(Đã dịch) Bắt Đầu Khế Ước Thần Thú Bạch Trạch - Chương 11: Tinh Linh nữ vương (2)
Trong khi những đứa trẻ Tinh Linh chỉ mới khoảng một trăm tuổi còn đang học hỏi kiến thức, khám phá thế giới và vui đùa cùng bạn bè, thì Tinh Linh nữ vương đại nhân đã phải gánh vác toàn bộ sự hưng suy, vinh nhục của Băng Tuyết thành và tộc Tinh Linh tự nhiên, vì Tinh Linh nữ vương tiền nhiệm đã đột ngột qua đời.
Gánh nặng nặng nề ấy, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đ��� khiến Tiểu nha hoàn Tinh Linh cảm thấy nghẹt thở.
Nhưng dù cho gánh nặng đến nghẹt thở đè nặng trên vai, Tinh Linh nữ vương đại nhân cũng chưa bao giờ than vãn hay để lộ dù chỉ một chút bất lực trước mặt bất kỳ ai.
Tiểu nha hoàn Tinh Linh không biết rằng, Tinh Linh nữ vương đại nhân không phải là không có những lúc than thở và bất lực, mà nàng chỉ than thở và bất lực một mình trong đêm, trốn trong chăn màn.
Cảnh tượng riêng tư đến tuyệt đối này, ngay cả Tiểu nha hoàn Tinh Linh thân cận nhất, là người hầu kề cận của nữ vương, cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Lý do rất đơn giản.
Bởi vì Tinh Linh nữ vương là người cầm quyền của Băng Tuyết thành, là người lèo lái của tộc Tinh Linh tự nhiên.
Dù là trong nội bộ tộc Tinh Linh tự nhiên, hay bên ngoài tộc Tinh Linh tự nhiên, khắp nơi đều có vô số ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của nàng.
Cho nên khi giải quyết bất cứ chuyện gì, nàng cũng chỉ có thể giả vờ như ung dung tự tại, phong thái nghiêm túc và thận trọng.
Nàng biết, mình tuyệt đối không thể để lộ dù chỉ một chút mềm yếu hay bất lực trước mặt bất kỳ ai.
Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có thể trấn áp được tứ phương đạo chích.
Bất cứ ai trong Băng Tuyết thành cũng có thể mềm yếu và bất lực, duy chỉ có nàng là không thể.
Tinh Linh nữ vương tiện tay vứt ba món tiên linh trang bị trưởng thành: vương miện, quyền trượng và áo bào Tinh Linh nữ vương vào chiếc nhẫn của mình, để lộ ra bộ y phục thân mật bên trong.
Sau đó, một tiểu Tinh Linh nhỏ bé nhanh nhẹn nhảy lên chiếc giường lớn mềm mại, bắt đầu lăn lộn trên ga giường.
Sau khi lăn lộn hàng trăm vòng như một đứa trẻ, cuối cùng, cô gái Tinh Linh cũng dừng lại, nằm trên giường với mái tóc rối bời, toàn thân mềm nhũn như chú thỏ con. Nàng bắt đầu nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt sâu thẳm thẫn thờ.
Lúc thì như một đứa trẻ, lúc thì lại vô cùng trưởng thành.
Dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ, làn da trắng nõn như tuyết mới, đôi gò bồng đào vừa vặn, mềm mại như hai quả cam nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay. Bụng dưới phẳng lì, đôi chân dài thẳng tắp không chút tì vết. Bàn chân nhỏ nhắn tròn trịa, căng mọng và óng ánh. Toàn bộ cảnh tượng đẹp đến mức tựa như một bức tranh lay động lòng người.
Sau một hồi thẫn thờ, Tinh Linh nữ vương khẽ nhếch miệng cười, nhún nhảy đến trước tủ quần áo nhỏ, từ bên trong lấy ra một bộ y phục nhỏ nhắn tinh xảo.
Năm ngón tay thon dài khẽ mở ra, chiếc quyền trượng Tinh Linh nữ vương, một tiên linh trang bị trưởng thành, lần nữa xuất hiện trong tay nàng.
Nàng không ngừng lẩm bẩm, giọng nói ngọt ngào, bí ẩn và quyến rũ lượn lờ khắp tẩm điện.
Theo chú ngữ được niệm, cơ thể Tinh Linh nữ vương dần dần thu nhỏ lại. Y phục trên người nàng cũng theo đó mà trượt xuống sàn, để lộ một mảng trắng nõn.
