu Hoạch Được Đệ Nhất Khoái Kiếm - Chương 99: Đao pháp cùng quyền pháp
Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Phi đao! Là phi đao! Sao lại thế này? Có ai thấy thanh phi đao ấy đã bay đến cổ người kia bằng cách nào không?
Cảnh tượng này gây chấn động cho tất cả mọi người ở đây, không kém gì việc Tưởng Thần Đao vung đao giết người. Quả thực, ngay khoảnh khắc trước đó, cao thủ Thiên Tà Giáo kia vẫn còn khí thế bừng bừng, ma diễm ngập trời. Vốn cho rằng lại là một trận đại chiến. Nào ngờ, "Dạ Đế" chỉ khẽ phất tay một cái, người đó đã chết. Ngay cả việc Sở Thanh phá nát Loạn Thần Đao cũng chẳng thể so bì với sự kinh hoàng của cảnh tượng này. Thứ phi đao thủ pháp nào có thể làm được đến mức này? Trong phút chốc, tất cả mọi người không dám nghĩ thêm, cứ mỗi lần nghĩ kỹ lại là một lần cảm thấy lạnh gáy, như thể một thanh phi đao vừa găm vào cổ mình.
Sở Thanh đảo mắt nhìn khắp lượt mọi người trong sân, không bận tâm nhặt lại thanh phi đao ấy. Chân khẽ chuyển, thân hình đã lăng không bay lên, trong nháy mắt đã phi thân đi xa. Ài!? Phương Thiên Duệ há to miệng, như muốn gọi lại. Nhưng thân hình Sở Thanh đã khuất dạng không còn tăm hơi, Phương Thiên Duệ chỉ đành thở dài một tiếng: Như thế cao thủ, lại vô duyên quen biết... Đáng tiếc. Đám người trong sân nhất thời nhìn nhau. Bỗng nhiên có người mở miệng hỏi: Cuốn sách sắt Cửu Huyền Thần Công đâu rồi? Vấn đề này vừa được nêu ra, mắt ai nấy đều đỏ hoe. Đúng thế, Cửu Huyền Thần Công Sách Sắt đâu? Lúc trước, Cửu Huyền Thần Công bỗng dưng xuất hiện một cách khó hiểu, gây nên một trận tranh giành. Sau đó, Tưởng Thần Đao tay cầm Loạn Thần, với tư thế như muốn đồ sát tất cả mọi người, đã khiến mọi sự chú ý đổ dồn vào hắn. Thế nhưng lúc này đây, chuyện tranh đoạt Cửu Huyền Thần Công vẫn chưa hề lắng xuống. Mãi cho đến khi Sở Thanh giết Tưởng Thần Đao, ngay trước mặt mọi người, phá nát Loạn Thần Đao. Tiếng đao minh của Loạn Thần Đao vang vọng bên tai tất cả mọi người ở đây, khiến họ lúc này mới không còn tâm trí bận tâm chuyện khác. Bây giờ mọi thứ đều đã lắng xuống, khi nhắc lại chuyện Cửu Huyền Thần Công này, ai nấy đều phát hiện chẳng ai biết thứ đó đã đi đâu. Lúc này liền có một đám người rời khỏi Thần Đao Đường, đi tìm Cửu Huyền Thần Công.
Thần Đao Đường hôm nay tổ chức Thiên Hạ Nhất Phẩm Đại Hội này vốn là để mượn Loạn Thần Đao mà giương oai. Ban đầu định rằng, trước khi kết thúc thì không ai được phép rời đi. Nào ngờ, phương pháp hắn có được hóa ra là giả, giương oai không thành lại trở thành Đao Khôi, cuối cùng rơi vào một kết cục bi thảm. Giờ đây Tưởng Thần Đao không còn, La Thành cũng đã chết, Thích Quan thì chết từ trước đó... Những người còn lại cũng không phải là không có cao thủ, nhưng lúc này lại chẳng làm nên trò trống gì. Đám người này muốn đi, người của Thần Đao Đường cũng không dám ngăn cản. Đám người lần lượt rời sân, một trận Thiên Hạ Nhất Phẩm Đại Hội thật náo nhiệt bỗng chốc hạ màn.
