(Đã dịch) Bắt Đầu Khế Ước Thần Thú Bạch Trạch - Chương 63: Nàng đến cay, nàng đến cay (2)
Bạch Tiểu Văn nhìn Phùng Vãn Ngưng dường như có chút tủi thân, rồi lại nhìn Tuyết Mục Thành bặm môi muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói sao. Anh bất đắc dĩ nhún vai, tiện tay vơ lấy chiếc ba lô trên mặt đất khoác lên vai, kéo vali ra. "Cô bé này thật sự không đùa được. Nói đùa một chút đã giận rồi. Thôi để tôi mang đồ vào giúp cô."
Phùng Vãn Ngưng nhìn Bạch Tiểu Văn cầm đồ của mình quay lưng đi thẳng về nhà, cô phồng má nhỏ, nhất thời không biết phải làm sao. Cái kiểu lúc nắng lúc mưa của Bạch Tiểu Văn khiến cô lần đầu cảm thấy Bạch Tiểu Văn khác xa với hình ảnh người anh họ hay cười, sợ chuột, hào sảng mà cô vẫn thường nghĩ.
"Em còn ngẩn người làm gì? Mau vào đi thôi." Tuyết Mục Thành cười mở cửa xe kéo tay Phùng Vãn Ngưng. "Thằng Bạch nó vẫn vậy mà. Giống như lão Sở, không có ý xấu đâu. Cứ ở chung tốt thôi. Nếu Tiêu Tiêu bắt nạt em, thì em cứ... Thật sự không ổn thì cứ ra ngoài."
Phùng Vãn Ngưng nhìn Tuyết Mục Thành mặt đầy thấp thỏm, khẽ cắn môi chui ra khỏi xe: Đã đến đây rồi thì còn giữ sĩ diện làm gì.
...
"Bây giờ mấy cô em ở nhà đều trải đệm ngủ chung trong phòng Luyến Vũ. Tôi với Ảnh Tử hồi trước vì chút chuyện nhỏ mà chuyển vào ở chung một phòng, cũng chưa chuyển đi. Trong nhà không thiếu phòng trống đâu.
Mấy phòng này tầng một cũng có, tầng hai cũng có. Mấy hôm trước tôi với Luyến Vũ đã đi mua sắm đồ đạc mới để tiện bạn bè đến ở, bây giờ bên trong có giường, có TV, có máy tính..."
Bạch Tiểu Văn đặt hành lý của Phùng Vãn Ngưng bên cạnh ghế sofa, tùy ý giới thiệu qua loa tình hình trong nhà cho cô.
Nói xong.
Bạch Tiểu Văn nhìn Tuyết đại thúc vừa bước vào phòng, nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên, nếu cô ngại ở một mình không thoải mái thì cũng có thể ngủ chung một phòng lớn với mấy cô em kia. Mấy cô ấy buổi tối náo nhiệt lắm. Ngày nào cũng đánh gối chiến. Tôi với Ảnh Tử cách mấy phòng mà vẫn nghe thấy."
Phùng Vãn Ngưng nghe Bạch Tiểu Văn nói, phồng má nhỏ. Không biết là vì xấu hổ chuyện vừa rồi hay là đang tức giận.
"Tuyết đại thúc, chú dẫn cô ấy đi tham quan từng phòng một đi. Con đi gọi cô con xuống. Vì con đẹp trai quá, cô ấy ngại ngùng, căn bản không nói chuyện được."
"Không phải. Em thật sự không thông đồng với cô của anh." Phùng Vãn Ngưng giải thích một câu, rồi nhỏ giọng nói: "Lúc nãy là em tùy hứng. Em xin lỗi."
"Tôi không dám nhận đâu." Bạch Tiểu Văn khoát tay.
Nói xong.
Bạch Tiểu Văn nhìn "bà thông gia nhỏ" đáng yêu có chút tủi thân, nhếch miệng cười một tiếng. "Chuyện cũ bỏ qua đi. Người nhà với nhau, sau này đừng có bày mấy trò khôn vặt đó nữa. Ai cũng không đần hơn ai bao nhiêu đâu. Nhất là trước mặt Tiêu Tiêu. Tuyệt đối đừng đùa mấy cái trò khôn vặt tưởng là thông minh đó."
"Bà thông gia nhỏ" nhìn Bạch Tiểu Văn không tin mình, phồng má giận dỗi, càng thêm đáng yêu.
Bạch Tiểu Văn cười một tiếng. "Em cứ đi theo chú Tuyết xem đi. Tôi đi gọi cô xuống cho em. Tìm chỗ dựa cho em. Kẻo lát nữa Tiêu Tiêu lại thừa lúc không có ai mà bắt nạt em."
Tuyết Mục Thành cười gật đầu.
Mặc dù lời Bạch Tiểu Văn nói mang không ít ý răn dạy.
Nhưng đều là lời thật lòng.
