Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 1: The Boyish Girl of Hearts

Thứ Hai, mùng 5 tháng 9 năm 2022, các trường trên cả nước tổ chức khai giảng. Xuân Cơ đến đúng giờ, ra ghế đá ngồi một mình đợi buổi lễ bắt đầu. Trời vào thu, gió heo may, nắng khô hanh cùng với hương bàng, hoa sữa nồng nặc đến nhức đầu. Cơ học lớp 11B, trường Cấp 3 Quý Quân. Trống đánh tùng tùng, cổng sắp đóng, học sinh ồ ạt lao vào trường với tốc độ khủng khiếp. Đội trực cổng không ai dám ra cản vì sợ bị tông.

Trong dòng người đó, một nam sinh phóng xe đạp vào, cua qua lối vào lán, vút qua mặt Cơ. Cơ để tâm đến buổi khai giảng, vội chạy về hàng ghế của lớp. Khai giảng vẫn như mọi năm, diễn ra bình thường, văn nghệ hát hò nhảy múa có đủ. Sau đó ai về nhà nấy.

Hôm sau, Cơ đi học sớm, vào lớp trước tiên, chọn cho mình một chỗ ngồi phong thuỷ. Sau đó mọi người lần lượt đến. Các bạn nữ có chung suy nghĩ, họ nhìn thoáng qua thấy Cơ đeo khẩu trang, trả lời với tông giọng trầm nên chắc mẩm cô là nam. Nên họ ngồi cùng nhau thành một bàn, một nhóm (hay đám học sinh hay gọi là xóm) và một tổ. Cơ ngồi một mình. Sau đó một bạn nam đến muộn hơn, vì cậu đi xe đạp nên vào sau mọi người. Các chỗ đã bị ngồi hết, cậu loay hoay tìm bạn nhưng những người mà cậu quen cũng đã ngồi với nhau thành bàn hết rồi. Còn mỗi bàn ba, Cơ nhìn bạn nam đó, vỗ vỗ tay xuống ghế. Bạn nam kia tiến lại, khẽ hỏi:

- À...Mình ngồi chỗ này được không ?

- Được.

- Bạn tên gì ?

- Ta tên Cơ.

- Tên gì giống con gái vậy ?

- Tên Cơ có gì mà con gái ?

- Thế đệm là gì Cơ ?

- Xuân Cơ !

- Thế lại càng giống con gái !

- Giống gì ? Đầy người là nam nhưng tên vẫn kiểu thế mà ?

- Biết rồi, nhưng tại đệm là Xuân nên...

- Xuân bình thường mà ta ? Biết điệp viên Phạm Xuân Ẩn không ? Nam đấy !

- Ò~! À ờ ! Đúng ồi đúng ồi, đầy tên nam có ''Xuân'': Xuân Hinh, Xuân Bắc, Xuân Trường. Sorry, Sorry.

Vào giờ học, bạn nam kia mở cặp lấy sách vở. Cơ liếc nhìn nhãn vở, nghĩ thầm: ''Tên Phan à ?''

Thế là Cơ và Phan thành đôi từ đó, ý là thành một đôi bạn, lúc nào cũng thấy xuất hiện cùng nhau. Giờ toán, lý, hoá, Phan gục mặt xuống gầm bàn trốn ánh nhìn của giáo viên. Tất nhiên, cái biểu hiện đó làm cậu bị gọi lên bảng. Phan chả có chữ nào trong đầu cả. Cơ đưa tờ đề của mình cho cậu, cứu sống Phan mấy phen. Giờ sử, địa, công dân, cậu lại giúp Cơ mấy câu hỏi khó. Giờ thể dục, khi học đánh cầu lông thì họ đấu tập với nhau, khi thi đấu với các bạn thì họ thành một cặp. Đôi lúc Phan không để ý, mỗi khi chạy bộ, tâng cầu hay tập bài thể dục nào đó chia theo giới tính Cơ luôn đứng hàng con gái. Mọi người thấy bình thường, kể cả giáo viên thể dục, có lẽ họ nghĩ rằng Cơ đứng sang bên con gái cho thành một hàng đủ người, dễ chia hơn, nên Phan cũng nghĩ vậy.

Thứ Năm ngày 20 tháng 10, Phan ngủ dậy muộn. Cậu căng cơ mông, trùng cơ đít đạp xe cho kịp trống, lao một mạch từ lán xe lên lớp, thở phà phà như cái pô xe, tay phải bấu vào bản lề cửa, tay trái vuốt vuốt ngực cho xuôi hô hấp, mặt cúi gằm xuống:

- Em thưa...thầy, cho em...vào lớp ạ ! (Ngẩng lên) Uế ? Thầy chưa vào à ? Ngon !

Ngồi vào chỗ, Phan gục xuống ngủ luôn. Cơ hỏi:

- Hôm nay ngày Phụ nữ không có quà gì tặng các bạn à ?

- Vớ vẩn ! Ta còn chưa biết sẽ tặng mẹ quà gì nữa là cái đám lăng quăng đó.

- Thế định tặng mẹ quà gì ?

- Không biết, chưa nghĩ ra. Mà chắc mẹ ta chẳng cần đâu.

- Ai mà chẳng thích được tặng quà. Cứ tặng đi ! Cái người ta cần là sự bất ngờ chứ không phải vật chất đâu.

- Thế mà tặng quà bèo bọn con gái nó khinh ra mặt đấy !

- Ai bảo thế ! Cũng có người này người kia chứ !

- Giỏi thử tìm cô gái nào không thế đi !

- Nếu là ta thì ta coi trọng ý nghĩa hơn là vật chất.

- Anh em mình thì nói làm gì. Được gái tặng quà là ngon lắm rồi còn đòi hỏi.

- Lớp sắp tổ chức liên hoan rồi đấy.

- À. Cũng tốt ! Sáng dậy muộn chưa ăn gì.

- Không ra phụ các bạn à ?