Khi Sở Thanh tìm đến Ôn Nhu và những người khác, vốn tưởng nơi này đã yên ắng trở lại, nào ngờ dường như còn náo nhiệt hơn. Chuyện gì xảy ra? Sở Thanh liếc Biên Thành một chút, thuận miệng hỏi thăm. Biên Thành thấy hắn trở về, dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà tỉ mỉ săm soi hắn một lượt. Sau một trận đại chiến, lại tiện tay giết một cao thủ Thiên Tà Giáo. Mà giờ đây vẫn như người không có việc gì, mặt không đỏ, hơi thở không gấp... Năng lực như vậy, ai có thể sánh bằng? Đây đâu phải là tiểu sư đệ bướng bỉnh của tam sư đệ, mà là một chỗ dựa vững chắc của nhà tam sư đệ chứ! Hắn cười cười, cho Sở Thanh giải thích: Lúc trước, Đại trưởng lão Hậu Văn Kính của Phi Vân Cốc bị người áo đen kia gây thương tích, được ngươi cứu giúp. Không ngờ có một đệ tử của Thính Đào Các, vì có thù với Phi Vân Cốc, đã lợi dụng lúc Hậu Văn Kính bị thương nặng mà đánh lén hắn từ phía sau lưng. Hậu Văn Kính vốn đã bị trọng thương sẵn, rốt cuộc không thể chống đỡ thêm được nữa, vừa mới tắt thở. Trước đó vì áp lực của Tưởng Thần Đao quá lớn, nên vẫn chưa bận tâm đến chuyện này. Giờ đây Tưởng Thần Đao và Bùi Vô Cực kia đều đã chết rồi, chẳng phải sao, họ bắt đầu đòi một lời giải thích. Sở Thanh bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, chỉ vào Mạc Độc Hành trên mặt đất: Ta là hỏi hắn chuyện gì xảy ra? Phi Vân Cốc và Thính Đào Các ân oán, cùng hắn có quan hệ gì? Nha. Biên Thành giật mình: Yếu xìu, đánh ngất đi cho đỡ phiền. Sở Thanh nhẹ gật đầu: Không có gì, đi thôi. Không tham gia chút náo nhiệt à? Biên Thành hỏi. Không hứng thú. Sở Thanh đúng là không có gì hứng thú đ��i với những cuộc tranh giành bang phái này. Tình hình ở Thiên Vũ Thành lúc đó thì khác, nhà hắn ở đó, mọi thứ đều gắn liền với hắn. Hắn không có đạo lý buông tay mặc kệ. Còn bây giờ... Đó chỉ là chuyện vặt vãnh của người ngoài, bận tâm làm gì? Huống hồ, hắn một lúc hoàn thành hai nhiệm vụ, đang vội về khách sạn để mở rương đây. Đâu có thời gian mà ở đây nói chuyện phiếm? Biên Thành nhếch miệng, vác Mạc Độc Hành lên lưng. Sở Thanh dẫn theo Ôn Nhu, đi theo phía sau hai sư huynh này, một đoàn người cứ thế nghênh ngang rời khỏi Thần Đao Đường. Quay đầu nhìn lại, thành trung thành này vẫn có vẻ hùng vĩ. Thế nhưng, Sở Thanh lại như thể đã thấy cảnh nó ầm vang sụp đổ.
