(Đã dịch) Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh! - Chương 1576: Ngươi thật sự là ta chị ruột
Sau khi thoát khỏi Đọa Hồn Uyên, Phượng Duyệt quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn về phía vực sâu, sắc mặt dữ tợn.
Mối thù hôm nay, nàng tất báo!
Bất Diệt Chiến Thể, Thánh Long tộc, tất cả hãy đợi đấy!
Lúc này nàng hiện nguyên hình, đôi cánh phượng hoàng che kín trời, vút qua trong nháy mắt, trời đất đều nứt toác. Vô số vùng đất bùng lên ngọn Bất Diệt Li���t Viêm, thiêu rụi mọi thứ, tạo thành cảnh sinh linh đồ thán.
Phượng Duyệt há miệng hút vào, những nơi nàng lướt qua, sinh linh khắp các Đại Cổ thành đều gục ngã, Thần Hồn và tinh huyết của chúng đều bị thôn phệ, trở thành Bản Nguyên Chi Lực giúp Phượng Duyệt chữa thương.
Thế nhưng, Phượng Duyệt vẫn chưa thỏa mãn, lúc này nàng vô cùng phẫn nộ, sát ý không thể kiềm chế tuôn trào, tàn sát không phân biệt toàn bộ sinh linh trong Sơn Âm vực. Những đại châu nàng đi ngang qua đều chìm trong sự tĩnh mịch.
Thậm chí ngay cả phủ đô của Sơn Âm vực cũng bị tàn sát sạch sẽ, không một ai sống sót. Vực Chủ cùng toàn bộ chí thân huyết mạch đều bị nuốt chửng.
Phượng Duyệt quá cường đại, căn bản không phải Sơn Âm vực có thể chống lại. Nàng giống như một sát thần, biến nơi đó thành một cảnh tượng Địa ngục.
Làm xong những điều này, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Phượng Duyệt mới dịu đi đôi chút.
Sau đó, nàng quay về tộc, tìm kiếm viện binh.
Đọa Hồn Uyên.
Hoa Vân Phi đang định nói chuyện thì quay đầu nhìn lại, chau mày. Con Quỷ Phượng này thật sự làm càn, lại dám đồ sát tại Đế Đình Thiên Vũ, ngay cả phủ đô của vực cũng không tha.
"Chẳng lẽ ngươi đang tự trách ư? Bởi vì ngươi cố ý thả chạy nàng, mới khiến sinh linh của Sơn Âm vực g·ặp n·ạn." Ngao Miểu Miểu cũng chú ý tới cảnh tượng bên ngoài, nhìn về phía Hoa Vân Phi đang chau mày.
Hoa Vân Phi không nói chuyện.
"Mạng người ai cũng có. Dù hôm nay ngươi giữ nàng lại, thì vẫn sẽ có cường giả Quỷ Phượng tộc trút giận lên kẻ yếu. Tình huống như vậy vĩnh viễn không thể ngăn chặn, cho nên điều này không trách ngươi được."
Ngao Miểu Miểu nói thẳng thừng: "Yếu chính là nguyên tội."
Lúc này, Thông Thiên Phiên đột nhiên rung lên bần bật, như thể phát hiện bảo bối nào đó, phi tốc lao vào sâu trong Đọa Hồn Uyên.
Hoa Vân Phi đuổi tới.
Ngao Miểu Miểu ba người theo sát phía sau.
"Tam tỷ, lá cờ kia có điều gì đó kỳ lạ, cấp bậc không rõ ràng." Tứ hoàng tử truyền âm nói.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Ngao Miểu Miểu hỏi.
"Hay là ba huynh muội chúng ta hợp lực đoạt lấy? Ta cảm giác trên người hắn còn không ít bảo bối tốt. Hắn lại là Bất Diệt Chiến Thể, thể chất như vậy quá hiếm có, hắn là người đầu tiên ta từng thấy có thể chất này." Tứ hoàng tử đề nghị, cảm giác Hoa Vân Phi chính là một kho báu di động.
"Ta đồng ý. Bản nguyên của Bất Diệt Chiến Thể chúng ta có thể mang về nghiên cứu kỹ lưỡng, biết đâu có thể giúp long thể của chúng ta tiến thêm một bậc, thực hiện thuế biến." Nhị hoàng tử phụ họa nói.
