Bắt đầu sống cùng với thằng bạn hồi xưa, hóa ra nó lại là đứa con gái xinh đẹp - Chapter 24: Mở đầu
“Vui quá” - Ngay sau khi vừa bước ra khỏi cổng trường, Kirishima Masaki đã giơ hai nắm đấm lên.
“Sao- thế- ”
Bằng một chất giọng trầm trầm, Kirishima Keisuke dò hỏi.
“Tại vì---!” - Cô thiếu nữ Masaki dáng người cao ráo như một siêu mẫu liền quay phắt người lại. Vạt váy xòe ra như đóa hoa hướng dương. - “Tại vì đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên của tớ được ở với Kei-chan mà~”
“Cái kiểu nói này…” - Keisuke vừa làu bàu trong khi đang đổi từ chiếc dép đi trong nhà thành chiếc dày lười.
Masaki và Keisuke đều mang họ “Kirishima”, nhưng họ lại không có chung huyết thống.
Vì bố mẹ họ tái hôn nên hai người là anh em về mặt nghĩa lý.
Dẫu vậy, họ cũng chẳng phải là hai người lần đầu mới gặp nhau. Cảm giác khoảng cách quá là gần luôn.
Lý do là vì họ đã lớn lên cùng nhau.
Masaki và Keisuke đã từng là bạn thân của nhau, cùng chơi với nhau hồi còn bé.
Nhưng… nào ngờ, Masaki lại trở thành một mỹ thiếu nữ sáng ngời che khuất cả ánh thái dương mùa hạ.
Đó là bởi vì, Keisuke đã luôn ngỡ rằng người bạn thuở nhỏ Masaki ---- là “con trai”.
Ra khỏi chỗ để giày, ánh mặt trời chói rực của tháng bảy đã đùa râm ran trên làn da trắng của Keisuke. Chẳng phải là vì cậu ta đang dưỡng trắng da hay gì cả. Về căn bản thì là do cậu chỉ chạm ánh mặt trời mỗi khi đi học và đi về mà thôi.
Masaki chạy ra trước, cô nghịch nghịch chiếc điện thoại - “Có vẻ như cũng vừa hết mùa mưa rồi”.
“Đã nóng thế này rồi, giờ lại còn nóng hơn nữa à…”
Masaki thì mặt mày cứ rạng lên, chờ đón bản thân bằng một nụ cười tuyệt nhất từng có, cứ như muốn hút hết những thứ gì thuộc về mùa hạ.
Mái tóc đen nhánh, óng ả phản chiếu mạnh ánh mặt trời, sáng lên lấp lánh. Làn da trắng tinh, nhưng những mao mạch lại ửng lên màu hoa hồng. Cả mắt lẫn lông mày đều vẽ lên một khúc cong, cả sống mũi và bờ môi cũng thanh tú hơn bất kỳ ai. Hơn nữa, lại còn sở hữu chiều cao 170 cm. Chẳng thể nào mà lại thiếu sức hút được.
Nhưng, cái khiến người ta cảm nhận được sự thân thiện và ấm áp ở cô lại là ngọn lửa sức sống rực cháy khắp cơ thể.
Đó có thể là lí do mà Masaki thường hay làm người mẫu độc giả.
Chiếc cổ lộ ra từ áo sơ mi trắng, cánh tay vươn dài từ ống tay áo, bầu ngực tròn trịa, và cả cặp đùi tuyệt đẹp khẽ lộ ra từ chiếc váy cuốn ngắn lên, tất cả đều như thu hút ánh nhìn bất chợt.
Keisuke cố gắng lảng mắt đi khỏi Masaki.
“Mình mà để ý là mình sẽ ngắm Masaki mất. Mình không được như vậy.”
Cậu biết rõ cái lý do mà mình thành ra như thế. Bởi vì ngày hôm trước, cậu đã đi đài thiên văn cùng với Masaki.
Tại vì Masaki đã muốn đi chơi sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc. Lúc đó, Masaki đã nhắc lại kỷ niệm thời thơ ấu - “Tớ muốn đi ngắm sao với cậu”.
Tuy nhiên, lúc đó họ đã bắt gặp Hanaoka Fuuko - trưởng câu lạc bộ Trà đạo mà Masaki tham gia - tình thế đã thay đổi đột ngột.
Fuuko nhìn qua chỉ là một cô gái tóc bím đơn điệu, nhưng bản tính của cô ta là một Fan cuồng nhiệt của Masaki trong cái ngành người mẫu độc giả --- Nói thẳng luôn, cô ta là kẻ rình rập.