- Thôi, ra lại vướng chân chúng nó.

- Đoạn Phan phải đi chia kẹo đấy !

- À. Đi thì đi. Thế Cơ tặng mẹ quà gì ? Ngắm được bạn nữ nào để tặng quà không ?

- Không ! Tặng mẹ thôi.

- Ok đấy ! (rap) ''Con trai cưng của mẹ.''

- Nói gì ấy ?

- À không !

Tan học, lúc đi ra lán xe có một bạn nam đi đến, tay cậu đang cầm nắm kẹo, Cơ giơ tay chào. Cậu ta tiện tay đưa cho Cơ nắm kẹo đó luôn. Cơ ngơ ngác một lúc, sau cũng nhẹ cười. Phan thắc mắc:

- Ai đấy ?

- Ai đó !

- ???

- Bạn thôi. Thực ra là bạn cũ.

- Sao người ta tặng kẹo ?

- Bạn bè không cho nhau kẹo được à ?

- À không ! Hỏi thôi.

Thứ Bảy, ngày 19 tháng 11, lớp 11B lại tổ chức liên hoan nhân ngày Quốc tế Đàn ông. Phan đã chuẩn bị từ trước nhưng trời xui đất khiến thế nào cậu vẫn đi sát giờ. Vào đến lớp, các bạn đã ngồi kín chỗ. Cơ mỉa mai:

- Chàng buổi sáo ! ''Boy phố cổ'' chuyên đi học muộn.

- Hôm nay lớp lại có cái vẹo gì ấy ?

- Xin thầy liên hoan ngày Quốc tế Đàn ông.

- Quốc tế Đàn ông ? Là nào ?

- Không biết à ? Kiểu như ngày Phụ nữ ấy, nhưng mà version Đàn ông.

- Lại còn thế nữa ! Thế là cũng tặng quà các kiểu à ?

- Chắc vậy.

- Làm méo gì có cô gái nào lại đi tặng quà cho bọn mình nhể ?

- Cần quà à ?

- Không. Nhưng mà nó bị thừa. Vô nghĩa ấy.

- Ăn kẹo không ? Mới mua nè.

Cơ xoè tay ra, đưa kẹo cho Phan. Cậu chìa tay nhận kẹo: ''Ngon !''.

Hết ngày, chả có cô gái nào tặng quà cho Phan, còn Cơ thì có vài em lớp 10 tặng kẹo, tặng khăn, vớ, mũ len... Phan thấy nhưng không để ý.

Một hôm, kiểm tra cuối kì môn thể dục, nam tâng cầu 30 quả, nữ 25 quả, thầy gọi lần lượt các tên theo bảng chữ cái, đến chữ cái ''C'':

- Xuân Cơ ! Lên kiểm tra tâng cầu.

Cơ từ từ bước ra giữa sân, nhẹ nhàng tâng một mạch 35 quả cầu. Mỗi người có ba lần tâng, vậy là Cơ đã đạt chỉ tiêu. Thầy nghe tên và xem màn thể hiện cũng chẳng quan tâm cô là trai hay gái. Đến lượt Phan tâng cầu, hai quả đầu tiên đã hỏng. Hai lần sau cũng không cứu được, cậu tâng cầu được có 7 quả nhưng bằng cách nào đó vẫn đạt môn thể dục. Hết tiết thể dục, cả bọn lên lớp. Cơ từ phía sau đuổi kịp Phan:

- May là vẫn đạt nhá. Không thì mệt lắm đấy !

- À. Đá có mấy quả thôi mà muốn rụng háng.

- Há ?

- Gì ?

- Không đạt phải ra tập lại tâng đến khi nào đủ thì thôi. Cậu có biết tâng đâu, nên mệt là cái chắc. Ý tôi là như thế.

- À~! Ok, hiểu hiểu !

- Chứ nghĩ cái gì mà rơi với chả rụng đấy ?

- Không biết tâng cầu nên giờ đau bụng, đau chân, với cả đau háng nữa !

- Ời ạ ! - Cơ ngán ngẩm.

Lên lớp, Phan nằm bò ra bàn ngủ. Cậu ngồi gần cửa sổ nên gió thổi vào rét căm căm, đóng cửa lại vẫn không thấm vào đâu. Phan giờ đây toàn thân lạnh giá, nhất là bàn tay. Cơ ngồi vào chỗ, nhấp nhổm mãi vì ghế lạnh, ngồi giá mông. Phan hỏi:

- Sợ giá à ? Đổi chỗ không ? Đây chỗ ta ngồi nãy giờ cũng ấm rồi è !

- Kê ! Đổi thì đổi. Đang lạnh.

- Đàn ông con trai gì mà yếu thế ! Ngồi ghế lạnh thôi mà cũng sợ. Nãy dưới sân anh em còn ngồi ghế đá buốt hơn thế này cơ. Trời còn gió nữa !

- À thế à ? Nãy mạnh mẽ lắm đúng không ? Thế này thì sao ?

Cơ áp hai bàn tay lạnh giá của cô vào má, cổ, gáy, lưng và bụng Phan. Phan giãy giụa và gào thét xin tha:

- Aaaa ! Cứu ! Thôi ! Bỏ ra ! Tay gì giá như...

- Giá như gì ?

- Giá như lòng ma. Được chưa ?

Phan sờ lại Cơ: má, cổ, gáy, đến lưng thì Cơ túm tay Phan giật ra, hét lên:

- Á, há ! Giá ~~! BỎ TAY RA !

Phan sững người, bỏ tay ra:

- Chơi không công bằng gì cả. Sờ người ta thì cười cứ ha hả ha hả, đến khi người ta sờ lại thì hét cứ ăng ẳng ăng ẳng.

- Sờ cổ với gáy đã giá vãi cả linh hồn ra rồi. Sờ vào trong chắc ta chết.

- Biết giá thế còn sờ người ta.

- Ông ngồi gần cửa sổ tay ông giá hơn.

