(Đã dịch) Bắt Đầu Chỉ Có 8 Năm Thọ Mệnh, Ta Lựa Chọn Quay Con Thoi - Chương 175: Người điên cùng người điên
Trong phòng giam, một khuôn mặt nhăn nheo chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối.
Lão nhìn Đinh Nghĩa đang đứng ngoài song sắt, lập tức nhếch mép cười, để lộ hàm răng ố vàng.
"Kiệt kiệt kiệt," lão cười the thé. "Là Tống Thư sao? Có phải là Tống Thư không?"
Lão già hai tay nắm chặt song sắt, trong miệng phát ra giọng the thé.
Đinh Nghĩa đứng ngoài song sắt nhìn lão già, trong lòng cũng có chút thất vọng. Ngoài tiếng tim đập mạnh mẽ, hắn không hề cảm nhận được khí huyết hùng hồn từ lão già này. Điều này có nghĩa là khí huyết của lão đã khô kiệt, có lẽ ngay cả Hoán Huyết cảnh cũng chưa đạt tới.
Lúc này, lão già vẫn bám chặt song sắt, gằn giọng hỏi:
"Là Tống Thư sao? Là Tống Thư sao?"
Đinh Nghĩa thấy vậy, khẽ nhíu mày rồi nói:
"Ngươi nhận sai, ta không phải Tống Thư."
Lão già gào lên: "Không, ngươi là! !"
Vượt quá dự đoán của Đinh Nghĩa, lão già bỗng nhiên như phát điên mà quát vào mặt hắn, đôi mắt xám xịt trên khuôn mặt nhăn nheo ấy càng hiện lên ánh nhìn đáng sợ.
"Thật sự là một người điên ư?" Đinh Nghĩa thầm nghĩ.
Hắn sững sờ, định quay lưng bước đi, nhưng rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên nói với lão già:
"Ta là Tống Thư, ngươi muốn nói gì?"
Lão già "A?" lên một tiếng.
Lão già bị lời nói của Đinh Nghĩa làm cho giật mình, trong thoáng chốc sững sờ tại chỗ.
"Nghe rõ không! Ta là Tống Thư! Ngươi muốn nói cái gì? !"
Đinh Nghĩa bỗng nhiên tiến lên một bước, ch���p lấy song sắt, quát thẳng vào mặt lão già đang ở trong phòng giam.
"Ta. . ."
Bị Đinh Nghĩa gầm lên như vậy, ánh mắt lão già dần trở nên mơ màng, rồi thì thào nói:
"Tống Thư à, ngươi là Tống Thư, ha ha ha ha! Ngươi không có chết! ! ! ! ! !"
Nói rồi nói, lão già đột nhiên hưng phấn như một đứa trẻ, chỉ vào Đinh Nghĩa cười phá lên ha hả.
"Tống Thư, ta giết Hương Nhi, là ta giết nàng đó! !"
Lão già bỗng nhiên gào khóc, vừa gào khóc vừa nói.
"Cái gì! Ngươi giết Hương Nhi? ! Tại sao!"
Đinh Nghĩa nhìn chằm chằm lão già, tiếp tục quát.
"Ta không biết, ta không biết. . ."
"Trả lời ta! !"
Đinh Nghĩa mặc kệ lão già, trực tiếp áp mặt vào song sắt, quát lớn vào lão già.
"Nàng nghĩ Bái Thần! Là nàng nghĩ Bái Thần! Ô ô ô ô!"
Lão già bị tiếng quát của Đinh Nghĩa làm giật mình, sau đó chán nản ngồi sụp xuống đất, lại bật ra tiếng khóc thút thít.
Lúc này, Đinh Nghĩa thấy lão già trong bộ dạng đó, liền quát tiếp:
"Nói cho ta, ngươi có biết nguyên khiếu bí pháp không! !"
Lần này, lão già sững sờ, có chút ngơ ngác hỏi:
"Sẽ a, thế nhưng. . ."
"Nhưng mà, ngươi định không nói cho ta sao?!"
Đinh Nghĩa tiếp tục quát.
"Cũng không phải, nhưng mà, đây không phải là ngươi dạy ta sao?"
Lão già có chút nghi ngờ hỏi.
Đinh Nghĩa ngớ người ra, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. "Ta quên rồi!"
"Dạng này a."
Lão già bỗng dừng khóc thút thít, sau đó từ dưới đất đứng dậy, một lần nữa đi tới trước song sắt, cẩn thận quan sát Đinh Nghĩa qua khe hở.
"Ngươi hình như gầy đi một chút."
"Dạo này ăn uống không ngon miệng!"
"Ngươi hình như da mặt đen hơn một chút."
"Do bôi dầu đèn cày chống lạnh!"
"Ngươi hình như cao hơn một chút."
"Ta đi giày vải bông đế dày!"
Hai người cứ thế một hỏi một đáp, còn lão già trong phòng giam thì dần trở nên hưng phấn.
"Quả nhiên là Tống Thư, ta cứ tưởng ngươi chết rồi! !"
"Mau dẫn ta ra ngoài, chỗ này thối chết đi được!"
Lão già đối với Đinh Nghĩa hô.
Đinh Nghĩa không động đậy, mà lùi về phía sau mấy bước, lấy ra Lưu Sa Đồ từ trong ngực, dưới ánh đèn lờ mờ trong hành lang, hắn liếc nhìn phía sau rồi cười nói:
"Đừng nóng vội, chờ ta gọi người tới cứu ngươi."
Nói xong, Đinh Nghĩa liền vội vàng đi ra ngoài.