Tưởng Thần Đao tung hoành giang hồ bốn mươi năm, cuối cùng lại rơi vào một kết cục như vậy. Biên Thành khe khẽ thở dài: Giang hồ thật nhiều phong ba... Sở Thanh trầm ngâm một chút, chưa kịp mở lời đã nghe tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một thớt bạch mã bốn vó phi nước đại, một đường phi như bay. Đảo mắt liền đã đến trước mặt. Trên lưng ngựa, Tào Thu Phổ vội vàng hô một tiếng "Ô". Con bạch mã ấy mới chịu dựng hai vó trước, rồi từ từ hạ xuống, hất mạnh một tiếng phì phì trong mũi, vững vàng dừng lại trước mặt đoàn người Sở Thanh. Tam huynh! Tào Thu Phổ vừa nhảy phắt người liền từ trên lưng ngựa xuống: Nhìn bộ dạng các ngươi thế này... Chẳng lẽ Thiên Hạ Nhất Phẩm Đại Hội đã kết thúc rồi sao? ...Tào đại hiệp đây là đi nơi nào? Sở Thanh nhìn thẳng vào hắn: Sao lại đầy vẻ gian nan vất vả thế kia? Để Tam huynh chê cười. Tào Thu Phổ bất đắc dĩ cười một tiếng: Hai ngày trước, ta đi tìm hai vị cố nhân, nào ngờ bỗng nhiên nhận được một tin tức. Liền cùng các nàng rời khỏi Thần Đao Thành. Không ngờ tin tức ấy sai lệch, khiến chúng ta một chuyến công cốc. Vốn tưởng rằng có thể kịp dự Thiên Hạ Nhất Phẩm Đại Hội, kết quả... vẫn là đến chậm một bước. Ồ? Sở Thanh thuận miệng hỏi: Hai cố nhân kia của ngươi đâu rồi? Sau khi vào thành, cũng đã tách ra. Tào Thu Phổ cười khổ một tiếng: Thôi không nói đến họ nữa, Thiên Hạ Nhất Phẩm Đại Hội này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rắc rối vậy? Nơi này dĩ nhiên không phải chỗ nói chuyện, một đoàn người liền dứt khoát về Phúc Vân Khách Sạn. Về đến trong phòng, họ sai người chuẩn bị một bàn thịt rượu. Bận rộn nửa ngày, ai nấy đều có chút đói bụng. Trong lúc nâng ly cạn chén, Sở Thanh và Biên Thành liền k�� lại một lượt chuyện ở Thiên Hạ Nhất Phẩm Đại Hội. Tào Thu Phổ nghe sửng sốt một chút: Thì ra chuyện ở Thanh Khê Thôn, vậy mà là do Tưởng Thần Đao chủ mưu. Những năm gần đây, những thảm án trong địa phận Thần Đao Đường đều vì chuyện này mà ra. Quả nhiên là tội không thể tha thứ! Thanh Loạn Thần Đao kia, khi ở Thanh Khê Thôn ta đã cảm nhận được sự không hề tầm thường của nó, không ngờ người áo đen kia lại cao minh đến vậy. Với nội công của Tưởng Thần Đao thôi thúc Loạn Thần Đao, nếu không có người này ngăn cản, hôm nay Thần Đao Đường tất nhiên đã máu chảy thành sông!!
Người áo đen kia được giang hồ gọi là Dạ Đế. Biên Thành nói, lén lút săm soi kỹ lưỡng Sở Thanh: Nghe nói là một sát thủ. Sở Thanh yên lặng uống một chén rượu, cảm giác Biên Thành nhìn mình ánh mắt là lạ. Thế nhưng chỉ vừa động niệm, hắn liền hiểu ngay sự kỳ lạ này từ đâu mà ra. Dù mình có che giấu thế nào, cũng không qua mắt được Ôn Nhu. Biên Thành thông minh tuyệt đỉnh, thuận miệng hỏi một chút, vô luận Ôn Nhu trả lời như thế nào, hắn đ��u có thể đoán được đáp án. Lại thêm việc "Dạ Đế" vừa xuất hiện, mình liền biến mất. Hai việc kết hợp lại, rất khó để không suy ra được đáp án. Dù cho là sát thủ, đó cũng là sát thủ trong hàng nghĩa sĩ. Tào Thu Phổ nói: Nghe nói ở Thiên Vũ Thành lúc trước, người này từng xuất thủ tiêu diệt một vị ma đạo cao thủ. Quả thực là người của chính đạo hiệp nghĩa chúng ta. Đúng vào lúc này, chợt nghe một tiếng "phần phật" vang lên. Mạc Độc Hành lập tức đứng lên. Hắn ánh mắt tràn đầy kiên định, trầm giọng mở miệng: Ta muốn tìm tới hắn. Ai? Tất cả mọi người đều ngây người trước lời nói của hắn. Dạ Đế! Trong giọng nói của Mạc Độc Hành, lộ rõ một sự kiên quyết không thể nghi ngờ. Tào Thu Phổ kinh ngạc nhìn Mạc Độc Hành, cảm nhận khí chất uyên thâm, có phong thái tông sư của hắn. Nhưng lại không biết, hắn tìm Dạ Đế đó, rốt cuộc là vì sao? Biên Thành thì trực tiếp hỏi: Ngươi tìm hắn làm gì? Hừ. Mạc Độc Hành cười lạnh: Kiếm khách tìm kiếm một kiếm khách khác... tự nhiên là để tỉ thí kiếm thuật! Trong mắt Biên Thành tràn đầy vẻ "quả nhiên là thế", hắn nhịn không được thở dài: Đại sư huynh, ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Sở Thanh cũng hơi cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng, cũng may thân phận của mình đã bị Biên Thành nhìn thấu. Nếu để vị Mạc Độc Hành này nhận ra... Chuyện đó coi như phiền phức lớn. Ta không mệt. Mạc Độc Hành nhàn nhạt mở miệng, nhưng cũng chậm rãi ngồi xuống: Cuối cùng sẽ có một ngày, ta và hắn nhất định sẽ có một trận chiến! Tào Thu Phổ nổi lòng tôn kính: Mạc huynh xuất thân danh môn, kiếm pháp nghĩ đến cũng trác tuyệt, Tào mỗ mong chờ trận chiến đỉnh phong này của hai vị! ...Tào đại hiệp, ngươi cũng đừng quá mong chờ. Mạc Độc Hành thì lạnh lùng nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn ngập vẻ "ếch ngồi đáy giếng không thể nói chuyện băng tuyết", tiếp đó uống rượu dùng bữa, không nói thêm lời nào. Trên bàn cơm chủ yếu nói chuyện phiếm chính là Biên Thành và Tào Thu Phổ. Hai người tiến hành đủ loại thảo luận về "Dạ Đế", còn Sở Thanh, người đang trong vai "Dạ Đế" được ca tụng, cảm thấy bữa cơm này thật xấu hổ. Đến cuối cùng, tâm tư Sở Thanh đã đi đâu mất, mặc cho hai người kia thuận miệng thảo luận, bữa tiệc kết thúc mà hắn cũng không bận tâm hai người kia đã nói gì. Hình như có hẹn ước gì đó... Sở Thanh chỉ vô thức đồng ý rồi trở lại phòng của mình.
Khoanh chân ngồi trên giường, toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn vào giao diện hệ thống. 【Chưa mở hai chiếc bảo rương võ học, có muốn mở ra không?] Sở Thanh nhìn chằm chằm dòng nhắc nhở này một hồi, sau đó vỗ vỗ mặt mình, đi tới chậu rửa tay trước mặt, tỉ mỉ rửa tay mình. Sau đó một lần nữa trở lại trên giường, nhẹ giọng mở miệng: Mở ra! 【Mở ra thành công, thu hoạch được đao pháp: Kim Ô Đao Pháp!] Sở Thanh nháy nháy mắt, Kim Ô Đao Pháp? Môn đao pháp này không phải là không mạnh, chiêu thức có thể nói cực kỳ tinh diệu, không hề cùng một con đường với Huyết Đao Đao Pháp. Huyết Đao Đao Pháp dùng hiểm để thắng, có thể nói là đi theo tà đạo. Mỗi một đao đều ra đòn từ những nơi không ngờ tới, khiến người ta khó lòng phòng bị. Sở Thanh mượn thế kiếm nhanh mà vận dụng, đao pháp vừa nhanh lại độc, khó mà nắm bắt. Mà Kim Ô Đao Pháp này lại là chính đạo đường hoàng, một chiêu một thức tinh diệu tuyệt luân, lấy chiêu thức mà thủ thắng, lấy sự tinh xảo mà áp chế đối thủ. Coi như không tệ! Sở Thanh cảm giác bàn tay này rửa không phí công, dòng nhắc nhở thứ hai cũng đã đến đúng lúc. 