- Thế có ra ngồi gần cửa sổ không ?

- Có ! Chỗ ấm lại chả ra.

Một lúc sau, gió thổi len qua khe cửa sổ. Cơ lạnh quá, khoanh tay ôm chặt mình cho ấm. Phan cũng lạnh, dựa vào Cơ:

- Lạnh quá~! Ngồi ra ngoài đây còn giá đít nữa ! Hơ hơ... Cho ôm phát.

Cơ bị ôm, mở to mắt, nhưng mà ấm thật nên quên không đẩy ra. Một lát sau, Cơ cuối cùng cũng đẩy Phan ra:

- Ấm rồi. Xê ra !

- Nhưng ta đã ấm đâu !

- Thì tự khoanh tay vào cho ấm.

- Hay Cơ ôm ta đi. Nãy ta ôm Cơ ấm rồi. Giờ truyền lại.

- Hầy sực ! Lằng nhằng quá !

- Giúp đê ! Anh em với nhau...

Gần một phút, Cơ buông ra. Phan hỏi dò:

- Uôi ! Cơ có người yêu chưa ?

- Hử ? Là sao ?

- Tại quần áo của Cơ có mùi con gái.

- Giặt chung một máy nên quần áo cả nhà có mùi giống nhau, nước giặt mẹ mua mà !

- À !

- Cô giáo vào kìa ! Nói mãi !

Chu Phan trong giờ không chịu chú ý nghe giảng, cậu nghĩ đây là môn phụ nên không tập trung, ngồi vẽ mấy nhân vật hoạt hoạ. Không tập trung nghe giảng nhưng vở cậu vẫn ghi chép đầy đủ, chứ không như một số đứa con trai khác ngồi bàn cuối toàn chơi game, chẳng chịu học hành gì. Cũng vì không để ý nên có mấy phen Phan rơi vào cảnh khốn đốn:

- Uôi, nãy cô giao bài tập gì ế ?

- Làm bài tập trong sách giáo khoa.

- Vãi ! Môn phụ là làm căng dữ vậy. Cơ làm chưa ?

- Xong ồi. Nãy cuối giờ, ở trên cô thao thao bất tuyệt, ở dưới ta làm loáng cái xong luôn.

- Cho mượn đi !

- Chỉ là chép lại lý thuyết ra thôi mà.

- Hoi~ lười lật sách lắm ! Tí thôi.

- Đây~!

Giáng Sinh, Phan đi chơi Noel một mình. Đi rã cả chân mà chẳng gặp đứa nào quen, cậu định về nhà xem phim thì nhìn thấy Cơ từ xa. Phan chen qua đám đông, gọi:

- Cơ ê ! Đến lâu chưa ?

- Mới đến.

- Con mẻ nó ! Ta đến nãy giờ chả có gì xem, cũng chả gặp đứa nào.

- Chúng nó đi ăn theo nhóm rồi. Ai đi chơi ở nhà thờ nữa !

- Ầu ! Thế à ?

Hai đứa vào ngồi tạm một quán bánh mì bên đường. Trước nhà thờ, dọc hai bên đường là các quán hàng rong, người với chả ngợm đông khủng khiếp. Ăn xong, họ vào nhà thờ xem một lúc, vẫn là vở kịch đó, sự tích đó, năm nào cũng vậy, nếu có điểm gì khác thì chỉ là thay diễn viên thôi. Sau đó hai đứa đi bộ, đèn Led chăng hai bên đường, nhấp nháy, đổi màu theo chủ đề Giáng Sinh. Các hàng quán cũng trang trí cây thông, ông già Santa, biển quảng cáo...các thứ để đẩy mạnh doanh số. Rồi đến công viên, ở đây cũng đông nghịt, hai người họ ngồi ghế đá nghỉ một lúc, nãy giờ đi bộ lâu hơi mỏi chân. Mọi người xung quanh ai ai cũng chụp ảnh, các ''dân chơi, girl phố, boy phố'' còn dàn hàng chụp ảnh. Phan bảo:

- Sao người ta chụp ảnh nhiều thế nhể ?

- Người ta chụp để có cái đăng lên đó.

- Đăng lên làm ứm gì ?

- Kỉ niệm, hoặc là sống ảo. Ai biết được với họ.

- Cơ có hay chụp ảnh tự sướng không ?

- Ít. Chủ yếu chụp cảnh với chó mèo thôi.

- Ta còn chẳng bao giờ chụp ảnh ệ !

- Thế giờ Phan muốn chụp không ? Đằng nào cảnh ở đây cũng đẹp, trang trí đèn Led, cây thông...các thứ.

- Hoi~! Chụp làm gì !?

- Mặc đồ đẹp đi chơi xong không chụp à ? Chụp đê cho đỡ uổng.

- Ờ ! Chụp thì chụp. Mà chụp thế nào ?

- Chụp mỗi Phan thôi.

- Ai chơi thế. Hai đứa đi chơi mà chụp có một. Chụp một tấm hai đứa luôn đê ! Lằng nhằng quá !

- Chậc, ồi ok !

Hai người chụp chung một tấm ảnh tự sướng. Cơ có vẻ hơi cười, dù sao cũng là chụp ảnh mà. Phan chả có cảm xúc vẹo gì, làm Cơ phải chỉ bảo liên tục, từ tạo dáng, để tay, cách cười...:

- Cười lên Phan ! Ba, hai, một.

"Tách~ch !"

Chụp xong, Phan lại ra ghế đá ngồi, cậu hơi mệt mỏi với trò chụp ảnh này. Cơ ngắm nghía bức ảnh vừa chụp, quay mặt đi chỗ khác, nhẹ cười. Chắc là bức ảnh đó đẹp lắm.

Phan: Ây nhưng mà đừng có sống ảo nhá !

Cơ: Ok ! Không phải lo. Không đăng đâu.

- Nếu không đăng lên thì chụp làm gì ?

