Chapter 10: Con đường mới
Nếu được hỏi hãy chọn ra cơn đau mà con người khó có thể chịu đựng được nhất, sẽ có rất nhiều câu trả lời xuất hiện.
Nhưng trong đó chỉ có một câu trả lời mà sẽ luôn xuất hiện,
Đói khát và thiếu ngủ.
Điều đó cũng áp dụng công bằng ngay cả với ứng cử viên Thánh nữ hay công chúa.
“Ah, khư…!”
Bụng đói quá.
Laura Crown đang khuỵu gối và ôm chặt lấy bụng mình.
Cơn đói này là nỗi đau mà cô chưa từng cảm nhận được ngay cả khi đã đã đi hết đường hầm ngầm tràn đầy mùi hôi thôi của Vương quốc trong suốt hai tuần để băng qua lục địa.
Lidia Straw cũng y hệt vậy.
Đó là cơn đói mà cô chưa từng cảm nhận được ngay cả khi đã bỏ lại ngôi làng đang cháy rụi ở sau, lẫn vào dòng người tị nạn, chạy trốn không kể ngày đêm trong trạng thái không thể ăn uống vì bị truy đuổi bởi tiếng cười.
Một cơn đói mãnh liệt đến mức khiến tay chân cô run lập cập.
Cô cảm giác là mình cần phải ăn thứ gì đó.
Không, nếu không ăn thì sẽ chết.
Cảm giác như không một thứ thức ăn bình thường nào có thể thỏa mãn cơn đói của cô.
Cô cần phải uống máu ấm, phải cắn xé da thịt.
Phải.
Ánh mắt của cả hai va chạm giữa không trung.
Hãy ăn ả thường dân đó nào.
Chết cho hoàng tộc cũng là một cái chết tốt mà.
Hãy ăn kẻ phàm tục còn chẳng được Thần lựa chọn đó nào.
Ngài sẽ tha thứ cho ta.
Nếu là trong trạng thái bình thường, không, nếu là người bình thường thì cả hai sẽ không bao giờ suy nghĩ đến một việc như vậy.
Và rồi, vào khoảnh khắc Laura lấy đồng xu ra và Lidia giang tay như thể đã hẹn trước.
-Ùm!
Một nguồn năng lượng kinh khủng bắt đầu đè nén cơ thể họ.
Một sự sợ hãi áp đảo.
Sự kinh hãi thuần khiết mà không cơn đói nào có thể sánh bằng, đe dọa đến chính sự sống còn.
Dù đói thì họ cũng có thể làm được gì cơ chứ, nếu chết thì ngay cả cơn đói cũng chẳng thể cảm nhận được.
Chúa, hoàng tộc, tất cả đều bình đẳng trước cái chết.
Cơ thể của hai người dừng lại.
Và cùng lúc đó,
-Vùuuu!
Gió nổi lên.
Không, một cơn cuồng phong nổi lên.
“Ư…!”
“Kya…!”
Đồng thời, cơn đói đã đang đè nén họ biến mất như một trò ảo thuật.
Như thể ngay từ đầu cơn đói đó đã là giả.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau với vẻ mặt đờ đẫn.
-Vút!
Âm thanh thanh kiếm cắt đôi bầu trời vang lên, và gió lại thổi.
“Tỉnh táo lại.”
Giữa giọng nói của hai người họ, một giọng nói cực kỳ đáng sợ vang lên.
Một người đàn ông đang đứng đó với thanh kiếm đã rút ra, tỏa ra một nguồn năng lượng đáng sợ.
Còn chẳng thèm liếc nhìn hai người, ánh mắt của anh ta hướng về khối thịt đang ở trước mặt.
Mãi đến lúc ấy, hai người cuối cùng cũng mới có thể hướng mắt về khối thịt kia.
Cả hai người họ đều đã quá đói để mà cảm nhận được khối thịt đang ở ngay gần đó, nhưng từ khi nào mà người đàn ông này?
Chẳng lẽ anh ta đã chịu đựng cơn đói kia ngay từ đầu sao?
