Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 2: Bữa tiệc.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng đỏ chiếu lên hình nhỏ nhắn của cô hầu gái cùng với đôi tai cáo đen, đứng thất thần ngoài cửa. Đó không ai khác chính là Pier, cô ngây ngẩn nhìn cô gái búp bê đang hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ kính đã mở.

Meliza trong bộ váy ngủ màu trắng, với mái tóc vàng xõa ra bay nhẹ trong gió. Cô đưa tay vuốt một lọn tóc qua mang tai, rồi chắp tay sau lưng nhìn lên trên trời cao. Bên ngoài mặt trăng đỏ vẫn luôn ở đó, phía dưới là sương máu dày đặc bay theo chiều gió làm che khuất mọi thứ bên dưới, cứ như thể cô đang ở trên một lâu đài bay.

“Còn đứng đó mãi sao?”

Thấy cánh cửa mở, người còn chưa vào, Meliza thúc giục.

“Dạ… Vâng, em có thể giúp gì cho chủ nhân ạ?”

Pier hoàn hồn, nhanh chóng bước vào bên trong.

“Kể lại xem, trước khi ta ngủ say thì chuyện gì đã xảy ra? Mặt trăng máu từ đâu mà có.”

Meliza lạnh lùng quay đầu sang, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Pier, tư thế đứng vẫn không đổi rồi hỏi.

Pier cảm nhận được cái nhìn của chủ nhân không khỏi trở nên khẩn trương, đôi tai cáo dựng đứng, chiếc đuôi vẫy lên vẫy xuống, trong đầu không ngừng lục lọi kí ức, sau đó sắp xếp lại rồi bắt đầu kể:

“Đó là lần cuối cùng chị rời khỏi lâu đài cho đến thời điểm hiện tại. Từ đấy…”

Hình ảnh quá khứ như bộ phim tua nhanh chạy trong đầu, bất tri bất giác cô cảm thấy mình lại trở về ngày đó.

Thân ảnh chủ nhân trong bộ váy đen, trên đầu đội vương miện, đeo chiếc túi hồng trên lưng, tay ôm gấu bông bước lên xe kiệu. Đằng trước, hai con rối nhân mã đảm nhiệm kéo xe, cao to lực lưỡng được buộc lên người chiếc xích đen nối liền với chiếc xe.

“Khởi hành.”

Một hiệu lệnh của cô gái vang lên, khiến hai nhân mã phía trước bắn ra một đường sáng cầu vồng bay đi.

Pier đứng ở phía dưới trơ mắt nhìn chủ nhân dần đi xa, thẫn thờ đứng trước cửa. Chủ nhân của cô vừa đi chưa được bao lâu thì trời đất bắt đầu phát ra những cơn địa chấn dữ dội.

Trời vốn là ban ngày, bỗng nhiên ánh sáng vụt tắt trở về ban đêm trong tích tắc. Pier khiếp sợ vô cùng, tai và đuôi cụp lại chạy trốn vào sâu trong lâu đài, hoảng loạn ôm đầu co ro vào góc phòng của chủ nhân mình. Sau đó nhiều ánh sáng đủ các loại màu lóe lên, động đất ngày càng mãnh liệt, tiếng vỡ vụn ngày càng nhiều.

Ầm!

Một tiếng nổ to mạnh mẽ rung chuyển lâu đài, cơn dư chấn hất văng Pier, cô lăn lộn trên sàn đập vào hết góc này góc kia của căn phòng, rồi bất tỉnh. Tuy vậy chỗ trú ngụ và cô vẫn bình yên vô sự.

Sau khi Pier giật mình tỉnh dậy trong sự hoảng hốt, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, chẳng biết từ khi nào có một mặt trăng máu xuất hiện trên bầu trời. Lông mày cô nhíu chặt đầy lo lắng chạy loạn khắp lâu đài. Cuối cùng cô cũng thấy một búp bê đang ngồi trên chiếc ngai vàng chìm vào ngủ say. Lúc đó cô tưởng chủ nhân xảy ra chuyện gì nguy hiểm, nhưng mà cô vẫn sống chứng tỏ chủ nhân chỉ chìm vào giấc ngủ mà thôi.

Trở lại hiện tại, Pier với nét mặt vẫn còn hoảng sợ xen lẫn với sự kinh hoàng ngập ngừng nói:

“Em… Xem cuốn sách kia, trong bất chợt em lấy toàn bộ những con rối trong chiếc cặp của chị xếp thành hàng, để chúng cùng em canh giữ giấc ngủ của chị… Em xin lỗi, vì đã không xin phép chị mà tự làm như vậy.”