- Thì đấy ! Làm kỉ niệm. Giống như mấy người đi bộ đội xong chụp ảnh cùng nhau đấy, lưu giữ kỉ niệm tình đồng chí với nhau.

- Ò... Ok!

- Giờ Phan về nhà ta chơi game đi, hay xem phim ?

- Mấy giờ rồi ?

- Sợ mấy cái đấy à ? Giờ mới có 9 giờ 10 thôi.

- Đi luôn, sợ quẹc gì ?

Hai đứa rón rén vào nhà, thế bất nào lại bị bố Cơ phát hiện. Cơ nhanh nhảu:

- Con chào bố ạ ! Đây là Phan, bạn cùng lớp với con ạ.

Phan: Cháu chào bác ạ.

Bố Cơ: Cháu học cùng con gái bác à ?

Phan: Vâng. Bọn cháu ngồi cùng bàn ạ.

Bố Cơ quay sang Cơ: Muộn rồi còn định vày gì ?

Cơ: Đâu đã muộn đâu ! Ngoài đường người ta còn chơi đầy kia kìa. Bọn con lên phòng ngồi chơi tí thôi.

Bố Cơ: Không được thức khuya đâu nhá ! Đến giờ phải biết thôi ệ.

- Vâng ! - Hai đứa đồng thanh.

Phan vào phòng Cơ: đồ đạc sắp xếp gọn gàng, trên tường có tranh, đồng hồ, tủ có sách, truyện. Nhà Cơ có vẻ có điều kiện, lắp hẳn tivi riêng trong phòng:

- Uồi ! Có cả tivi riêng trong phòng luôn à ? Oách thế !

- Đây là tivi cũ, từ lúc mua tivi mới thì nó được lắp vào đây.

- À ! Ok hiểu hiểu.

- Giờ xem phim gì ? ''Spider-Man: No Way Home'' nhá !

- Ok.

Sau đó hai đứa vừa xem phim vừa ăn bỏng ngô (mua trên đường về nhà). Hết phim, hơn 11 giờ đêm, bộ đôi nhón gót, nhẹ nhàng ra cửa.

- Bye bye !

- Về cẩn thận nhá !

- Ờ !

Cơ khẽ khàng khoá cửa rồi lên phòng, không đánh động mọi người dậy.

Đầu năm mới, học sinh được nghỉ Tết Dương lịch. Phan ra đường chơi, tình cờ gặp Cơ trong chiếc áo khoác dài màu kaki, nhìn rất thời trang. Vì bình thường đi học toàn mặc đồng phục nên cậu không nhận ra vẻ ngoài khác của Cơ. Phan cũng thấy đồng phục của trường xấu hoắc, nhưng vẫn phải mặc để khỏi bị lớp trực ban tóm. ''Tính ra thì Cơ cũng toàn mặc đồ màu trung tính, nhìn hàn lâm quá ! Sao không mặc mấy màu cơ bản như đỏ, lam, vàng... nhỉ ?''

Thứ Ba, ngày 03 tháng 01 năm 2023, học sinh đi học lại. Ngồi trong giờ, Phan thấy hình như tóc Cơ dài hơn trước:

- Tóc dài rồi kìa, không đi cắt à ? Hay nuôi cho dài ?

- Kệ để nó tự dài.

- Hay mình cũng để dài nhờ ? Mà thôi. Dài ra nhìn giống con gái lắm.

- Ừm đúng. Nhiều người để tóc dài xong giống thật.

- Không muốn giống con gái thì để râu là xong. Đơn giản mà. Như mấy tay họa sĩ ấy !

- Thế không có râu thì sao ?

- Ít râu thì phải chịu thôi chứ biết sao giờ.

Ra chơi tiết hai, Cơ một mình đi ra ngoài. Phan ngồi vẽ lung tung. Đột nhiên cậu buồn đi vệ sinh, tại nãy uống hơi nhiều nước. Cậu đến trước cửa nhà vệ sinh thì gặp Cơ từ nhà vệ sinh nữ đi ra...

- (trố mắt) Ơ...ơ... cái thằng này, làm quần què gì ý cu ? Bên đấy của nữ mà ?

- Đoạn lên lớp... ta kể cho. - Cơ ấp úng.

Lên lớp, Phan hỏi khẽ:

- Nãy làm gì trong đấy ?

- Đi vệ sinh.

- Ơ nhưng mà bên đó là...

Cơ vẫy tay, ý muốn Phan ghé sát lại, nói thầm vào tai:

- Người ta là con gái, được chưa ?

- Ủa ? Con gái ? À ờ ! Tại bình thường nhìn như con trai nên đôi lúc ta quên. Trước được bọn con trai phô cho mà quên mất.

- Thích kiểu Tomboy hay con gái hơn ?

- Tóc dài đẹp hơn- Wait ! Khoan đã, hôm 20 tháng 10 có bạn nam tặng kẹo cho Cơ, là ''đó'' đó đúng không ?

- Không phải ''đó'' đó đâu. Bạn học cùng cấp 2 thôi, biết chuyện ta là gái lâu rồi.

- ''Làm gái'' á ?

- Là con gái ! Là nữ ! Nghe kiểu gì ấy ? Lúc trước tóc chưa ngắn như bây giờ.

- Thế sao giờ lại giấu ?

- Có hỏi đâu mà phô !

- Thấy người ta nhầm phải nhắc chứ ?

- Ai hỏi đâu mà trả lời ?

- Ok a em sorry !

Thật kì lạ khi Phan không hỏi tiếp chuyện ngày Quốc tế Đàn ông, hôm đó Cơ tặng kẹo cho Phan mà anh quên mất.

Có lẽ vì Phan không coi trọng ngày đó, như anh đã nói.