Ực, Laura nuốt nước bọt, và Lidia nhìn anh ta.
Chỉ cần có anh ta…biết đâu anh ta lại có thể giúp đỡ cô trong đại nghiệp của mình.
Suy nghĩ đó nảy lên trong đầu cô.
***
-Cạch!
Tôi tra lại thanh kiếm đã rút ra vào vỏ.
May thật đấy.
Cuồng phong không bị tổn thương nhiều đến vậy.
Tôi liên tục siết nắm đấm rồi lại mở ra, nghĩ rằng có thể dùng thêm vài lần nữa.
Và một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
Vừa rồi là chửi thề sao?
Chẳng lẽ là tác dụng phụ vì sức mạnh tinh thần cao à?
Hay đây thật sự là lời nguyền?
Dù vậy, nếu cái giá phải trả cho việc sử dụng Kiếm thuật bị nguyền rủa là thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chửi thề trong đầu thì có nghe đến một trăm lần cũng không sao.
Quả nhiên là phải để Sức mạnh tinh thần cao mà.
Tôi nhìn trái tim đang rung động, đập thình thịch trước mắt.
Khoảnh khắc thông báo kháng cự cơn đói xuất hiện, việc đầu tiên tôi làm là dồn sức mạnh cơ thể của mình.
Đó là điều cơ bản của lối chơi tổ đội.
Trong , tấn công tinh thần hay trạng thái bất thường không ảnh hưởng lên cả đội mà khác nhau tùy theo mỗi cá nhân.
Nghĩa là người dính người không ấy.
Và nói thật thì tôi miễn nhiễm với toàn bộ những đòn tấn công tinh thần rồi, nhưng những người khác thì dường như không được như vậy.
Làm sao thì mình mới có thể trấn áp cái này nhỉ?
Khi đang lo lắng như vậy, tôi đã nhớ ra giải pháp đơn giản nhất.
Không phải cứ đè xuống bằng vũ lực là được sao?
Cơn đói hay bất cứ thứ gì khác, nếu tôi tăng sức mạnh của Vết Thánh lên mức tối đa thì chắc sẽ được thôi.
Nghĩ vậy, tôi dồn sức vào cơ thể.
Kết quả là đây.
“...Phù. Phù…”
“Hà…hè…”
Tôi chạm mắt với hai người đang rên rỉ và ôm chặt bụng mình.
“Tỉnh táo lại.”
Hai người họ dựng người dậy trước lời của tôi.
Tôi kiểm tra cơ thể của mình.
Chém nhanh thì chắc được một lần, còn Cuồng phong thì là hai lần nữa.
Chém Iai thì…
Dùng xong chắc không còn tay nữa luôn.
Cái này, chắc là tôi sẽ phải luyện tập một chút, hoặc là bằng cách nào đó thử tìm cách để tăng cường cơ thể của mình rồi.
Trước mắt thì hãy cứ giao lại cho hai người kia đi.
Này mấy cậu.
Nào, kể từ bây giờ thì tôi không có sức mạnh nên là mấy người phải cố giải quyết tốt vào đấy.
“Ta sẽ giải quyết thứ kia nên là yểm trợ ta.”
Tôi nói vậy bao giờ!
“Đi thôi.”
“...”
Sao cảm giác như là chỉ toàn ném thông tin ra những lúc cần thiết thôi vậy nhỉ.
Nhưng cũng không phải là không có cách.
[Cường hóa đòn tấn công khả dụng: Còn 2 lần]
Tôi đã để dành Cường hóa đòn tấn công vì biết là việc này sẽ xảy ra mà.
Nếu là Cuồng phong thì có dùng thêm một hay hai lần nữa cũng sẽ không đặt quá nhiều gánh nặng lên cơ thể của tôi.
Vậy thì…
Tôi rút kiếm.
Bản thân hành động đó thôi đã khiến tay tôi tê tái, nhưng biết làm sao được chứ.
“Theo ta.”
Chỉ cần vung được là đủ rồi.
Tôi đạp mạnh xuống đất và bật chạy.