Chú ngữ kết thúc, Tinh Linh nữ vương đã từ một tuyệt thế giai nhân với phong thái quyến rũ biến thành một tiểu la lỵ Tinh Linh trắng nõn, mềm mại và đáng yêu vô cùng.
Lúc này, nếu có người ngoài ở đó, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì tiểu la lỵ Tinh Linh do nữ vương biến thành lại giống hệt với Tiểu nha hoàn Tinh Linh Tiểu Thảo đang đứng bên giường.
Tinh Linh nữ vương tiện tay nhặt bộ quần áo dưới đất, nhanh chóng mặc vào để che đi vẻ đẹp non tơ, độc đáo của cơ thể bé bỏng, sau đó dùng chân đá bộ quần áo của Tinh Linh nữ vương dưới đất lên giường.
Tiểu nha hoàn Tinh Linh nhìn dáng vẻ của Tinh Linh nữ vương, lập tức hiểu ý của nàng. Chỉ chốc lát sau, Tiểu nha hoàn Tinh Linh liền biến thành một thân hình trắng nõn như cừu non.
Chú ngữ tiếp tục được niệm.
Niệm xong, Tiểu nha hoàn Tinh Linh đã biến thành dáng vẻ của Tinh Linh nữ vương.
Tinh Linh nữ vương nhìn Tiểu nha hoàn Tinh Linh đang mặc từng món y phục của mình, khẽ mỉm cười ngọt ngào.
Mỗi khi trời tối như thế này, đều là lúc Tinh Linh nữ vương cảm thấy vui vẻ nhất.
Bởi vì nàng có trọn vẹn ba, bốn tiếng đồng hồ có thể lấy thân phận tiểu nha hoàn của mình, quên đi mọi ràng buộc, ra ngoài dạo chơi một chút.
Còn Tiểu Thảo, trong khoảng thời gian này chỉ cần nằm yên trong tẩm điện, đóng vai một tiểu nữ vương chỉ biết ăn ngủ là đủ.
Nếu có người đến bẩm báo chuyện trọng yếu, Tiểu Thảo chỉ cần ừ a a vài tiếng trên giường, rồi đẩy sang sáng hôm sau là xong.
Nếu như người tới cứ nấn ná không chịu đi, thì cứ hất đĩa trái cây, bình trà xuống đất là xong.
Ai cũng biết Tinh Linh nữ vương cứ đến tối là lại mắc bệnh giận dỗi kỳ lạ.
. . .
Trong căn phòng nhỏ của tiểu viện phủ đầy trận pháp.
Bạch Tiểu Văn vừa thoát game, ăn uống xong xuôi lại đăng nhập. Lúc này, hắn đang gục xuống bàn, nhấm nháp từng miếng hoa quả ngọt ngào do tộc Tinh Linh mang tới.
Sau khi thử nghiệm vô số phương pháp trốn thoát, Bạch Tiểu Văn giờ đã hoàn toàn từ bỏ ý định chạy trốn. Hắn giờ chỉ còn biết chờ đợi cốt truyện tiếp theo, xem liệu mình có thể dùng ba tấc lưỡi không mục nát mà thoát khỏi cảnh khốn cùng này không.
Nếu thực sự không được, hắn cũng chỉ có thể gửi tin về đại bản doanh, nhờ Long lão, Lâm lão đầu và Vương lão đầu – những cao thủ NPC người chơi có cường độ vượt xa cấp bậc hiện tại – đến Băng Tuyết thành giải cứu mình.
Nếu không phải thanh Bạch Thỏ Cốt Vương kiếm của Bạch Tiểu Văn bị kẻ địch cướp mất, hắn thà xông ra để bị tộc Tinh Linh đánh chết, còn hơn bị người ta trói chặt như một cái bánh chưng lớn, uất ức chịu đựng.
"Mấy người các ngươi mở cửa ra! Ta phụng mệnh lệnh của thành chủ đến thẩm vấn nhân loại kia."
"Vâng!"
Tai Bạch Tiểu Văn khẽ nhúc nhích, Hắc hắc hắc, đúng như kịch bản, hắn đã đến.
Cánh cửa lớn mở ra.
Quả nhiên là Hắc trưởng lão với mái tóc đen, áo đen đúng như hắn tưởng tượng.
Hắc trưởng lão sau khi vào cửa, lật tay đóng cửa lại, sau đó không nói một lời, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Văn.