Thứ Ba, ngày 14 tháng 02 năm 2023, Phan vẫn đến sát giờ như mọi khi. Bằng một cách thần kỳ nào đó cậu luôn sống như vậy mà không gặp phải bất kì bất trắc nào. Có lẽ cậu là kiểu người hay trì hoãn nhưng lại giỏi xoay xở. Lớp đổi tổ, họ vẫn ngồi bàn ba nhưng ra tổ ngoài, Phan chọn ngồi cạnh cửa sổ, để nhìn ra ngoài trong những tiết học nhàm chán.

Vào chỗ, thấy bọn con gái tíu ta tíu tít, một đứa trong lớp được bạn trai tặng Cho-cô-la. Phan quay sang hỏi Cơ:

- Uôi, nay ngày gì ế ?

- ...Ngày Valentine.

- Là~ứn gì ?

- Ngày lễ Thánh Valentinô, hay ngày lễ Tình nhân, là ngày của tình yêu đôi lứa. Con trai gửi thiệp, tặng hoa, hay quà gì đó cho người yêu, thường là Cho-cô-la. Kiểu vậy.

- Ơ thế những người không có người yêu ngồi không à ?

- Of course ! Chứ định làm gì ? Nhìn người ta bón cơm tró ngập mồm thôi.

- Moá~! Cay ế nhể !

Hôm đó có mấy lần trai khối trên xuống tặng quà người yêu như vậy, bọn con gái xung quanh thì sướng rú lên. Phan và Cơ cùng chống cằm tay trái, ngồi ghế nhìn đám kia với khuôn mặt chán như con gián. Phan lẩm bẩm: ''Vào lớp nhanh lên, tao không muốn thấy cảnh này nữa !'' Cơ nghe thấy, hỏi thầm: ''Muốn mà không được nên tị đúng không ?''

- Ờ~! À không. Vớ vẩn !

- Thế việc của người ta liên quan gì đến mình mà bực ?

- Ờ cũng đúng ! Việc của người ta thì liên quan gì đến ta, tại sao ta lại phải chịu đựng tình cảnh này ?

- Thì đừng nhìn nữa. Kệ người ta đi !

- Nó đứng lù lù đấy kệ kiểu gì ?

- Gục đầu xuống ngủ đi !

Phan nằm bò ra bàn, nhắm mắt. Cơ nhớ lại câu trả lời của Phan vừa nãy ''Ờ~!'', cô mỉm cười. Đột nhiên Phan vùng dậy, hỏi Cơ:

- Nay ngày Tình yêu Cơ có ai tặng quà không ?

- Sáng giờ đã thấy ai tặng quà chưa ?

- ...How do U feel ?

- Ordinary !

- Really ?

- Yeb !

Đến chiều, bọn con gái mở quà của bạn trai ra ăn, mùi Chocola toả ra khắp lớp. Bọn con gái chia nhau ăn, chụp ảnh các thứ. Phan thở dài ngán ngẩm: ''Hôm nay là một ngày thứ Ba siêu chán ! Tuesday's too bad !''

Há ? - Cơ hỏi lại. Chắc cô không nghe rõ.

''Đây !'' Phan viết vào tờ nháp: ''2sday's 2 bad !''

- Ò ! I feel U... Ăn Cho-cô-la không ?

- Ở đâu ra ế ? Tưởng không có ai tặng mà ?

- Mấy em gái lớp dưới tặng á. Ăn không ?

- (gật) Ứm. Đang đói è.

Vị Cho-cô-la thế nào, Phan cũng chẳng biết tả, chỉ biết nó rất ngon. Ăn Cho-cô-la có thể giải phóng Dopamine, cải thiện tâm trạng, giảm căng thẳng, mang lại cảm giác thoả mãn, hạnh phúc. Chỉ mấy miếng thôi cũng đã cứu vớt một ngày không vui của cậu. Cơ cầm một miếng nhưng chần chừ mãi không ăn. Phan hỏi:

- Không ăn à ? Các em biết được giận bây giờ.

- Cứ ăn đi ! Vẫn đang ăn mà. Các em biết thế nào được !?

Cơ cầm một miếng ăn dè từ đầu đến cuối, còn đâu chủ yếu là Phan ăn. Ăn xong, Phan vứt vỏ vào thùng rác. Hôm sau là đến lượt bàn họ trực nhật nên cả hai ở lại quét dọn lớp học. Phan đi giặt giẻ lau bảng và đổ rác. Khi đi ở sân trường, Phan cầm vỏ hộp Cho-cô-la vừa nãy lên ngắm nghía, cậu thắc mắc...

''Wait, what ? Trên vỏ hộp chả đề tên người gửi lẫn người nhận gì cả. Người gửi ẩn danh ? Tặng ẩn danh thì có ý nghĩa gì ? Thích thầm à ? Có thật là Cơ được các em lớp dưới tặng không ? Ơ nhưng mà khoan đã, nếu nam tặng nữ thì chẳng hoá ra là phi công lái máy bay à ? Bình thường toàn mấy anh lớp 12 yêu các em, bây giờ lại có thêm mấy em cua các chị à ? Ơ nhưng mà khoan, nãy Cơ có nói là được mấy em gái lớp dưới tặng, nữ cũng tặng được à ? Ơ nhưng mà Cơ là con gái mà, nữ tặng quà cho nữ à ? Cũng có thể là do mấy em không nhìn ra, tưởng nhầm Cơ là nam. Dù sao đi nữa, tại sao Cơ lại mời mình cùng ăn ? Nhắc mới nhớ, nãy Cơ ăn khá ít, cả hộp chủ yếu là mình ăn. Hay cô ý thích mình nhờ ? Chắc không phải đâu !''

Thắc mắc thế nhưng Phan cũng chẳng hỏi thẳng Cơ. Trực nhật xong. trời cũng tối muộn, hoàng hôn lay lắt phía chân trời, hai đứa ra về. Cơ lại mỉm cười một cái thật nhẹ.

Thật ra hộp Cho-cô-la đó là Cơ tự mua, chả có em gái lớp dưới nào tặng hết.