Pier cúi đầu đôi tai cáo rũ xuống, kể lể và hối lỗi với Meliza.

Tiếng sàn gỗ và bàn chân sứ va chạm rơi vào tai Pier, hóa ra chủ nhân đang đến gần mình khiến cô thấp thỏm không yên, bàn tay nhàu vào váy vân vê, cái đuôi cáo rũ xuống như mất sức sống. Đến khi bóng hình bàn tay vươn đến đầu Pier, cô nhắm chặt mắt, ngón tay bấu chặt váy, tưởng tượng đủ các loại hình phạt, nhưng điều đó không xảy ra.

“Sao ta có thể buộc lỗi em được chứ, em đã làm rất tốt.”

Meliza cười dịu dàng, chạm nhẹ vào đầu Pier, chỉnh sửa lại phụ kiện và không quên sờ soạng đôi tai cáo mà cô nàng búp bê này thầm mong nhớ.

Đây là lần đầu tiên Pier thấy được chủ nhân cười, trong lòng không khỏi bùng lên sóng gió, chợt ôm chầm lấy Meliza, dụi mặt vào ngực chủ nhân. Đây là lần đầu cô ôm Pier vào lòng, cảm nhận được sự mềm mại tuyệt đối từ đối phương làm cô không muốn buông. Mùi hương của nắng từ cơ thể cáo nhẹ nhàng thoảng vào mũi cô.

“Không phải ta vẫn đang ở đây sao?”

Meliza tâm thần buông lỏng, tảng đá đè nặng nay đã rơi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Pier. Thì ra cô hầu gái này vẫn còn là trẻ con, có lẽ bị nhốt trong tòa lâu đài này mới trở nên hạn chế sự phát triển về tư duy lẫn ý thức, cho nên vẫn còn ngây thơ. Nhưng không vì thế mà cô mất đi cảnh giác, vẫn cần thật cẩn thận khi đối mặt với tất cả mọi thứ ở đây.

Meliza vừa vuốt ve cô hầu gái cáo, vừa nảy ra một suy nghĩ.

Thế giới này có chuyện gì xảy ra?

Nhìn những con rối không nguyên vẹn kia, cô suy đoán chắc chắn đã trải qua một cuộc chiến. Không phải chiến tranh đơn giản, mà có thể là cấp vĩ mô. Trong lòng cô không khỏi kinh hoàng.

Buông ra Pier, cô nhìn vào mắt đầy tớ của mình cảm nhận được sự ướt át, như vừa mới khóc. Meliza thầm than, vừa đến thế giới lạ lẫm lại vừa phải trông trẻ, giờ hỏi cô bé những việc quan trọng chắc chắn sẽ không biết được nhiều, thôi thì tự tìm hiểu vậy.

“Ta muốn đi tham quan lâu đài để nhớ lại những thứ đã quên, cũng là tiện thể làm một số việc.”

Với ý nghĩ ban đầu là đi tìm hiểu lâu đài, cô bắt đầu phân phó cho Pier.

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Cách cửa khẽ mở, ngoài hành lang không còn tối om nữa, những bóng sáng trắng nhỏ mờ ảo từ các rễ cây bay lên, soi rọi lối đi như đám đom đóm lơ lửng trong những giấc mơ.

Pier theo sát, thân thể mềm mại cẩn thận bọc lấy cánh tay sứ như chỉ sợ sơ ý một chút là vỡ, dìu nữ hoàng búp bê về phía trước một cách đầy cẩn thận, chuyên nghiệp. Chiếc đuôi kẽ vẫy, đôi tai cáo đung đưa theo từng bước chân.

Meliza chạm nhẹ vào các bóng nhỏ, trong các bong bóng lại chứa các hình ảnh như sông núi, ngôi nhà, cái cây… Không biết có phải ảo ảnh hay không nó xuyên qua tay cô và biến mất ở trần nhà, tạo nên bức tranh thơ mộng, không biết đây là mơ hay là thực.

Đi được một đoạn các rễ cây và bóng sáng nhỏ bắt đầu thưa và dần biến mất, thay vào đó là ánh trăng hắt vào từ cửa sổ nhuốm đỏ cả hành lang. Trước đó là thảm thực vật với những cỏ và hoa, còn bây giờ là thảm đỏ rực trải dài dưới chân dẫn lối trong im lặng. Khung cảnh giờ đây như một giấc mơ đẹp bị ai đó bóp méo, vẫn giữ được sự thơ mộng nhưng lại mang đậm màu sắc quỷ mị tuyệt vời đến nỗi khiến người ta sợ hãi.