Không khí lướt qua má tôi.
“Trả giá. Tốc độ nhanh hơn.”
Cùng với giọng nói của Laura,
-Keng!
Tiếng tung đồng xu vang lên.
Kỹ năng cường hóa của Laura được áp lên cơ thể tôi, và bước chân của tôi trở nên nhẹ hơn chút ít.
Tôi đến gần hơn nữa với trái tim trước mặt.
Dịch vị dạ dày trào ra từ trái tim vừa mới mở ra.
Ít hơn rõ rệt so với khi nãy.
“Con xin được nhờ lòng từ bi của Chủ Thần. Xin hãy chặn giúp con…!”
Từ phía sau, Lidia tỏa ra ánh sáng trắng và chặn lại dòng dịch vị dạ dày.
Xèoo, dịch vị dạ dày bị chặn lại bởi bức tường trắng và rơi xuống.
Tôi rút kiếm ra và cầm trong tay.
[Sử dụng Cường hóa đòn tấn công!]
Ánh sáng bao phủ lấy thanh kiếm.
Rồi cứ thế, tôi giơ kiếm lên chém nhẹ qua không trung.
-Xoẹt!
Cùng với một âm thanh khổng lồ, nhát chém xé toạc hư không và đánh thẳng vào trái tim.
-Kíiiiiii!!!
Tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn của một thứ gì đó phát ra.
Đồng thời, xúc tu bắn ra từ trái tim bị chém đôi.
“Cái gì, vẫn còn nữa sao?”
Giọng nói ngỡ ngàng của Laura vang đến từ phía sau.
Biết ngay mà.
Vốn dĩ con game nào chẳng vậy.
Khi mà ta nghĩ rằng, ‘Đã tiêu diệt được rồi sao?’, kiểu gì cũng sẽ có đòn giãy chết cuối cùng, đó chính là điểm thú vị của .
Con game rác rưởi.
Tôi đã đoán trước được việc này nên đã để dành đòn tấn công.
Một lần nữa, ánh sáng bao phủ thanh kiếm của tôi.
Vẫn bằng tư thế đó, tôi cắt bầu trời một lần nữa.
Vút! Luồng gió từ nhát chém lại chẻ đôi bầu trời.
Lần này thì khác, tôi chém đứt toàn bộ xúc tu và xé toạc trái tim.
“...”
Cánh tay của tôi tê tái, nếu không phải nói là đau.
Thật sự là đã suýt soát kết liễu thứ kia.
May là tôi đã đoán trước được đòn giãy chết cuối cùng và chia Cường hóa đón tấn công ra để dành.
Tôi bước đến chỗ trái tim đã rũ xuống.
“ Đói… ”
Trái tim đang lẩm bẩm.
Đây chính là sự đáng sợ của Vết Thánh.
Kết cục trở thành một con quái vật bị nuốt chửng bởi chính sức mạnh của bản thân.
Và người có thể để tiêu diệt thứ đó tốt nhất cũng chính là một người sở hữu Vết Thánh.
Trái tim lẩm bẩm rồi rớt ra một thứ gì đấy.
-Lạch cạch!
Một thứ gì đó giống một viên đá màu đen.
Được lắm.
Tìm thấy rồi.
Viên đá đen nhận được sau khi đánh bại Kẻ phản đồ loại môi trường.
Trong game thì nó được gọi là , hay còn được gọi là vật phẩm trao đổi.
Ta có thể thu thập mấy cái này rồi đổi lấy những vật phẩm khá ổn từ Người trao đổi ở Học viện.
Và, nếu tăng mức độ thân thiết với Người trao đổi ở đấy đến một chút thì mấy vật phẩm khá ổn hoặc sự kiện cũng có thể xuất hiện.
Thậm chí vì người đó cũng rất xinh đẹp nữa nên…
“Đang, đang sụp đổ kìa!”
Tiếng hét của Laura kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình.
Tiếng uỳnh uỳnh phát ra từ trên trần.
Laura cúi người xuống, và Lidia cũng định dựng rào chắn lên.
“Ở yên đấy.”
