(Đã dịch) Bắt Đầu Chỉ Có 8 Năm Thọ Mệnh, Ta Lựa Chọn Quay Con Thoi - Chương 468:Ác thi bài?
Đinh Nghĩa nhìn ông lão đang lấy thân mình chặn ngang cửa, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười quái dị.
“Lão già, ta thế nhưng là đi Mã Tiên, ngươi cũng dám âm ta?”
Ông lão nghe vậy dù mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn gào lên:
“Cái gì đi Mã Tiên, các ngươi những kẻ ăn hại này, nếu hữu dụng thật thì chúng ta đã không ra nông nỗi này?!”
Đinh Nghĩa nghe vậy cũng không giải thích, mà hắc hắc cười quái dị một tiếng. Cũng chính vào lúc này, hai bóng người vẫn ngồi trước bàn gỗ bỗng nhiên chậm rãi đứng lên.
Trên người của bọn họ tỏa ra một luồng khí tức quái dị, và mùi hôi thối nồng nặc khắp gian phòng, cũng chính là từ cơ thể hai kẻ này mà tỏa ra.
Ngay khắc tiếp theo, cái mũi người đàn ông khẽ run lên, rồi ánh mắt hắn đột nhiên nhìn thẳng về phía Đinh Nghĩa.
Khóe miệng hắn bỗng nhiên ngoác ra một độ rộng khoa trương, sau đó lật tung bàn gỗ, với tốc độ kinh hoàng nhảy phóc lên nóc nhà. Bốn chi uốn cong như nhện, bám ngược trên trần nhà, cái đầu khô đét khẽ nghiêng, nhìn xuống Vu Cửu Hoa và Đinh Nghĩa.
“Tiền bối…”
Vu Cửu Hoa bây giờ cũng thấy rùng mình, hắn không ngừng lùi lại, bắt đầu tìm cách cầu cứu Đinh Nghĩa.
Nhưng Đinh Nghĩa lại chẳng hề phản ứng, mắt vẫn chăm chú nhìn vào một tấm lệnh bài màu đen ở góc phòng, lông mày khẽ nhíu lại.
Trong miệng Đinh Nghĩa lẩm bẩm một câu: “Thật là có a.”
Mà giờ khắc này, thân ảnh trên nóc nhà tựa hồ cảm thấy Đinh Nghĩa hơi khó đối phó, liền thẳng tắp nhào xuống chỗ Vu Cửu Hoa.
Trong căn phòng tối, thân ảnh kia gần như hóa thành một đạo hắc quang, lao thẳng đến trước mặt Vu Cửu Hoa!
Nếu là ở Lãng Khuyết Thiên, Vu Cửu Hoa một ngón tay cũng có thể nghiền chết kẻ trước mặt này. Nhưng bây giờ ở Thiên Ngoại Thiên, Thần thông của Vu Cửu Hoa đã mất hết, chỉ đành chật vật lăn lộn trên đất, miễn cưỡng tránh được cú vồ của bóng đen.
Dù Vu Cửu Hoa không còn Thần thông, nhưng tốc độ phản ứng và kinh nghiệm chiến đấu thì vẫn còn đó. Hắn lăn mình tránh được đòn tấn công, rồi lại tiếp tục lăn về phía Đinh Nghĩa, rõ ràng là muốn cầu viện Đinh Nghĩa.
Mà Đinh Nghĩa thì lại thờ ơ như không hề phát hiện Vu Cửu Hoa đang lăn tới, mà thẳng bước đến chỗ tấm quan tài bài màu đen đặt trên kệ ở góc phòng.
Bây giờ, người phụ nữ gầy còm đang đứng đó phát giác động tác của Đinh Nghĩa, nàng đột nhiên quay mặt nhìn về phía Đinh Nghĩa, đồng thời há rộng miệng, để lộ hàm răng đen sì bên trong.
“Thịt, thịt!”
Người phụ nữ bỗng nhiên lao về phía Đinh Nghĩa, hai tay với móng tay đen dài giương cao, trên mặt ánh lên vẻ điên cuồng!
“Đông!”
Nghênh đón người phụ nữ này là một cú đạp mạnh mẽ đầy uy lực của Đinh Nghĩa. Người phụ nữ kia sau khi bị đạp trúng liền cong người như con tôm, và bay thẳng ra ngoài, cuối cùng va mạnh vào bức tường gạch đá.
Sau khi đâm vào tường, nàng phát ra tiếng "rắc" lớn, không biết bao nhiêu xương cốt trên người nàng đã vỡ vụn. Nàng trượt dài khỏi bức tường, rồi "phù phù" một tiếng ngã nhào xuống đất.
Máu đen bắn tung tóe thành hình pháo hoa trên tường, cho thấy cú va chạm vừa rồi mạnh đến nhường nào.
【Ngươi đánh chết quỷ đan, tuổi thọ +111 năm và 13 ngày】
Ân?
Đinh Nghĩa nhìn thấy thông báo này, bỗng nhiên sững sờ.
Khá lắm, vậy mà thu được tuổi thọ! Hơn nữa chỉ một cước đã ngang bằng mười tên Thanh Vân Tử, ai bảo Thiên Ngoại Thiên là Ma Quật chứ?!
Lão tử bắt đầu thích địa phương này!
Trên mặt Đinh Nghĩa hiện lên một nụ cười dữ tợn, hắn liền lập tức thay đổi chủ ý, quay người đi về phía Vu Cửu Hoa.
