(Đã dịch) Bệ Hạ Nếu Không Giảng Đạo Lý Vi Thần Cũng Hiểu Sơ Quyền Cước - Chương 146: Thái tử, vẫn!
Diệp Trọng nghe vậy, một dòng nước ấm khẽ lướt qua lòng. Đứa chất tử này của mình quả không hổ công mình yêu thương!
Thực ra, Diệp Trọng ở kinh đô có mối quan hệ khá tốt. Chỉ có điều, hắn biết rõ việc này chắc chắn sẽ khiến Yến hoàng nổi trận lôi đình, nên không hề tìm kiếm sự giúp đỡ từ bất kỳ ai. Bởi vì hắn không muốn liên lụy người khác! Dù sao, điều hắn làm là tội lớn tru di cửu tộc!
Thấy Ninh Phàm một lần nữa tạo cơ hội cho mình, Diệp Trọng lập tức hiểu thấu tâm tư của đối phương. Anh ta liền lớn tiếng nói theo lời Ninh Phàm: “Quốc pháp? Quốc pháp có thể đòi lại mạng sống của vợ con ta không? Tên ác tặc kia ỷ vào quyền thế làm càn, hại ta tan cửa nát nhà. Hôm nay nếu không tự tay giết hắn, ta uổng làm chồng, uổng làm cha!” “Ninh Phàm, nếu ngươi còn dám ngăn cản ta, đừng trách ta không nể tình....”
Nhưng chỉ một giây sau, Diệp Trọng đã vồ lấy cây trường thương của Ninh Phàm. Ninh Phàm lập tức tỏ vẻ “cực kỳ hoảng sợ”! Chỉ thấy Ninh Phàm dường như đã dốc hết sức lực toàn thân, đột ngột vung mạnh cây trường thương trong tay ra phía sau. Ngay sau đó, Diệp Trọng mượn lực Ninh Phàm quay người vung thương, cả người anh ta lao thẳng như một viên đạn về phía cỗ xe của Thái tử, trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của tất cả mọi người. “Gian tặc, hãy chịu chết đi!”
Biểu cảm của Thái tử lúc này thật sự rất đặc sắc! Mắt hắn trợn tròn, ánh nhìn từ vẻ dò xét dần biến thành hoảng sợ. Rõ ràng vừa nãy hắn còn đang hả hê nhìn Diệp Trọng làm khó Ninh Phàm, vậy mà chỉ trong chớp mắt, Diệp Trọng đã xông thẳng về phía mình?
Giang Thủy Hàn phản ứng nhanh nhất, vờ như muốn rút đao xông lên, nhưng lại bị Trương Hạo Đồng thân hình vạm vỡ bên cạnh vô tình “trượt chân” đè gọn dưới thân mình! Còn Huyền Dạ chỉ lẳng lặng dõi theo mọi việc, trên mặt y là vẻ bình tĩnh như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Diệp Trọng không chút do dự, anh ta biết Ninh Phàm chỉ cho mình cơ hội này một lần duy nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ! Thế là anh ta không nói hai lời, chân khí trong người bùng phát, trường đao siết chặt trong tay. Rồi, ngay dưới ánh mắt kinh hoàng của Thái tử, một nhát đao đâm thẳng vào giữa hai chân hắn!
Thái tử chỉ cảm thấy hạ thể truyền đến cơn đau xé ruột xé gan, đau đến mức hắn suýt ngất đi ngay lập tức! Chỉ với nhát này, Thái tử đã hoàn toàn mất đi bản lĩnh đàn ông... Nhưng ngay sau đó, Diệp Trọng rút phắt trường đao ra, chém thẳng vào cổ Thái tử!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngừng phắt mọi động tác, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Trọng với vẻ mặt dữ tợn. Miệng họ há hốc ra, đủ nhét lọt cả một quả trứng gà! Thái tử không thể tin nổi nhìn Diệp Trọng, một tay ôm cổ, tay kia cố sức chỉ vào Diệp Trọng, nhưng cổ họng hắn lại không thốt được một lời nào... Dần dần, trên cổ Thái tử xuất hiện một vết máu mỏng, rồi những hạt máu li ti chầm chậm rỉ ra từ đó... Thái tử muốn cố sức đè lại, nhưng giờ đây toàn thân hắn đã lạnh ngắt, không còn một chút khí lực nào... “Ngươi... ngươi... ngươi dám...” Thái tử cố sức ôm cổ, miễn cưỡng thốt ra mấy chữ. Một giây sau, trong tầm mắt Thái tử là một màn trời đất quay cuồng, như thể chính đầu mình đang lăn lóc trên mặt đất... Cảm giác choáng váng này không kéo dài bao lâu thì dừng lại, Thái tử nhìn thấy chính là cái thân thể không đầu của mình, máu tươi đang tuôn trào ra từ chỗ cổ bị đứt! Rồi cái xác không đầu của Thái tử từ từ ngã xuống vũng máu, nước mưa hòa lẫn máu tươi, thấm ướt cả cỗ xe ngựa.