【Mở ra thành công: Thu hoạch được quyền pháp: Thiên Sương Quyền!] Nhìn thấy ba chữ này thời điểm, Sở Thanh chỉ cho là mình nhìn lầm. Mãi cho đến khi chiêu thức Kim Ô Đao Pháp và khẩu quyết Thiên Sương Quyền chảy vào trong lòng, hắn lúc này mới xác định mình không hề nhìn lầm. Quả nhiên là Thiên Sương Quyền! Môn võ công này... Sẽ không quá khó đó chứ? Trong lúc tâm tư chuyển động, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể nổi lên một luồng sương hàn chi khí. Nhưng lại trong chớp mắt, nó đã hòa vào Minh Ngọc Chân Kinh. Sở Thanh khẽ động tâm tư, ngồi xếp bằng, vận chuyển Minh Ngọc Chân Kinh để hấp thụ sương khí. Một luồng hàn ý ẩn ẩn từ cơ thể Sở Thanh tràn ra, trong chốc lát, dưới giường chiếu, m���t đất, chén trà và ấm trà trên bàn, đều dần dần phủ lên một lớp sương lạnh. Cùng lúc đó, nhờ sự trợ giúp này, Minh Ngọc Chân Kinh vốn dĩ tu luyện tiến triển cực kỳ chậm chạp, bỗng nhiên bắt đầu tiến triển vượt bậc. Sở Thanh lần ngồi xuống này chính là ròng rã cả một buổi chiều, đợi đến khi mặt trời lặn về tây, cả căn phòng đã tựa như một căn phòng băng. Người đi đường đi ngang qua trước cửa, đều sẽ kinh ngạc vì sao bên trong lại lạnh đến vậy. Nghi ngờ trong gian phòng đó có phải đang trữ một lượng lớn băng đá. Đến lúc này, theo Sở Thanh hít thở điều hòa, nội tức lưu chuyển, lớp sương lạnh bao phủ xung quanh liền dần dần tiêu tán. Cuối cùng hòa vào cơ thể Sở Thanh, triệt để không còn dấu vết. Sở Thanh chậm rãi mở hai mắt ra, trong chốc lát phòng bừng sáng, như thể có tia điện lôi đình xẹt qua trong phòng, nhưng lại trong nháy mắt khôi phục u ám. Hắn nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí: Nhờ có Thiên Sương Quyền này, ta vậy mà đã tu luyện Minh Ngọc Chân Kinh tới tầng thứ chín. Một buổi chiều này, có thể bù đắp được mấy năm khổ công của ta. Xoay người xuống đất, hơi cảm thụ một chút thể nội biến hóa, Sở Thanh trong lúc nhất thời cực kỳ hài lòng. Thiên Sương Quyền lấy quyền pháp để tích tụ sương khí, vừa có phương pháp hành công, lại có diệu dụng khi vận dụng. Sau khi dung hợp với Minh Ngọc Chân Kinh, hai thứ hòa hợp thành một, hoàn toàn không còn sự khác biệt. Nhờ vậy mà điều vận Thiên Sương Quyền, uy lực chỉ có thể tăng thêm mà thôi. Thế nhưng môn võ công này cực kỳ cao minh, khiến Sở Thanh cũng có chút không dám tin, hệ thống lại có thể ban thưởng tốt đến vậy. Chẳng lẽ nói... Là bởi vì ta rửa tay ư? Sở Thanh gãi gãi đầu, cũng chỉ đành tặc lưỡi cho qua. Chuyện của hệ thống, đâu có chuyện gì có thể nói rõ ràng được? Bây giờ đã tiến bộ đến mức này, đối với Nghiệt Kính Đài lại càng có thêm nhiều phần nắm chắc. Đợi khi đưa Ôn Nhu về nhà xong... Trong lòng vừa đưa ra quyết định, liền nghe tiếng bước chân đến gần cửa, tiếp đó là hai tiếng "thùng thùng". Sở Thanh đi tới trước cửa mở cửa, chỉ thấy Biên Thành lén lút nháy mắt ra hiệu với Sở Thanh: Đi thôi. ? Sở Thanh kinh ngạc: Đi đâu? Biên Thành càng kinh ngạc: Thiên Hương Lâu à, không phải đã nói rồi sao? A? Sở Thanh còn nhớ rõ Biên Thành đã nói qua, bên trong Thần Đao Thành có một nơi gọi là Thiên Hương Lâu, là một Thanh Lâu. Hắn cũng không ngại đi Thiên Hương Lâu để mở mang tầm mắt một chút. Nhưng... Mình lúc nào đáp ứng rồi? Nhìn Sở Thanh trên mặt mê mang, Biên Thành đành phải nói: Lúc trước trên bàn rượu, chúng ta chẳng phải đã hẹn với Tào đại hiệp, tối nay sẽ cùng nhau đi Thiên Hương Lâu uống rượu hoa rồi sao? ... Sở Thanh nhất thời dở khóc dở cười, Tào Thu Phổ cái tên mày rậm mắt to này, vậy mà cũng đòi theo đi Thanh Lâu? Hắn hiện tại nghiêm túc hoài nghi, Bạch ca mỗi ngày đều đi trộm yếm của người khác, rốt cuộc là do Lý Hàn Quang xúi giục hay là chính Tào Thu Phổ này tự mình dạy dỗ?
Truyện này được dịch và đăng tải độc quyền tại truyen.free, mọi hành vi sao chép dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền.