Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh! - Chương 1471: Đạo hữu đây là ưa thích Thượng Thanh Nhan tỷ rồi?

Nhìn nụ cười của Minh Tử, Hoa Vân Phi nâng chung trà lên nhấp một ngụm, không kìm được hỏi: "Đạo hữu có vẻ khá hứng thú với Thanh Nhan tỷ nhỉ?"

Minh Tử đáp: "Cung Thanh Nhan vốn là nữ nhi, lại sở hữu khí chất hiên ngang khó sánh, quả là hiếm thấy trên đời."

Sau khi luận bàn với Cung Thanh Nhan, Minh Tử không kìm được ngợi khen, trong mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc, thán phục.

Hắn chưa từng gặp một nữ tử kinh diễm đến vậy.

Cái sự "kinh diễm" này không chỉ thể hiện ở thực lực, mà còn ở dung mạo, tính cách cùng nhiều phương diện khác.

Hắn cảm thấy Cung Thanh Nhan vô cùng hoàn mỹ.

"Đạo hữu đây là phải lòng Thanh Nhan tỷ rồi sao?" Khóe miệng Hoa Vân Phi nở một nụ cười.

"Khụ khụ, không phải." Câu nói thẳng thừng của Hoa Vân Phi khiến Minh Tử vừa uống ngụm trà vào miệng liền phun hết ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng.

"Thật không phải sao?" Ánh mắt Hoa Vân Phi đầy hoài nghi.

Khương Nhược Dao ngồi dưới gốc cây cách đó không xa, cũng đưa mắt nhìn tới, tự hỏi: "Thích sao? Cảm giác đó là gì nhỉ?"

"Đương nhiên, ta chỉ là ngưỡng mộ thôi, dù sao một nữ tử như Cung Thanh Nhan quá đỗi hiếm có." Minh Tử giải thích.

"Vậy thì tốt, chứ không phải như ta suy đoán lúc nãy, ta sợ ngươi phải thất vọng mà quay về." Hoa Vân Phi gật đầu, an tâm.

"Thất vọng mà quay về? Sao lại nói vậy?" Minh Tử hiếu kỳ nhìn Hoa Vân Phi.

"Thanh Nhan tỷ sinh ra đã vì đạo mà tồn tại, trong mắt không vương vấn tình duyên nhi nữ, nàng không thể nào tìm đạo lữ, càng không thể rung động trước bất kỳ ai." Hoa Vân Phi nói.

"Không thể rung động trước bất kỳ ai..." Minh Tử khẽ nhíu mày, cúi đầu trầm mặc.

Nhìn Minh Tử đang trầm mặc, Hoa Vân Phi đã đoán được rất nhiều, nghiêm nghị nói: "Đạo hữu, từ bỏ đi."

Minh Tử vẫn trầm mặc như trước, mãi một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoa Vân Phi, chân thành hỏi: "Thật... không có hy vọng sao?"

Hoa Vân Phi lắc đầu: "Ta thực ra rất tò mò vì sao ngươi lại nhanh chóng phải lòng Thanh Nhan tỷ đến vậy. Chắc chắn không phải vì dung mạo, với thân phận của ngươi, muốn tìm mỹ nữ thì không thiếu gì."

Minh Tử hồi tưởng lại cảnh tượng khi gặp Cung Thanh Nhan cách đây không lâu.

Cung Thanh Nhan đứng đó, mái tóc vàng óng ả, khoác áo choàng, dung nhan hoàn mỹ tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Nàng đẹp một cách khác biệt, độc đáo, khí khái hào hùng hiện rõ qua từng ánh mắt, đường nét chân mày.

Nàng đứng đó, tựa như một vị Nữ Chiến Thần, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm, khí chất hào hùng ngút trời.

Minh Tử lần đầu tiên đã bị khí chất của Cung Thanh Nhan hấp dẫn, cảm thấy nàng thật phong thái, và sau cuộc luận bàn, hắn hoàn toàn đắm chìm.