"Hai người các ngươi có phải hay không muốn ăn đòn?" Ngao Miểu Miểu một chút ý định động thủ cũng không có. "Đánh cược thua thì ngoan ngoãn kéo xe cho người ta đi. Lại sinh lòng phản bội, nghĩ cách ám toán người khác, không thấy xấu hổ sao?"
"Tam tỷ, sao Tam tỷ cứ bênh vực người ngoài thế?" Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử rất bất mãn.
Ngao Miểu Miểu đến tột cùng là Hoa Vân Phi tỷ tỷ, vẫn là bọn hắn tỷ tỷ?
Làm sao cảm giác bọn hắn mới là người ngoài kia?
"Nói xem, hai đứa có nghe lời tỷ tỷ không?" Ngao Miểu Miểu hỏi lại, thái độ cường thế, ra dáng một đại tỷ đầu.
"Nghe." Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người thở dài, làm sao dám không nghe? Không nghe chỉ có một trận đòn, mà bọn họ làm sao đánh lại nàng.
Thông Thiên Phiên bay đến một khe núi ẩn nấp, thẳng tắp lao vào, dường như bên trong có thứ gì đang hấp dẫn nó.
Hoa Vân Phi nhận ra khe núi này không hề đơn giản. Hắn hoàn toàn không nhìn thấu được bên trong, khiến nội tâm hắn dấy lên một nỗi bất an.
Khí tức của Đoan Mộc Khuynh Nguyệt cũng biến mất ở chỗ này.
Không suy nghĩ nhiều, Hoa Vân Phi vẫn tiến vào theo sau.
"Các ngươi đừng vào." Hoa Vân Phi nói.
Nhìn Hoa Vân Phi biến mất, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử liếc nhau. Người này cứ thế yên tâm về bọn họ ư? Không sợ bọn họ bỏ trốn sao?
Cho tới bây giờ, Hoa Vân Phi vẫn chưa động tay động chân vào Thần Hồn của bọn họ, điều đó có nghĩa là nếu lúc này bọn họ muốn chạy, Hoa Vân Phi sẽ chẳng có cách nào bắt lại.
Nghĩ vậy, hai người liền quay đầu bỏ chạy.
Chờ trở lại trong tộc, bọn họ chắc chắn nghĩ hết mọi cách để trả thù Hoa Vân Phi, để hắn biết hậu quả khi chọc giận Thánh Long tộc.
Ngao Miểu Miểu nắm lại kéo hai người trở về.
"Tam tỷ, chị làm gì vậy?" Tứ hoàng tử nhíu mày, có chút tức giận. Rốt cuộc Ngao Miểu Miểu có phải chị ruột của mình không vậy?
"Tam tỷ, người này rất thần bí. Chờ trở lại trong tộc, chúng ta sẽ nghĩ cách đối phó hắn sau. Hiện tại cứ đi trước đã." Nhị hoàng tử nói.
"Không được đi, hai đứa còn phải kéo xe cho Võ huynh đấy." Ngao Miểu Miểu nói, nàng đứng chắn ở đó, kiên quyết không cho hai người rời đi.
"Chị đúng là chị ruột của tụi em!" Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử chịu thua, vô cùng im lặng.
Không thể hiểu nổi Ngao Miểu Miểu rốt cuộc muốn làm gì.
Ngao Miểu Miểu không để ý đến lời phàn nàn của hai người, xem kỹ khe núi đen như mực phía trước. Trực giác mách bảo nàng rằng nơi này vô cùng nguy hiểm!
Đọa Hồn Uyên chỉ là cấm khu của Sơn Âm vực, nổi tiếng bởi có vô số oan hồn, là thánh địa của các tu sĩ tu luyện Cực Âm chi đạo. Ngoài ra, Đọa Hồn Uyên không có điểm gì đặc biệt nổi bật.
Nhưng khi nhìn thấy khe núi này, hiển nhiên lời đồn cũng không đại diện cho tất cả. Chỉ riêng việc nhìn vào khe núi thôi, ngay cả một cường giả như nàng cũng cảm thấy lạnh gáy.
"Hắn sẽ không c·hết ở trong đó rồi ư?"
"Nếu hắn c·hết, ta chỉ đành thay hắn thực hiện ước định, là để hai vị đệ đệ kéo xe cho ta vạn năm."
...
Càng tiến sâu vào khe núi, nỗi bất an trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Đãng Tẫn Thiên để Đoan Mộc Khuynh Nguyệt tới đây làm gì?