Thứ Tư, ngày mùng 8 tháng 3, hôm nay Phan không đi sát giờ. Đến sớm có thì giờ thảnh thơi, cậu thấy lớp được trang trí, vẽ hoa lá, chăng bóng bay các kiểu. Một lúc sau, mấy anh em trong lớp đến, bảo Phan vào làm cùng, bơm bóng bay, trang trí lớp, dán bóng bay thành dòng chữ: ''Happy Women's Day''. Dán xong, Phan ngắm nghía, lẩm bẩm: ''Women Day à~?''

Cơ đến lớp, nhìn thấy cả, lặng lẽ vào chỗ ngồi. Làm xong việc, Phan về với Cơ, cậu thấy cô ưa nhìn đến lạ. ''Sao lại thế nhỉ ? Là do tóc mọc dài ra chăng ? É ! Hôm nay sao môi bả đỏ hồng vậy, son môi à ? Hết ''Boyish Girl'' rồi à ?...''

Hôm đó lớp 11B tổ chức liên hoan như bao lớp khác, cũng chụp ảnh, phá cỗ... các thứ. Mấy bạn nữ khác túm tụm nhau chụp ảnh, rồi cầm hoa chụp riêng từng người. Cái này ai thích chụp thì chụp, Cơ đứng ngoài không quan tâm. Học cả buổi sáng, thầy cô ưu ái các bạn nữ nên toàn gọi đám con trai. Phan quả này tiêu mất ! Nhưng tiết Địa hôm đó thầy lại gọi Cơ lên bảng. Cơ có học bài nên dễ dàng qua ải. Cơ mà Cơ có chút không vui. Chả biết vì sao, Phan thắc mắc "Có phải vì kị ngày hôm nay không ? Nhưng ngày 20/10 năm ngoái bả bình thường mà.''. Cậu tự nhủ chiều nay phải làm gì đó cho khác đi, nhưng làm gì mới được ? Đến chiều, trống đánh vào lớp mà Cơ chưa đến làm Phan sốt hết cả ruột. Lúc sau Lớp Trưởng báo sĩ số, Phan mới biết Cơ bị ốm. ''Có lẽ là mệt từ sáng nhưng vẫn cố đi học, điều đó giải thích tại sao trông bả lại không vui như vậy. Vậy cái màu đỏ môi hồng đó là do son môi rồi, bả làm vậy để làm gì ? Giấu sự tiều tuỵ à ? '' Cái dự định cậu đặt ra cậu cũng quên khuấy đi mất... Quên luôn cả sự tồn tại của ''nó'', vẫn để yên trong túi quần. Ngay sáng hôm sau Cơ đã đi học lại, dù vẫn hơi ốm. Cuối tuần nghỉ ở nhà cô cũng đỡ hơn.

Thứ Ba, ngày 14 tháng 3, Phan đến lớp sớm, có vẻ gần đây cậu đã bớt đi sát giờ hơn. Phan hỏi Cơ:

- Nay có gì mà dưới sân trường bọn con gái vây kín bảng tin ấy ?

- Bên câu lạc bộ tổ chức phong trào gì ý. Đám con trai sẽ ghi lời nhắn gửi đến người con gái họ thích, xong câu lạc bộ thu lại và đem dán ở bảng tin. Nên bọn con gái đứng đó hóng hớt.

- Tự nhiên làm à ? Câu lạc bộ tháng này bị rỗi hơi à ? Chuẩn bị cho 26 tháng 3 thì không lo.

- Cái đó bên Đoàn làm chứ ?

- Thì câu lạc bộ cũng có thoát được đâu. Hôm đó bùng nổ hơn nhiều. Ngày hôm nay chả có gì đặc biệt cả.

- Có thể câu lạc bộ thấy hôm nay là White Day, hay Valentine Trắng, 14 tháng 3, nên mới tổ chức hoạt động này. Ở một số nước thì con gái sẽ tặng Cho-cô-la cho con trai vào Valentine đỏ - 14 tháng 02. Đến Valentine trắng thì con trai sẽ đáp lại tình cảm bằng cách tặng quà cho cô gái.

- Lại còn thế nữa. Lằng nhằng thế !

- Phan có lời nhắn gửi gì dưới bảng tin không ?

- Còn không biết có hoạt động này luôn ệ.

- Giờ vẫn còn sớm đấy, muốn thì làm luôn đi !

- Thèm vào ! Mà biết gửi cho ai ?

- Thì đấy ! Gửi cho cô gái mà đã tặng quà Phan một tháng trước ấy.

- Hôm Valentine ấy làm méo gì có ai tặng quà mình đâu nhỉ ? À !

- Thời gian còn từ giờ đến chiều ệ. Mai mới kết thúc hay sao ấy !?

- Biết ời, biết ời...

Chiều đi học, Phan đút tay vào túi quần, sực nhớ ra chuyện hôm mùng 8 tháng 3. Cậu hỏi Cơ:

- Tóc dài ra xinh lên bao nhiêu ! Thế mà trước giờ cứ cắt ngắn !

- Dạo này lười, quên chưa đi cắt.

- Hoi đừng cắt, để dài cho đẹp. Cho cái kẹp tóc è ! Đừng làm mất đấy !

- Thank you !

Lúc ra về, Phan nhìn về phía bảng tin, thấy Cơ đang đứng đó ngắm nghía mấy tờ xanh đỏ. Cậu lẩm bẩm: ''White Day à ? Con trai tặng quà đáp lại cô gái. Chỉ là trùng hợp thôi đúng không ? Tại hôm trước bị lỡ chứ bộ. Hết Women Day rồi đến White Day, lằng nhằng quá ! Tóm lại tặng xong rồi.''

Phía bảng tin, Cơ nhận ra ngay nét chữ trong lá thư, vừa đọc vừa tủm tỉm cười. Trên đó viết: ''Trước lỡ Cơ nên giờ bù lại !''