Khi ra đến ngoài hang động, hai tên bang chúng đang đứng ở cửa ra vào vội vàng đứng thẳng người, vừa cười vừa nói với Đinh Nghĩa:
"Lý trưởng lão, làm xong?"
"Cho lão tử đem tên điên đó ra."
Đinh Nghĩa trực tiếp ra lệnh cho hai người.
"A? Lý trưởng lão, lão già điên đó nếu chạy mất thì khó mà bắt lại được, ngài chắc chắn chứ?"
Một người có chút khẩn trương hỏi.
"Nói nhảm, chuyện với môn chủ, lão tử sẽ tự mình nói, nhanh lên!"
Đinh Nghĩa quát.
"Đúng đúng đúng!"
Một tên cầm chìa khóa, vội vàng đi xuống. Chỉ lát sau, trong cửa hang liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Giờ phút này, lão già Phong với hai tay bị xiềng xích, bị tên bang chúng vừa xuống đẩy ra ngoài.
Có lẽ đã quá lâu chưa thấy ánh mặt trời, giờ phút này lão già vừa bước ra, lập tức bị tia sáng chói vào mắt, kêu la:
"Tống Thư, Tống Thư!"
"Ta ở chỗ này đây!"
Đinh Nghĩa hô.
"Ngươi cũng không thể rời đi ta a! Tống Thư!"
Lão già nghe thấy tiếng, nhào tới chỗ Đinh Nghĩa, ôm chầm lấy đùi hắn mà tru lên.
"Lớn mật! !"
"Làm càn!"
Hai tiếng quát lớn từ miệng hai tên bang chúng vang lên, đồng thời bước tới chỗ lão già, định lôi lão ra khỏi người Đinh Nghĩa.
Đinh Nghĩa nhưng vung tay lên, ngăn cản hành động của hai người, sau đó kéo lão già đứng dậy, nói:
"Đi, ta trước dẫn ngươi trở về."
"Oa, Tống Thư, vẫn là ngươi tốt nhất!"
Lão già nghe vậy, lập tức òa khóc như mưa.
Khi Đinh Nghĩa đem lão già rời khỏi đây, hai tên bang chúng liền liếc nhìn nhau.
Một người trong đó nói:
"Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Hắn là trưởng lão, dẫn người đi, chúng ta có thể nói gì?"
Một người khác bất đắc dĩ nói.
"Hay là đi nói với môn chủ một tiếng?"
"Muốn đi thì ngươi đi, đừng mẹ nó như lần trước, cuối cùng chẳng có chuyện gì, lại tự rước lấy xui xẻo!"
Một người khác lắc đầu.
Bên kia, Đinh Nghĩa mang lão già về tiểu viện của mình, sau đó liền bắt đầu hỏi:
"Ta quên ngươi gọi cái gì."
"Đầu ngươi bị đánh hỏng rồi ��? Ta là Minh Nguyệt đây mà!"
"Giang Minh Nguyệt!"
Lão già nói xong, ưỡn ngực tự hào.
"Giang Minh Nguyệt? Chưa từng nghe qua."
Đinh Nghĩa lắc đầu, sau đó hỏi:
"Ngươi chạy thế nào tới nơi này?"
"Ta không phải tới tìm ngươi sao! Chẳng biết tại sao lại lạc đến đây, nhân tiện, ta rất lâu chưa ăn gì, ngươi có gì ăn không?"
Lão già có chút ngượng ngùng hỏi.
"Thế nào, trong phòng giam họ không cho ngươi ăn à?"
Đinh Nghĩa sững sờ.
"Cái đó thì không có, nhưng đồ ăn đó dở tệ, ta cho lũ chuột ăn hết rồi."
Lão già cười hắc hắc.
"Nói như vậy, ngươi ở trong đói bụng từ bấy đến giờ sao?"
Lần này, Đinh Nghĩa thật sự khiếp sợ.
"Không hẳn, mau cho ta ăn chút gì đi Tống Thư! Ta đói chịu không thấu rồi!"
Lão già nói đến đây lại sắp nổi điên lên, khiến Đinh Nghĩa có chút bất đắc dĩ.
"Ngươi ở chỗ này chờ, ta bảo người chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi."
Đinh Nghĩa nói xong, liền đi ra tiểu viện, gọi tiểu bộc chuẩn bị một ít thịt và rượu ngon mang đến.
Chờ Đinh Nghĩa trở lại tiểu viện, thì phát hiện lão già đã biến đâu mất.
"Móa, Giang Minh Nguyệt, ngươi lại đi đâu nữa rồi?"
Đinh Nghĩa nhịn không được quát.
"Ta đây này, Tống Thư, ta ở đây!"
Sau một khắc, một thanh âm truyền đến từ trên đỉnh đầu Đinh Nghĩa.
Đinh Nghĩa ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Giang Minh Nguyệt chẳng biết đã trèo lên cây từ lúc nào, đang nằm trên một cành cây, vẫy tay với mình.
"Ngươi trèo lên đó làm gì?"
Đinh Nghĩa sững sờ.
"Trước khi đến đây, ta toàn ngủ trên cây, Tống Thư."
Lão già cười hắc hắc nói.
"Xuống đây đi, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi."
Đinh Nghĩa có chút đau đầu, nhưng vẫn vẫy tay bảo lão già xuống.
"Đến rồi đến rồi."
Lão già nói xong, lại nhanh nhẹn trượt xuống từ trên cây, về bên cạnh Đinh Nghĩa.
"Tống Thư, có chuyện gì thì cứ nói, hai chúng ta còn khách sáo gì chứ."
Bản chuyển ngữ này thuộc về truyen.free, xin chân thành cảm ơn bạn đã đọc.