Một nơi nguy hiểm như vậy, cho dù Đoan Mộc Khuynh Nguyệt đã là cường giả Chuẩn Bá Chủ cấp hậu kỳ, e rằng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mang theo nghi hoặc, Hoa Vân Phi một đường xâm nhập.
Rốt cục, hắn lại một lần nữa thấy được Thông Thiên Phiên.
Đồng thời còn thấy được một chiếc đỉnh.
Thông Thiên Phiên dường như đang cố gắng thôn phệ chiếc đỉnh kia, nhưng lại không thể thành công. Chiếc đỉnh không hề lay chuyển.
Hoa Vân Phi vừa mới đến gần, từ trong đỉnh đột nhiên xông ra một đạo phù văn, tấn công về phía hắn. Dù phản ứng cực nhanh, hắn vẫn không thể ngăn cản, bị đánh bay thẳng ra ngoài. Sau khi hạ xuống, hắn ho ra một ngụm máu tươi.
Sinh linh bên trong Đọa Hồn Di Đà Đỉnh thậm chí không thèm liếc nhìn Hoa Vân Phi: "Thông Thiên Phiên mặc dù bây giờ đang ở thời kỳ suy yếu, nhưng ngươi có thể được nó công nhận cũng coi như không tầm thường rồi. Bất quá nơi này không phải là nơi ngươi nên đến. Bản tọa đã lâu không khai sát giới, không muốn g·iết ngư��i, cút ngay!"
Chiếc đỉnh này nhận biết Thông Thiên Phiên?! Thông Thiên Phiên ngay cả trong cổ sử cũng không có ghi chép, hiện nay không ai nhận ra nó, vậy mà chiếc đỉnh này lại nhận ra nó, hiển nhiên từng cùng tồn tại trong một thời đại.
"Tiền bối là ai?" Hoa Vân Phi thăm dò hỏi.
"Cút!!" Đáp lại hắn chỉ là tiếng quát lạnh lùng.
Một luồng uy áp đè ép khiến hắn không ngừng lùi bước.
Chiếc đỉnh này ít nhất cũng là một món Bá Chủ cấp đạo binh!
Hắn nhìn thấy trên vách đỉnh có vết nứt, hiển nhiên không còn nguyên vẹn, đã bị tổn hại. Dẫu vậy, uy năng của nó vẫn vô cùng khủng bố.
"Oanh ——" Thông Thiên Phiên phát uy, dường như khăng khăng muốn nuốt chửng Đọa Hồn Di Đà Đỉnh.
"Khí linh đã bị ma diệt, còn muốn ra oai?" Sinh linh bên trong Đọa Hồn Di Đà Đỉnh coi thường, thân đỉnh tràn ra năng lượng, dễ dàng đánh lui Thông Thiên Phiên.
Sinh linh bên trong nói: "Ngươi bây giờ chẳng qua là một binh khí trong tay kẻ yếu mà thôi, huy hoàng trước kia dù sao cũng chỉ là quá khứ."
Hoa Vân Phi triệu hồi Thông Thiên Phiên. Với lực lượng hiện tại của Thông Thiên Phiên, thật sự vẫn chưa thể đối đầu trực diện với chiếc đỉnh này.
"Tiền bối, có một nữ nhân từng đến đây phải không? Nàng đi đâu rồi?" Hoa Vân Phi hỏi.
"Không biết."
"Vãn bối cảm thấy khí tức của nàng biến mất ở đây, tiền bối hẳn là biết chứ." Hoa Vân Phi truy vấn.
"Bản tọa nói không biết, ngươi điếc sao?"
Một luồng năng lượng cuồng bạo va chạm thẳng vào Hoa Vân Phi.
Hắn lúc này tế ra Thông Thiên Phiên.
Cuối cùng, cả hắn và Thông Thiên Phiên bị đánh bay ra ngoài cùng lúc, rơi xuống một nơi xa xôi.
Sinh linh bên trong Đọa Hồn Di Đà Đỉnh rốt cuộc mở to mắt, nhìn về phía Hoa Vân Phi. Đang định nói gì đó, đột nhiên, ánh mắt nó trừng lớn, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, lời muốn nói nghẹn ứ trong cổ họng.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi...!!!"
Mọi bản quyền biên tập cho đoạn truyện này đều thuộc về truyen.free, kính mong độc giả tôn trọng và ủng hộ.