Sinh thần của Phan, ngày 04 tháng 4 nhưng năm nay lại vào thứ Ba, Phan đi học muộn nhưng may không bị tóm, vẫn kịp lao quả cổng. Vào học cũng bị gọi lên bảng liên tục, mà đầu cậu có chữ nào, loay hoay một hồi cũng thoát. Ra chơi, cậu đi vệ sinh. Đúng lúc đó bác bảo vệ lên lớp nhờ các bạn nam xuống nhà thể chất khênh phụ bàn ghế. Lúc sau Phan về lớp, ngơ ngác hỏi Cơ:

- Uế ? Anh em đi đâu hết rồi ?

- Bác bảo vệ nhờ đi khuân hộ bàn ghế rồi. Nãy Phan vắng rồi nên không phải đi nữa. Giờ xuống làm gì cho vướng ra !?

- Vướng... à ?

- Vắng thế tốt chứ sao ! Lúc đấy mà ở đây là bị lôi đi rồi. Bàn ghế nhiều lắm, không hiểu sao chỉ gọi mỗi trai lớp mình.

- Vắng ta mọi chuyện vẫn ổn đúng không ?

- À! Thiếu Phan họ vẫn làm bình thường chứ có gì đâu mà sợ. Trước chính Phan nói thế còn gì ?

- Ok. Không có không sao.

Trong giờ, cậu lại vẽ lung tung. Còn viết mấy lần số 404, sau đó vứt lung tung. Cơ nhìn thấy, hỏi:

- 404 là sao ?

- 404 là một mã lỗi trên Internet. Có nghĩa là ''Không tìm thấy''.

- Thế thì có gì mà ghi lắm thế ?

- Ờm. Nó cũng là con số gắn với ta. Tại sinh tháng 4 ngày 04 mà. Ghép lại, 404, hợp lý không ?

- Ò.

Chiều đang ngồi học, Cơ hỏi thầm: '' Ăn kẹo không ?''

- Đâu ?

- Đây !

Cơ mở cặp sách, trong đó là một túi đầy kẹo. Cô bốc một nắm để vào tay Phan. Phan nhấm nháp suốt tiết học. Giờ ra chơi, mọi người ra ngoài gần hết. Nhóm thì ở dưới sân: ngồi ghế đá, tâng cầu, đi chụp ảnh... Nhóm thì đứng ban công hóng gió. Cơ và Phan ngồi trong lớp ăn kẹo. Cơ hỏi:

- 04/4 là sinh nhật Phan, không phải hôm nay à ?

- À. Nhưng chẳng ai nhớ đâu.

- Đâu ! Ta nhớ è. Kẹo mình ăn đây là mừng sinh nhật đấy... Happy Birthday !

- (cười) ...

Phan thấy tóc cô đã dài ra đáng kể. Cơ ngày càng xinh, ngồi trong giờ học thay vì nhìn ra ngoài cửa sổ cậu chuyển sang ngắm cô. Cơ quay sang, Phan bị phát hiện liền quay ra phía cửa sổ. Phan quay đi nên không nhìn thấy Cơ đang mỉm cười. Sinh thần tuổi 17 của Phan cũng không tệ lắm, đỡ hơn mọi năm, vì năm nay có người chúc mừng sinh nhật cậu.

Trống vào lớp, tiết này học Văn nên cũng không có gì thử thách, chỉ là cô đọc trò chép thôi, lâu lâu trả lời câu hỏi, các bạn nữ giỏi Văn xung phong trả lời hết rồi. Phan ngồi nghĩ vẩn vơ, hết quay ngang lại quay ngửa, quay lên rồi quay xuống, vô tình liếc thấy Cơ đang cài chiếc kẹp tóc lần trước cậu tặng. Lúc đầu năm cô để kiểu tóc tomboy ngắn nhìn y hệt con trai, giờ tóc đã dài ngang cằm. ''Tóc cô ấy mọc nhanh vậy à ?''

Tháng 5 - tháng của những mùa thi, cũng là tháng ăn chơi nhảy múa - chả thế mà Hollywood thường phát hành nhiều bộ phim lớn vào tháng này. Thi khảo sát xong, Phan ngồi vẽ bậy, đôi lúc quên mất nên ngồi không chả làm gì. Chương trình học đã hết, giáo án cũng không còn gì quan trọng, toàn mấy bài giáo dục địa phương ở cuối sách chả ai thèm đọc.

Cơ đến lớp, vừa vào chỗ đã dồn lập dập dồn:

- Phan Phan Phan, nhìn nè nhìn nè, (làm dáng) xinh hông ?

- ??? À... Được !

- Được là được thế nào ? Nói hẳn hoi ra !

- Xinh ý ! Chịu hông !

- (cười) ...

Cơ hất tóc làm dáng. Phan nhìn thấy, mấy phút sau mới ngẫm ra. ''À~! Bả nuôi tóc dài cho kịp bế giảng cuối năm, để chụp ảnh à ?''

Ngày 24 tháng 5, lớp trao giấy khen cho các bạn. Phan học hành như cái quần què, ý thức thì chắc tự hào hơn con ruồi một chút, mà thế vẹo nào vẫn được giấy khen Tiên Tiến, cơ mà cậu xếp số 22/42 của lớp, cũng khá khen, nghe cứ ảo ma thế quái nào ấy. Cơ xếp số 17, cũng chỉ ở mức Tiên Tiến. Khi chụp ảnh, Cơ cười tươi roi rói, làm Phan bị bất động.

Hôm sau, thứ Năm ngày 25 tháng 5 năm 2023, Trường Cấp 3 Quý Quân tổ chức Bế giảng như bao trường khác. Cơ mặc áo đồng phục trắng, tóc để mái bay ngắn cũn cỡn, môi son hơi nhẹ, cài kẹp tóc Phan tặng:

- Phan, chụp ảnh không ? Không đăng đâu mà lo.

- ...Ừm...