Minh Tử hít sâu một hơi: "Trước kia, ta chưa hề nghĩ tới việc tìm đạo lữ, cũng chưa từng có hứng thú với nữ nhân nào. Thẳng thắn mà nói, thậm chí đến giờ ta vẫn có chút không tin vào suy nghĩ trong lòng mình."

Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, nói tiếp: "Nhưng ta vững tin, đây không phải là giả dối, ta xác thực đã vừa gặp nàng đã rung động."

Lần này đến lượt Hoa Vân Phi trầm mặc. Hắn hiểu rõ Cung Thanh Nhan, chuyện tình cảm nam nữ đối với nàng căn bản là điều không thể. Đừng nói Minh Tử, bất luận người nào theo đuổi cũng vô ích.

Trong mắt nàng chỉ có đại đạo!

Hoa Vân Phi không đành lòng đả kích Minh Tử, dù sao sau bao năm tu đạo, đây là lần đầu tiên hắn rung động, nhưng hắn không thể không nói ra sự thật: "Ngươi có thể thử theo đuổi, nhưng đừng nên ôm hy vọng."

Nghe vậy, Minh Tử cười khổ lắc đầu.

Dưới gốc cây, Khương Nhược Dao thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này. Nghe hai người đối thoại, trong lòng nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Hoa Vân Phi ngầm cho phép Minh Tử theo đuổi Cung Thanh Nhan, điều đó chứng tỏ giữa hai người không có mối quan hệ sâu sắc hơn.

Khương Nhược Dao lấy lại tinh thần.

Nhưng cùng nàng có quan hệ gì?

Nàng tại sao lại cảm thấy nhẹ nhõm như vậy?

Cách đó không xa, Sỏa Nữu đang đắp người tuyết. Nàng đắp thành hình Hoa Vân Phi, nhưng tài nghệ của nàng quá kém, nói là đắp Hoa Vân Phi, nhưng trông giống Vương Nhị Nha hơn, xấu tệ.

Ngay cả Sỏa Nữu cũng rất hài lòng, đôi mắt vốn không có thần sắc nay ánh lên chút tinh quang, hiện rõ niềm vui.

Về sau, nàng lại đắp thành hình chính mình bên cạnh Hoa Vân Phi, như để làm bảo tiêu. Cũng như cái trước, vẫn rất xấu.

"Thật xấu." Khương Nhược Dao đi đến Sỏa Nữu bên cạnh, vô cùng thẳng thừng nói.

Sỏa Nữu chớp chớp mắt, có chút cúi đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi.

*Một tiếng "rầm".*

Khương Nhược Dao một cước đá nát bét người tuyết mà Sỏa Nữu đã tận tâm tận lực đắp nặn.

Nhìn hai người tuyết nát bươm trên đất, Sỏa Nữu càng cúi đầu thấp hơn, không dám lên tiếng.

"Ta dạy cho ngươi." Lúc này, Khương Nhược Dao đột nhiên cắm sát kiếm đỏ như máu trong tay xuống đất, ngồi xổm xuống nói.

Sỏa Nữu sững sờ ngẩng đầu nhìn Khương Nhược Dao.

"Ngẩn người ra làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đem người tuyết xấu xí như vậy dâng cho chủ nhân của mình sao?" Khương Nhược Dao lạnh mặt nói.

Sỏa Nữu vội vàng nhanh chóng bước đến bên cạnh Khương Nhược Dao, ngồi xổm xuống cùng nàng bắt đầu đắp người tuyết lại từ đầu.

Thấy cảnh này, từ xa Hoa Vân Phi không khỏi mỉm cười.

Kết quả... người tuyết Khương Nhược Dao đắp ra còn xấu hơn.

Khương Nhược Dao ngây ngẩn cả người, Sỏa Nữu cũng ngây ngẩn cả người.

Hai người rơi vào sự im lặng đầy xấu hổ.

Khương Nhược Dao có chút thẹn quá hóa giận, nắm chặt nắm đấm, cắn răng muốn lập tức đá nát người tuyết trước mắt.