Bạch Tiểu Văn nhấp một ngụm trà từ ấm, sau đó thản nhiên gặm quả, không coi ai ra gì.
Sau một hồi đối mặt, Hắc trưởng lão chậm rãi bước đến trước bàn.
"Ngươi là sứ giả do Cự Khuyết chủ thành phái tới à?" Hắc trưởng lão nhìn Bạch Tiểu Văn đang ở trong hiểm cảnh mà vẫn điềm nhiên, mặt không biểu tình cất lời.
"Ngươi nhìn dáng vẻ này của ta có giống không?" Bạch Tiểu Văn không trực tiếp trả lời Hắc trưởng lão là phải hay không, mà để Hắc trưởng lão tự mình đoán.
Một số lúc, một người càng nhiều lần nhấn mạnh và xác nhận một sự việc với người khác, thì người ta càng dễ hoài nghi thật giả của sự việc đó. Ngược lại, khi ngươi đưa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi, tỏ vẻ không hề bận tâm, thì lại luôn có thể khiến người khác cảm thấy tin tưởng.
Đối phương càng là người thông minh, giỏi suy nghĩ, thì chiêu này càng hiệu quả. Nếu như đối phương là kẻ thẳng tính hoặc kẻ ngốc, thì không bằng trực tiếp nhấn mạnh nhiều lần. Tùy người tùy việc mà linh hoạt ứng biến.
"Thành chủ Cự Khuyết chủ thành tên là gì?" Hắc trưởng lão hỏi.
"Thành chủ Cự Khuyết chủ thành tên là Cự Vô Bá, điều này người Địa Cầu ai cũng biết.
Đội trưởng Thanh Long vệ tên là Đông Phương Long, hắn có người đệ đệ Đông Phương Ẩn đã biến mất hơn mấy trăm năm. Nói là biến mất, nhưng thực ra là được phái đi chấp hành nhiệm vụ. Nhiệm vụ đó có liên quan đến một chủng tộc giống tộc Tinh Linh các ngươi, cụ thể là nhiệm vụ gì thì ta không tiện nói.
Đội trưởng Bạch Hổ vệ tên là Tây Môn Hổ, cha hắn tên là Tây Môn Vô Song, là một đại anh hùng hiếm thấy xưa nay, mấy trăm năm trước từng độc lĩnh phong tao một thời tại Cự Khuyết chủ thành.
Tây Môn Hổ có hai người thúc thúc không phải ruột thịt, một người tên là Tây Môn Cửu, một người tên là Tây Môn Thập. Hai người đó năm xưa cũng là những mãnh sĩ vô song, dũng mãnh quán tam quân, vạn người không địch lại.
Chỉ tiếc Tây Môn Hổ nặng lòng nghi kỵ, tự tay hãm hại cái chết của hai người thúc thúc đó. Nếu không thì Bạch Hổ vệ giờ đây vẫn còn đang ở độ tuổi sung sức.
Khụ khụ khụ, chủ đề có chút lệch.
Đội trưởng Chu Tước vệ tên là Nam Cung Tước, là một tuyệt phẩm thiếu phụ hiếm thấy trên đời.
Thiếu phụ, ngươi hiểu không? Chính là kiểu nhiều chiêu trò, thủ đoạn ấy, hắc hắc hắc.
Đương nhiên, nữ nhân kia mặc dù nhìn có vẻ rất yếu đuối, nhưng thực chất lại là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm. Năm đó nàng lên vị cũng mang đầy màu sắc truyền kỳ.
Còn về việc nàng cụ thể lên vị bằng cách nào, hôm nào ngươi cùng ta nạp thẻ hội viên, ta sẽ kể cho ngươi nghe tường tận. Đối với nữ nhân đó, ta chỉ có một câu đánh giá: Miệng rắn tre, nọc ong đuôi nhọn, cả hai đều nguy hiểm, độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Đương nhiên, nếu nhìn từ một góc độ khác, nàng cũng có thể được xem là một nữ trung hào kiệt. Dù sao, một nữ nhân chỉ dựa vào lời nói cay nghiệt thì chỉ có thể giỏi chuyện đấu đá nội bộ trong nhà. Thống lĩnh một gia tộc và một quân đội, chỉ dựa vào tài năng đấu đá nội bộ là không thể được."
Nội dung này thuộc bản quyền của truyen.free, nơi lưu giữ những câu chuyện phiêu lưu bất tận.