Hai người họ dừng lại trước lời của tôi rồi quan sát thái độ của tôi.
Khi Kẻ phản đồ loại môi trường biến mất, những vật thể xung quanh không bị phá hủy.
Đúng như dự đoán, bức tường thịt đã từng cựa quậy biến mất một cách thần kỳ,
“...”
“...”
“...”
Và chúng tôi đối mặt với ánh mắt của vô số người.
Ánh mắt của những người khác hướng về tôi và hai người kia.
“...Đã, đã tiêu diệt rồi sao…?”
“Ba học sinh?”
Những giọng nói vô cùng kinh ngạc của những người khác vang lên, và khi tôi quay sang đó, tất cả đều im bặt.
“...”
Tăng một chỉ số bất kỳ sao?
Trong con game tăng chỉ số khó kinh hồn này ấy hả?
Bây giờ lại càng có thêm lý do để tăng Kính sợ rồi.
Tôi nhìn những người khác trong khi nghĩ như vậy.
Laura đang vuốt tóc như thể đã quen với việc nghe những lời như này, còn Lidia thì đang chớp đôi mắt to tròn nhìn xung quanh như thể lạ lẫm với lời ca ngợi hoặc sự kinh ngạc của những người khác.
Ánh mắt của hai người họ nhìn về tôi, và tôi mở miệng trong khi nhìn cả hai như vậy.
“Hạ mắt xuống.”
Tôi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy mặt hai người.
***
ConGameRácRưởi.
Người chơi nổi tiếng là giỏi nhất ở .
Ít nhất thì những bài hướng dẫn mà người đó đăng tải lên đều rất hữu ích, và tất cả đều không chút nghi ngờ tin rằng người đó hiện tại là người chơi có tiến độ đi được xa nhất.
Dù vậy, đã vài ngày trôi qua kể từ khi người đó biến mất.
[Cái người chơi thường xuyên xuất hiện trên này đó. Chẳng lẽ đã bị bắt cóc vào trong game rồi à? Tại sao lại không xuất hiện vậy?]
ㄴCó vẻ là bị bắt cóc sang thế giới khác rồi đấy.
ㄴTui cũng muốn đi. Tui muốn làm mấy trò con bò với Ayla.
ㄴㄴRa là người muốn tự tử à;
Thỉnh thoảng cũng có những bài viết hỏi thăm tình trạng của người đó, nhưng tất cả đều bị chôn vùi bởi một bài đăng.
[note84806]
[Ảnh đính kèm]
[Nếu đạt được kết quả áp đảo trong nhiệm vụ thì nữ chính giống như Laura sẽ giao nhiệm vụ đấy. Hình như là nhiệm vụ thay đổi tuyến truyện thì phải? Nhưng mà điều kiện đúng là vô lý. Dù có gian lận cũng chẳng vượt qua được ấy.]
ㄴLàm sao mà có thể vượt qua cái này được chứ;
ㄴNhư này có khác gì bảo rằng hãy đầu thai đi đâu?
ㄴĐã thử cày đến lần thứ 20 nhưng vẫn không vượt qua được. Cảm giác như là điều kiện không được đặt ra để vượt qua ấy?
Đã lọt hố thì sẽ chỉ càng lọt xuống sâu hơn nữa, bởi vì một con đường mới đã được phát hiện ra.
***
“Giúp tôi.”
Laura đứng khoanh tay trước mặt tôi, mồ hôi lạnh đang túa ra nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi.
Mái tóc vàng bay lả tả trước mắt, và đôi mắt của cô ta cũng lấp lánh dưới ánh sáng.
Cô ta đang vừa nói vừa vặn vẹo cơ thể của mình như thể đang xấu hổ hay là đang sợ hãi gì đó, nhưng mà tôi không biết được.
“Nếu, nếu là anh thì anh có thể giúp tôi.”
Trước cả khi có thể nghĩ rằng ‘Cái gì’, câu trả lời của tôi đã được quyết định từ trước.
“Biến.”
Cái đứa này bị điên à?
Chính thất = Vợ cả