Lúc này, Vu Cửu Hoa vẫn đang luẩn quẩn quanh cái cột trong phòng, không ngừng né tránh người đàn ông điên cuồng kia. Khi hắn nhìn thấy Đinh Nghĩa đi tới, lập tức trong lòng nhẹ nhõm, sau đó một tay tóm lấy người đàn ông đang nhào tới, dồn hết sức lực ném hắn thẳng xuống chân Đinh Nghĩa.
Đinh Nghĩa nhìn người đàn ông lăn đến chân mình, mặt không đổi sắc, một cước giáng mạnh xuống, trực tiếp đạp lún cả lồng ngực hắn. Một thông báo khác ngay sau đó cũng hiện lên trước mắt hắn.
【Ngươi đánh chết quỷ đan, tuổi thọ +115 năm và 2 ngày】
Trên mặt Đinh Nghĩa hiện lên một nụ cười hài lòng, hắn chậm rãi giơ chân lên, rồi nhìn về phía ông lão vẫn đang đứng chặn cửa nhưng sắc mặt đã đờ đẫn.
“Hắc hắc hắc, lão già đừng sợ, ta kính già yêu trẻ, cũng sẽ không loạn giết ông cụ.”
Đinh Nghĩa cười quái dị nói.
“....”
Ông lão trầm mặc, nhìn ánh mắt Đinh Nghĩa, rồi cười một cách đau thương:
“Giết ta đi, địa phương quỷ quái này ta đã không có gì lưu luyến.”
Đinh Nghĩa hứng thú hỏi:
“Xem ra, ngươi làm loại chuyện này không phải lần đầu tiên?”
Ông lão sắc mặt chán nản, lại tiếp tục nói:
“Không sai, chỉ cần có kẻ ngoại lai vào trọ phòng của ta, ta liền tìm cách đưa chúng đến đây.”
“Không có cách nào, con trai ta không ăn thịt thì khó chịu. Ta, ta không thể chịu nổi tiếng nó rên rỉ đau đớn!!”
Đinh Nghĩa hỏi tiếp:
“Tấm bảng này, là từ đâu tới?”
Ông lão nghe vậy thì lắc đầu đáp:
“Ta cũng không biết, chỉ biết nó đột nhiên xuất hiện. Sau đó có lời đồn rằng, chỉ cần quỳ lạy tấm thần bài này, sẽ có thịt để ăn.”
“Ha ha ha ha! Nếu như ngươi có thể giúp ta giết cái quỷ vật kia, ta có thể đem toàn bộ phòng trọ của ta tặng cho ngươi!!”
Ông lão nói đến đây, trên mặt lập tức hiện lên một tia điên cuồng.
“Ta cự tuyệt.”
Đinh Nghĩa nói thẳng.
“A?”
Ông lão lập tức sững sờ.
“Bởi vì, dù thế nào, cũng phải là ta.”
Đinh Nghĩa nói, ánh mắt chuyển sang nhìn Vu Cửu Hoa bên cạnh.
Vu Cửu Hoa thấy vậy, lập tức hiểu ý Đinh Nghĩa, hắn sải bước đến chỗ ông lão, sau đó hai tay đè mạnh xuống đầu ông lão, bất ngờ vặn một cái.
Theo tiếng xương cốt gãy rắc, hai mắt ông lão trợn ngược, rồi trượt dài theo cánh cửa, ngã vật xuống đất.
“Đem chìa khóa của hắn tìm ra.”
Đinh Nghĩa nhìn thi thể ông lão đổ gục, rồi nói thêm một câu.
Vu Cửu Hoa nghe vậy liền gật đầu nhẹ, sau đó hắn khom người xuống bắt đầu lục lọi trên người ông lão.
Mà lúc này Đinh Nghĩa, thì tiếp tục đi về phía tấm quan tài bài ở góc phòng.
Khác với tấm bảng gỗ trong hàng thịt, tấm quan tài bài màu đen này rõ ràng nhỏ hơn không ít. Hơn nữa, điều cốt yếu hơn là khi Đinh Nghĩa giết chết hai thứ đồ chơi gọi là quỷ đan kia, thì tấm quan tài bài này lại chẳng hề có phản ứng gì.
“Chỉ là một tấm lệnh bài đơn thuần dùng để tế bái thôi sao?”
Đinh Nghĩa nhíu mày nhìn tấm quan tài bài phía trước, nơi vẫn còn cắm ba cây hương nhỏ. Sau đó chậm rãi rút ra con dao mổ heo sau lưng.
Bây giờ hắn đang trong trạng thái được Cưỡi Ngựa Thuật gia trì, đối với tấm quan tài bài trước mắt cũng không còn cảm thấy gì đặc biệt, chẳng còn sự kinh dị như khi nhìn thấy tấm quan tài bài kia lần đầu trong hàng thịt.
“Ba!”
Kèm theo một đạo hàn quang xẹt qua, tấm quan tài bài đặt trên giá gỗ trong nháy mắt bị chặt đứt làm đôi. Một thông báo khác ngay lập tức hiện lên trước mắt Đinh Nghĩa.
【Ngươi đánh chết Ác thi bài bào thai rụng, tuổi thọ +213 năm và 13 ngày】
Ác thi bài?!
Đinh Nghĩa hoài nghi mắt mình có nhìn nhầm không, hắn chăm chú nhìn những dòng chữ hiện lên trong hư không, trong đầu lập tức hiện lên một ý nghĩ.
Tấm bảng này, chẳng lẽ có liên quan đến Tam Thi ư?!
Đinh Nghĩa nhất thời sững sờ tại chỗ, trong đầu vậy mà một mảng trống rỗng.
Mọi nỗ lực tinh chỉnh văn bản này đều được thực hiện bởi truyen.free, mong bạn đọc đón nhận.