Diệp Trọng bước tới, đưa tay nhấc đầu Thái tử lên, ghé sát vào tai hắn điên cuồng cười lớn nói: “Ha ha ha ha ha, Thái tử? Thái tử thì sao chứ? Ta đã giết ngươi rồi, ngươi có thể làm gì ta? Yên tâm mà lên đường đi...” “Ha ha ha ha ha ha ha a... Châu nhi, ta đã báo thù cho nàng! Ha ha ha ha ha, nàng cứ đợi ta một chút, đừng vội vã quá nhé...”
Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn Diệp Trọng, trong lòng ai nấy đều dâng lên sự kính trọng dành cho vị hán tử này. Lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên bên tai Ninh Phàm: 【 Leng keng, chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ! Nhiệm vụ ban thưởng đã đến sổ sách, xin chú ý kiểm tra và nhận!】 Giọng hệ thống kéo Ninh Phàm khỏi dòng suy nghĩ. Hắn đút tay vào túi, khi rút ra, trong tay đã có thêm một viên đan dược màu đen, bên trên còn có những đường vân tinh xảo, trông vô cùng thần bí!
Thấy Tử Giả Đan đã đến tay, Ninh Phàm không kịp nghĩ nhiều. Hắn dậm mạnh chân xuống đất, chân khí trong cơ thể bùng nổ, lao như bay về phía cỗ xe của Thái tử! “Lớn mật Diệp Trọng, dám giữa đường ám sát Thái tử! Ngươi đáng chết vạn lần!” Ninh Phàm vừa nói, người đã nhanh chóng lao đến trước mặt Diệp Trọng, bất động thanh sắc nhét viên Tử Giả Đan vào tay anh ta, rồi dùng ánh mắt ra hiệu hắn hãy nuốt đi. Diệp Trọng ngẫm nghĩ, rồi vẫn nhân lúc người khác không để ý, nuốt chửng một hơi. Ninh Phàm thấy vậy, liền tiếp tục vờ mắng: “Đồ phản tặc to gan, xem ta hôm nay không giết ngươi!” Dứt lời, Ninh Phàm cầm trường thương trong tay, nhằm thẳng vào ngực Diệp Trọng mà đâm tới! Phập!
Trường thương lập tức xuyên thấu cơ thể Diệp Trọng, máu tươi cũng từ miệng anh ta chầm chậm trào ra... Trong mắt Ninh Phàm thoáng hiện vẻ không đành lòng, nhưng vẫn dùng sức hất mạnh, khiến Diệp Trọng văng ra xa! “Tôn Kiến Nhân, Cao Tử Hiên, Trương Hạo Đồng đâu rồi?” Ninh Phàm lạnh giọng hỏi. “Thuộc hạ có mặt!” Tôn Kiến Nhân, Cao Tử Hiên và Trương Hạo Đồng nghe Ninh Phàm gọi tên, ba người liền nhanh chóng bước tới, cung kính hành lễ với y. “Ba người các ngươi dẫn người, thu xếp ổn thỏa thi thể Thái tử. Giang Thủy Hàn và Huyền Dạ theo ta vào cung diện thánh!” Ninh Phàm điềm tĩnh nói. “Lão đại, cái kia Diệp Tướng quân đâu?” Tôn Kiến Nhân chậm rãi mở miệng hỏi. Ninh Phàm nháy mắt ra hiệu cho Tôn Kiến Nhân, rồi nói với cả ba: “Diệp Trọng ám sát Thái tử, đã bị ta đánh chết tại chỗ! Hãy quẳng thi thể hắn cho chó xé xác, để an ủi linh hồn Thái tử trên trời....” Ninh Phàm nói xong lại đối Tôn Kiến Nhân nháy mắt một cái, cũng không biết Tôn Kiến Nhân phải chăng chú ý tới. Tuy nhiên, lúc này việc cấp bách nhất vẫn là chuyện Thái tử qua đời. Nghĩ đến đây, Ninh Phàm cùng Giang Thủy Hàn và Huyền Dạ ba người liền lập tức nhảy lên ngựa, phi thẳng về phía hoàng cung! Về phần vì sao mang theo Giang Thủy Hàn và Huyền Dạ, đó là bởi vì hai người này đều từng là đại nội thị vệ, được xem là tâm phúc của Yến hoàng! Còn việc để Tôn Kiến Nhân, Cao Tử Hiên và Trương Hạo Đồng ở lại cùng nhau là vì ba người họ đều là người của mình, hắn cần họ chăm sóc Diệp Trọng thật tốt. Không biết ba kẻ ngốc này có hiểu rõ ý hắn không nữa! Người ta nói “ba ông thợ giày giỏi hơn một Gia Cát Lượng” mà. Ba tên ngốc này mà hợp sức l���i, nói không chừng cũng có thể nghĩ ra được một ý hay ho nào đó... Trong lòng hắn thầm mong ba “đại thông minh” này đừng làm ra chuyện gì nằm ngoài dự tính của y là được.
Trong mật thất Tư Thiên Vệ, Tôn Kiến Nhân, Cao Tử Hiên và Trương Hạo Đồng đang đứng cạnh nhau, không biết phải làm sao. Ba người cùng nhìn về phía Diệp Trọng đang nằm trên bàn với sắc mặt tái nhợt. Sinh khí của Diệp Trọng đã sớm đứt đoạn, điều này ai nấy đều tận mắt chứng kiến!
Bản chuyển ngữ này được thực hiện độc quyền cho truyen.free, xin vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.