Rồi một bạn nam cầm điện thoại cô chụp hộ - chính là bạn nam đã tặng Cơ kẹo hôm 20/10 năm ngoái - tên là Tử Vương, có vẻ chỉ là bạn bè bình thường với Cơ. Cơ dặn Phan:

- Nhớ tạo dáng vào, tươi tỉnh lên !

- À à, ờ !

- Chụp nhá ! - Vương nhắc cặp đôi, có vẻ hơi cười. - Ba, hai, một !

''Tách-ch !''

Sau đó Cơ gửi bức ảnh cho Phan. Phan quay đi ngắm nghía. Cơ đứng khá sát, hơi nghiêng người về phía cậu, tay trái giơ ngón ''Victory'', tay phải khoác tay Phan nhưng lúc đó cậu đờ người ra không nhận thấy, mặt cười tười toe toét. Phan hơi cười, chắc cũng khoái, tay phải giơ thẳng, xoè cả năm ngón. Cơ xem lại cũng cười. Tử Vương chụp xong, trả điện thoại cho Cơ cũng nhẹ cười, thầm nghĩ: ''Hai cái người này ! Thích nhau thì nói mịa đi còn bày đặt ngại ngùng nữa !''

Phan nói nhỏ vào tai Cơ: ''Chiều mai cậu đi uống nước với tớ không ?''

Cơ nhìn vào mắt Phan, cười, gật đầu một cái rất khẽ, chỉ mấy mi-li-mét thôi.

Thứ Sáu, sinh thần của Cơ, 26 tháng 5, họ gặp nhau ở quán Café Tiến Lên. Phan ngồi ấp úng mãi chả nói được gì, sau đó Phan xin phép đi vệ sinh chút để thở:

- Hờ ! (lẩm bẩm) Méo thở được ạ ! Cố lên ! Tiến lên, tiến lên, tiến lên tiến lên...

Sau đó cậu mang ra một cái bánh kem mini, thắp nến trong sự trố mắt của Cơ:

- Happy Birthday ! Thổi đi !

- Phù ! (cười)

- (nghĩ thầm) Không được ! Nhà cô ấy giàu thế, liệu mình có xứng không ? Sao tự nhiên mình muốn bỏ cuộc nhỉ ?

- Sao Phan không nói gì ?

- (nghĩ thầm) Giờ ta phải nói gì đây ?

Đột nhiên bàn bên cạnh có hai người - một nam một nữ - cãi nhau.

Giọng nam: Tình yêu làm gì có thật ?

Giọng nữ: Ai bảo mày thế ? Tình yêu có thật ! Mày không tin nên mới không có thôi !

Phan: Cơ ơi, a a... a...

Cơ: (nghĩ) Nói đi, chờ lâu quá ! (đáp) Dạ !

Nghe tiếng ''Dạ'', Phan nói luôn: ''Cơ làm bạn gái tớ nha !''

Tai cậu đỏ bừng, Cơ khẽ gật.

Rồi sau đó họ hẹn hò. Hết !

_____________________________________________________________________________

Đây là mục để viết vớ vẩn sau khi xong chuyện.

Chu Phan (Viết như này 周范). Với chữ Chu đồng âm với Chu (朱) nghĩa là đỏ. Còn ''Phan'' khi đọc lên gợi liên tưởng đến lá Phăng teo trong bộ bài Tây. (''Phan'' và ''Phăng'', liên quan mà đúng không ? Thôi cho qua đi !)

- Sinh ngày 04 tháng 4, thuộc cung Bạch Dương, là cung đầu tiên trong vòng Hoàng Đạo, tượng trưng cho sự khởi đầu, nên câu chuyện đầu tiên để dành cho cậu.

- Lá bài Tarot tương ứng với cậu sẽ là The Emperor. Hoặc The Fool nếu muốn liên hệ tới lá bài Joker. (Tại ngố quá)

- Ưu điểm: lạc quan, vô tư, trung thực.

- Nhược điểm: lười, thiếu kỷ luật, hay đi học sát giờ, không tập trung nghe giảng.

- Điều vặt vãnh: Cung Bạch Dương là cung của mùa Xuân.

_____________________________________________________________________________

Xuân Cơ (春姬) nghĩa là công chúa mùa xuân. Sao nghe cứ liên tưởng đến Hạ Cơ thế nhỉ ?

Hạ Cơ (夏姬), nghĩa là một nữ quý tộc họ Hạ. Chữ Hạ trong họ Hạ này cũng có nghĩa là mùa hè. Chắc chỉ là trùng hợp thôi ! Vì lúc nghĩ tên cho Cơ, tôi không nhớ tới nhân vật lịch sử này.

Xuân thì là mùa xuân, mùa đầu tiên trong bốn mùa, tượng trưng cho sự khởi đầu. Nên Xuân Cơ là nhân vật đầu tiên xuất hiện trong chuyện. Chữ Cơ đó nghĩa là nữ quý tộc, công chúa hay một người phụ nữ có phẩm hạnh cao. Cơ cũng là một chất trong bộ bài Tây, tượng trưng cho mùa Xuân, cái này mới là có chủ ý nè.

- Sinh ngày 26 tháng 5, cung Song Tử, tính cách linh hoạt, dễ thích nghi, hay thay đổi. Dường như có hai mặt tính cách khác biệt trong cô. Lúc học cấp 2 cô vẫn để tóc dài như con gái bình thường, nhưng lên cấp 3 cô theo đuổi phong cách Tomboy, rồi lại chán làm Boyish Girl, quay về phong cách cũ.

- Lá bài Tarot ứng với cô là The Lovers.

- Ưu điểm: linh hoạt, dễ thích nghi, tự do, thông minh.

- Nhược điểm: hay thay đổi và không ổn định, bí ẩn.

- Điều vặt vãnh: Cái này không liên quan lắm, nhưng hai nhân vật này cùng sinh vào mùa xuân.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free