Bằng cách nào đó, họ đã tránh được Fuuko, nhưng Keisuke không muốn Masaki gặp phải ánh mắt đáng sợ như thế một lần nào nữa.
Dù nói vậy, Keisuke vẫn không cho rằng, Masaki từ bỏ việc làm người mẫu độc giả là vì sợ kẻ rình rập.
Thế nên, nếu để ý rõ thì sẽ thấy Keisuke đang liếc mắt nhìn theo Masaki. Có lẽ là cậu đành phải làm vậy, phải chú ý xem nhỡ may có tên rình rập nào đeo bám…
Keisuke khom mình trước cái nóng mùa hạ, và trước vầng quang chói lóa của Masaki, lúc cậu chuẩn bị cất bước thì có một thứ gì đó nóng hầm hầm va vào lưng cậu.
“Ê này ---, cái phiếu đánh giá của tao, không ổn ---”
“Tao thì thấy vừa nóng vừa to”
“Sao mày lạnh lẽo thế, bạn bè với nhau mà”
Kẻ đang dựa vào lưng Keisuke là Mizumoto Hiroki. Cậu ta là thành viên chính thức của câu lạc bộ bóng chày, sở hữu một cơ thể săn chắc đúng như người ta mường tượng, kèm theo đó là nét vui vẻ đặc trưng của dân chơi thể thao.
“Mày 177 cm, tao 165 cm, thì đừng có ngồi lên lưng tao” - Keisuke cựa quậy, “Thật đáng tiếc, hôm gần đây tao đo chiều cao thì lên 178 rồi” - Hiroki lại áp thêm trọng lượng của cơ thể mình lên.
“Mày lại cao lên à. -- Mày biến mẹ mày đi”
“Lại là cái meme của Gund*m hả. Mày có biết không, cái câu ‘Tao thấy mày bé bé đáng yêu quá’ đang thịnh hành đấy”
“Mày là Freem*n ấy hả?”
Keisuke gắng gượng cố thoát khỏi đòn khóa tay, thế rồi, cùng với một âm thanh khô không khốc, Hiroki bật phóng ra - “Hự”.
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang đứng sau lưng Hiroki, ánh mắt như tỏ vẻ khó hiểu.
“Nóng hầm hầm. Chính vì thế này nên mấy cái bọn hướng ngoại mới bị người ta chê là mất an ninh trật tự đấy”
“Bà vừa làm cái gì đấy, “cái con mắm bóng rổ óc bã đậu”. Bà lại đá tôi phải không!?”
“Ông nhanh nhanh đi sinh hoạt câu lạc bộ đi”
Masaki quay trở lại chỗ Keisuke.
“Cái lễ bế giảng chủ yếu là để phát cái phiếu đánh giá ấy nhỉ. Hiroki-kun, của cậu không ổn hả?” - Masaki chọc thẳng vào vết thương. Đôi mắt của cô không tỏ lên nụ cười nào. Biểu cảm của Hiroki thì chìm hẳn. Lena thì thào - “Đừng có tưởng chơi thân mà có thể ra tay với Keisuke trước mặt Masaki-chan nhé”.
“Cậu vừa bảo gì thế? Lena”
“Không có gì đâu ạ, thưa tiểu thư Masaki”
Masaki nhoẻn miệng cười, vuốt ve mái tóc cắt ngắn của Lena.
“Cái lúc mà giáo viên chủ nhiệm bảo là phát phiếu đánh giá, thì có cái tiếng ồn như kiểu tiếng hét khó tả, tại sao lại thế nhỉ” - Keisuke tự vấn sau khi thoát được khỏi Hiroki.
Tiếng nói phát lên vào những cái lúc như thế này đều là giọng của cả nam cả nữ, phần lớn những đứa ồn ào trong lớp.
Bỏ qua cái vấn đề là bọn chúng nó có nghiêm túc hoạt động thể dục thể thao hay không, thì những đứa này nó vẫn có cái khiếu thể thao, lúc nào chúng cũng hăng máu.
Những cái đứa đó gọi là “Hướng ngoại”.
Đó là những kẻ mà Kirishima Keisuke ngại phải tiếp xúc.
Mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng việc cậu ngắm nhìn họ từ xa bằng cảm xúc hơi sợ sệt và ý thức e ngại, thì đó cũng là một thành quả rồi.
“Cái phiếu đánh giá không ổn rồi ---” “Lần này chắc là lần tệ nhất của tao, thề” - Vân vân và mây mây.
Keisuke nghĩ. Các quý ông quý bà “Hướng ngoại”, những lúc như thế này thì to mồm thật.
Ngoài ra còn cả cái lúc sinh hoạt câu lạc bộ, rồi thì vào giờ nghỉ. Nhưng mà trong giờ học, lúc bị giáo viên gọi hỏi bài thì tiếng bé tới mức vênh tai ra cũng chả nghe rõ. Đặc biệt là, mấy quý bà “Hướng ngoại”…
Với cái kẻ mà đang có những suy nghĩ như vậy - Keisuke - thì chẳng cần nói cũng biết, cậu là “Hướng nội”.
Về căn bản thì cậu đứng ở nơi mà không đội trời chung với mấy đứa “Hướng ngoại” Yolo.
Nhưng cũng có một vài trường hợp ngoại lệ.
“Do mày thành tích tốt nên chả phải lo gì cả” - Kẻ than thở bất mãn Hiroki này, nói thẳng ra thì cậu ta được xếp vào chủng loại “Hướng ngoại”. Tuy nhiên, hai người chơi với nhau khá lâu rồi nên họ hiểu được cái thế đứng của nhau, vì thế mà họ thân thiết.
Lena chắc chắn cũng là một nhân vật trong nhóm “Hướng ngoại” của bọn con gái. Trong giờ học thì giọng không tới mức bé nghe không rõ, nhưng mà cô lại là đại diện tiêu biểu cho lũ con gái ồn ào của lớp.
Và rồi, Masaki.
“ ‘Thành tích’, chẳng phải là kết quả hay sao. Tớ nghe bảo, nó giống như kết quả tích lũy của quá trình học tập (hay không) cho đến thời điểm đó, trên mạng nói thế” - Masaki nở nụ cười duyên dáng, găm một đòn kết liễu vào Hiroki. Hiroku ôm ngực - “Hự”.
“Masaki-chan cũng thành tích tốt mà. Này, nghe nhé. Tớ được người ta dạy học cho trước lúc thi, cho nên là môn toán của tớ có tốt hơn một xíu”
“Tuyệt”
Yayy!-- - Lena và Masaki đập tay.
Thì ra là thế.
Đúng vậy.
Masaki, nói thẳng ra thì cô là người “Hướng ngoại”. Nhưng mà không phải tới mức như bọn gyaru. Thành tích đứng top của lớp, nhưng không phải là kiểu người học cày cuốc. Với khả năng giao tiếp thân thiện với cả nam lẫn nữ, thì chắc chắn cô là một quý bà “Hướng ngoại”, không thể nào nhầm lẫn được.
Mặc dù Masaki và Keisuke được ở cạnh nhau một lần nữa - vì bố mẹ hai người cùng tái hôn, nhưng khoảng thời gian 10 năm hai người xa cách nhau thì thật là dài.
Một nửa, là một mỹ nhân đầy đặn rạng ngời.
Một nửa, là tôi, kẻ hướng nội chẳng hề có bạn bè.
Chỉ vì Masaki là cô gái quá mỹ lực, chẳng trách vì sao cậu lại cảm thấy như mình không nên ở bên cô.
“Thế thì, bốn người bọn mình cùng nhau làm bài tập hè đi” - Hiroki hứng lên.
Vừa dính dame mà vẫn quay lại trò chuyện một cách hiển nhiên, đây cũng là một skill của “Hướng ngoại” - Keisuke nghĩ.
Cậu vừa thấy ghen tị, nhưng cũng chẳng muốn quan tâm…
“Bài tập hè thì tự mình làm nhanh hơn mà” - Keisuke nói, nhưng Hiroki vẫn bám trụ.
“Mày thì thành tích tốt nên là nói thế được, nhưng mà mày cứu tao đi mà”
“Mà vốn dĩ là cái đầu ông không giải quyết được vấn đề mà?”
“Im đi, Lena”
Hiroki và Lena bắt đầu lời qua tiếng lại.
“Tính sao đây?” - Keisuke dò hỏi Masaki.
Masaki mà không thích thì mình từ chối, Masaki mà đồng ý thì mình cũng đồng ý vậy - Cậu nghĩ.
Hiroki thì chẳng hề chờ đợi lời đáp của Masaki mà cậu ta nở ngay một nụ cười.
“Thật á? May qu---á~”
“Ông đừng có dựa dẫm vào Masaki. Tự mình làm đi”
“Tôi biết mà. Cho nên người mà tôi dựa vào là Keisuke”
“Tôi đã bảo là ông dừng cái trò đó lại mà”
Keisuke tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng cái người quan trọng hơn là Masaki, lại trả lời ngắn gọn một cách dễ dãi - “Được mà?”