"Vẫn là ta đến dạy các ngươi đi." Hoa Vân Phi đi tới, ngồi xổm xuống nói: "Ta đã từng cũng là cao thủ đắp người tuyết đó. Hồi nhỏ ta còn từng được thầy giáo tuyên dương trước toàn trường lận... Nghe có lợi hại không?"

Nhìn ba người có bầu không khí hài hòa, Minh Tử đứng dậy: "Đạo hữu, ta ra ngoài đi dạo, tiện thể tìm hiểu tin tức một chút."

Nói xong, hắn biến mất không thấy gì nữa.

"Vốn không cho rằng mình sẽ thích ai, vậy mà lại đột nhiên phải lòng một người không thể nào tìm đ��o lữ. Tạo hóa trêu ngươi thật, ai..."

Hoa Vân Phi lắc đầu.

Chuyện này có lẽ cũng là một kiếp nạn của Minh Tử.

Nếu vượt qua được, có lẽ sẽ đạt viên mãn.

"Đúng rồi, các cô còn chưa nếm thử kem ống bao giờ phải không?" Hoa Vân Phi như Bách Bảo nang vậy, lấy ra hai chiếc kem ống đưa cho hai người.

Khương Nhược Dao nhìn chiếc kem ống vị ô mai cao chất ngất trong tay, đưa mũi tới ngửi ngửi, thăm dò đưa đầu lưỡi hồng phấn liếm một ngụm. Lập tức, đồng tử nàng kinh ngạc co rút, mắt trợn tròn.

Sỏa Nữu học theo dáng vẻ của Khương Nhược Dao, liếm một ngụm. Giây lát sau, cái miệng nhỏ của nàng đã há hốc thành hình chữ O.

Rời khỏi đình viện, Minh Tử vô định bước đi trên những con phố của Lạc Tuyết Cổ Thành, hai tay gối sau đầu, đôi mắt xuất thần.

Mãi một lúc sau, hắn thở dài một tiếng: "Không được rồi, càng nghĩ càng thấy nàng đẹp đến cực điểm, thật quá tuyệt diệu."

Hắn hiện tại trong đầu đều là Cung Thanh Nhan.

Nghĩ đến Hoa Vân Phi, hắn lại như bị dội một gáo nước lạnh, trong nháy mắt tỉnh táo rất nhiều.

"Không được làm bằng hữu cũng có thể."

"Không được a, chỉ là làm bằng hữu ta không cam tâm."

"Có thể ta hẳn là tôn trọng nàng đạo tâm."

Nội tâm Minh Tử đang giằng xé dữ dội, hắn vô định bước đi, bất tri bất giác, trời đã tối.

Hắn không biết mình đã đi tới đâu, đúng lúc này, đột nhiên, một tiếng "oanh", một đòn công kích cực kỳ nguy hiểm đánh tới!

Đó là một đạo kiếm mang, tấn công từ một góc độ cực kỳ xảo trá, đâm thẳng vào lưng Minh Tử.

"Ai?"

Minh Tử đang xuất thần lập tức hoàn hồn, vừa định xuất thủ, liền phát hiện đạo kiếm mang kia chỉ là tàn ảnh của thời không.

"Xùy!"

Hắn phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt nghiêng người, một đạo kiếm mang trong suốt như ảo ảnh đâm xuyên qua vạt áo bào ở bụng hắn, lướt sát bụng bay qua.

"Thực lực này..."

Minh Tử híp mắt, cảm nhận lực lượng trên kiếm mang, hắn cảm nhận được đối phương chắc chắn là một cao thủ cực mạnh, thực lực vô cùng khủng bố!

"Minh Tử, yêu nghiệt mạnh nhất Ám Thế Giới, quả nhiên cũng có chút thực lực." Một người áo đen che mặt từ dưới gốc cây đằng xa bước ra, trên tay cầm một thanh trường kiếm tinh ngọc.

Truyen.free là nơi độc quyền phát hành bản dịch này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free