"Đây là nhà vệ sinh tầng một, đây là phòng tắm tầng một..." Tuyết Mục Thành cười nắm tay Phùng Vãn Ngưng đi một vòng giới thiệu, rồi quay đầu nhìn theo Bạch Tiểu Văn đang lên lầu, cười vỗ mu bàn tay Phùng Vãn Ngưng nói: "Mấy ngày gần đây chú sẽ không có mặt. Sau này cháu gặp chuyện gì khó giải quyết thì cứ hỏi thằng Tiểu Văn, thằng bé này nhiều mưu mẹo, lại hiểu rõ Tiêu Tiêu. Có mối quan hệ của cháu với cô cậu ấy ở đó, nếu cháu có việc thì nó nhất định sẽ giúp cháu, nhưng tốt nhất là cháu nên trực tiếp tìm nó, đừng tìm cô cậu ấy nhờ vả, để cô cậu ấy ép nó, nó ghét chuyện đó..."
"Chú có phải cũng nghĩ là cháu gọi cô của Tiểu Văn đến không?"
"Không phải sao?"
"Không phải!!! " Cô phồng má, "Cháu thật sự không biết Trung Linh sẽ đến đây! Cháu còn chưa nói chuyện của chúng ta với Trung Linh, cháu chỉ sợ con bé Trung Linh kia chạy đến nói lung tung những chuyện không đâu. Chú không biết đâu. Con bé Trung Linh làm việc lúc nào cũng không suy nghĩ kỹ..."
"Vậy thì hiểu lầm này lại vô tình hợp lý." Tuyết Mục Thành nhìn Phùng Vãn Ngưng rất chân thành, không hề giống đang nói dối, bất đắc dĩ nhún vai.
...
"Phùng Vãn Ngưng?" Cô ngơ ngác đáng yêu nhìn Bạch Tiểu Văn, sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Cô ta đến đây làm gì? Mày với cô ta có quan hệ thế nào? Mày cấu kết với cô ta từ khi nào?"
Bạch Tiểu Văn bàn tay lớn ấn mạnh vào mặt cô mình, đẩy cô ra một chút, nhìn gương mặt ngây thơ ngốc nghếch chẳng biết gì của cô, nghe bên tai những câu hỏi tới tấp như pháo rang, anh nheo mắt. Trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Có lẽ mình đã thật sự hiểu lầm Phùng Vãn Ngưng!
Người khác có lẽ sẽ nói dối.
Nhưng cô mình thì...
Người nói thật còn lắp bắp, chứ đừng nói là nói dối lừa người.
"Sở Tiểu Văn, mày dám đại nghịch bất đạo. Vậy mà lời cô nói cũng dám không nghe lời!!!" Sở Trung Linh nắm chặt cổ áo Bạch Tiểu Văn điên cuồng lắc, suýt nữa thì lắc nát óc Bạch Tiểu Văn.
Bạch Tiểu Văn một tay gạt phăng tay Sở Trung Linh ra, khóe miệng hơi cong lên. "Cô với Muộn Ngưng quan hệ tốt như vậy, sao không nghe nói cô ấy yêu đương sao? Khặc khặc khặc khặc khặc..."
"Sở Tiểu Văn! Mày đã làm gì với cô bạn thân của tao vậy!!!"
"Bây giờ hai chúng tôi đã là người có quan hệ rồi."
"Mày cái tên cặn bã bại hoại này! Tao sẽ đuổi mày khỏi Sở gia!!!"
Bạch Tiểu Văn hắc hắc một tiếng, né sang một bên, rồi nhảy phóc lên giường.
Đào Vũ Đồng nhìn hai người đang điên cuồng chạy vòng quanh Hoa Điệp Luyến Vũ đang nằm trên giường, nhịn không được mở miệng nói: "Anh Tiểu Văn, Trung Linh, hai người đừng làm loạn nữa. Đừng giẫm lên chị Tiêu Tiêu."
Bạch Tiểu Văn một cái nhảy vọt xuống giường. "Tiểu Khê, giúp anh giữ cô lại."
"Tiểu Khê, giúp cô tóm thằng ranh này lại. Cô phải xé xác nó, vì dân trừ hại!!!"
"Hai người ngày nào cũng vậy, có thể nào đứng đắn một chút không?" Sở Tiểu Khê nhìn hai người đang xoay quanh mình, mặt đầy bất đắc dĩ kéo cô đang hằm hè tấn công, giương nanh múa vuốt lại. "Phùng Vãn Ngưng không có quan hệ gì với anh họ của cậu đâu."
Cô nghe Sở Tiểu Khê nói, ngay lập tức thu lại vẻ giương nanh múa vuốt, nghiến răng, hừ một tiếng nói: "Tao biết ngay thằng ranh này lại ba hoa chích chòe mà. Muộn Ngưng bé bỏng của nhà tao vừa xinh đẹp, tính cách lại hoạt bát, còn là cô gái từng trải nhìn thấy việc lớn. Làm sao lại coi trọng cái tên này, trừ việc lớn lên giống người ra thì chẳng có tí gì giống người cả!!!"
"Đúng vậy. Cái thứ nhà quê như tôi đúng là không lọt vào mắt cô ấy." Bạch Tiểu Văn nghe Sở Trung Linh nói, khóe miệng hơi cong lên.
"Người ta để ý là những chú lớn tuổi, chững chạc, đẹp trai."
Sở Trung Linh nghe Bạch Tiểu Văn nói, bỗng nhiên đứng sững tại chỗ, giọng nói vút cao thêm một trăm decibel: "Mày nói cái gì!!!"
Bản thảo này là tài sản tinh thần của truyen.free, được kiến tạo từ những dòng chữ quen thuộc.