Họ quyết định là sẽ nhắn tin nhóm với nhau vào tối nay để bàn bạc cụ thể hơn, thế rồi, Hiroki và Lena đi sinh hoạt câu lạc bộ.
Masaki thì câu lạc bộ trà đạo, nhưng từ giờ cho tới học kỳ mới thì cô không có hoạt động gì, vậy thực chất cô thuộc câu lạc bộ về nhà, vì thế mà cô đã đi ra khỏi trường. Điều này cũng tương tự với Keisuke - thành viên chủ chốt của câu lạc bộ về nhà.
Masaki cao hứng lên.
“Trông cậu có vẻ vui nhỉ?”
“Thế à?”
“Thành tích tốt hả?”
Keisuke và Masaki, nói là bố mẹ tái hôn với nhau, nhưng mà vốn dĩ thì họ lớn lên trong gia đình đơn lẻ. Chính vì thế mà cả hai đều nghĩ đến cái gánh nặng kinh tế của bố mẹ mà gắng sức vào đại học quốc lập, điều đó đến nay vẫn không thay đổi. Chẳng có gì đáng giá hơn cái thành tích học tập tốt cả.
“Tớ nghĩ là thành tích của tớ khá tốt. Còn Kei-chan thì sao?”
“Môn thể dục thì tớ HƠI LỞM” - Thể dục tệ hại. Một điều quá là đỗi hướng nội. “Masaki cái nào cũng 10 hết à?”
Masaki thì thuần thục môn thể dục như một siêu nhân. Không lẽ nào… - Keisuke hỏi vậy thì Masaki tỏ ra vẻ mặt buồn bã.
“Môn kỹ năng gia đình của tớ không ổn…”
“À---…”
Chắc là cái thực hành nấu ăn của cô ấy không ổn lắm. Có lẽ cái tay nghề nấu ăn đó là cái điểm yếu duy nhất của Masaki.
Masaki trở lại với gương mặt tươi cười.
“Nhưng mà, nhờ có Keisuke mà năm môn chính của tớ đều ngon hết!”
“Tớ chả làm gì mà…”
Vừa mới chuyển sang trường mới, lớp học thì lạ nước lạ cái, vậy mà vẫn đạt được thành tích tốt, phải nói Masaki đúng là đáng nể - Keisuke nghĩ.
“Có Kei-chan bên cạnh nên tớ tràn trề năng lượng”
Masaki tạo dáng người chiến thắng.
Keisuke thì tỏ bộ mặt phức tạp. Nghe một cô thiếu nữ xinh xắn nói với mình như thế này, không thể nào cậu không vui được, nhưng cũng không được ngạo mạn. Cậu nhìn nhận ý nghĩa của câu nói này là - Ở trong một ngôi trường lạ lẫm, nhờ có cậu bạn thuở nhỏ ở bên cạnh mà mình đã trở nên mạnh mẽ.
“Đó là vì Ma-chan đã cố gắng đấy”
“Thế thì… cậu làm cái ấy đi”
Masaki sáng mắt lên ngước nhìn.
Keisuke rùng mình.
“Cái, cái ấy là…?”
Masaki ghé đầu lại.
“Cái mà chỉ có hai đứa mình làm~ ☆”
Mùi hương nồng nàn tỏa ra. Ơ mà, ở đây là ở giữa đường, nơi công cộng.
“Thế tức là…”
Do có thêm cả sức nóng, Keisuke váng vất.
“Nào, nhanh lên”
“Cái mà cậu hay làm ấy”
“Cái, cái mà tớ hay làm…” - Cậu không bao giờ làm cái “hay làm” trụy lạc đó. Cơ mà nói đúng ra là cậu chưa từng làm lần nào.
“Được không?”
“Dừng lại đi mà…”
Masaki nghiêng cổ, tay chỉ vào trên đầu.
“Cái phần thưởng vuốt ve ấy”
“À…” - Hóa ra là cái đó à.
Masaki tủm tỉm.
“Ơ kìa kìa ~, lạ quá ~? Cậu vừa tưởng tượng cái gì khác ngoài cái xoa đầu hay sao ấy nhỉ ~”
“Cậu đừng nói cái meme của C*nan ấy chứ” - Hơn nữa, ngay cả Masaki cũng hơi đỏ mặt.
Sau đó, Keisuke đã xoa đầu Masaki lia lịa.