Cảm nhận được sự êm ái từ chiếc thảm, cô chậm bước đi đến khung cửa sổ lớn. Chứng kiến thứ bên ngoài cô đứng khựng lại, khuôn mặt trở lên nghiêm trọng.

Dưới bầu trời đỏ, các mảnh trần nhà, khung cột, nền đất vỡ vụn… Tất cả đều lặng lẽ chầm chậm xoay tròn hướng lên bầu trời như các mảnh ghép từ giấc mơ rơi ra. Một chiếc cọc găm người khổng lồ xuống mảnh tàn tích, cơ thể và tay nó thi thoảng lại giãy giụa nhằm nhổ chiếc cọc ra, nhưng một lúc im bặt. Hay là chiếc cầu thang xoắn lơ lửng cùng với các tàn tích như con rắn không đầu uốn lượn lên cao, rồi vỡ nát đứt thành từng đoạn.

Toàn bộ nửa nổi nửa chìm, ẩn hiện trong làn sương đỏ, cứ như toàn bộ bao gồm cả tòa lâu đài này cũng là tàn tích đang trôi nổi trên không trung. Có lẽ đây chỉ là một góc nhỏ của cả thế giới này.

“Đây là…?”

Meliza bất giác nói ra, hình ảnh như trong mơ làm cô quên hết mọi thứ.

“Chủ… Chủ nhân, chị không sao chứ?”

Tiếng gọi của Pier làm cho Meliza bừng tỉnh, không thể suy nghĩ nhiều thêm, mà tiếp tục để Pier dìu dắt lên phía trước.

Bất giác, Meliza đã đi đến cuối hành lang. phía trước là cửa gỗ to lớn, chằng chịt những vết nứt, cô không khỏi liên tưởng một vụ dư chấn đã tàn phá mà vẫn còn có thể đứng vững như thế này.

Đôi hầu gái không mặt bất thình lình xuất hiện từ cái bóng. Chúng đứng hai bên cửa cúi đầu, cánh tay phải đặt ngang ngực, cánh tay trái duỗi thẳng theo thân. Cánh cửa lóe lên ánh sáng đỏ mờ nhạt từ khe cửa hắt lên khuôn mặt của Meliza.

Cánh cửa chậm mở, giống như phòng của Meliza không hề có tiếng động phát ra từ cánh cửa. Một làn gió nhẹ phả ra từ bên trong kèm theo mùi hương thơm lạ. Mặc dù cô là búp bê, nhưng thật kì lạ hết lần này đến lần khác, cô lại ngửi được những mùi hương khác nhau, không khỏi nghi ngờ liệu cô có thể nếm được mùi vị đồ ăn hay không, vừa hay có thể thử nghiệm và chứng minh.

Cảnh tượng bên trong hiện ra, những cành cây cong queo xuyên qua nền đá cẩm thạch. Chúng quắn mình như con giun, xòe lá một cách kì quái không theo quy luật nào. Ở giữa đại sảnh, chiếc bàn ăn dài bằng đồng cùng những vết loang lổ trên mặt bàn, những chiếc ghế gỗ xiêu vẹo chắp vá mất cân bằng, dù vậy chúng lại được xếp ngay ngắn. Ánh trăng đỏ hắt xuống từ lỗ thủng lớn trên trần nhà, để lộ con mắt vô hồn nhìn xuống, tạo ra một khung cảnh quỷ dị.

Meliza đi lên phía bàn đồng, ngẩng đầu nhìn xuyên qua lỗ hổng thẳng vào con mắt kia.

“Chẳng lẽ mặt trăng đỏ đó chính là một con mắt của một vị thần nào đấy? Vậy thì quá kinh khủng rồi.

Thầm nghĩ, vẻ mặt của Meliza trở lên trầm ngâm, nhưng mà lo thì có ích gì? Giờ thì xem có gì ăn không đã, dù không cần ăn cũng không đói, nhưng cô từng là con người nên biết ăn có nhiều lợi ích về mặt tinh thần.

“Pier ở đây có kho nguyên liệu nào không? Ta cần một phần.”

“Có, thưa chủ nhân, để em đi lấy, chị ngồi đây chờ em chút.”

Pier nhanh nhẹn bước nhanh về phía cửa sau.

Sau khi Pier đi khỏi, Meliza chưa kịp kéo cái ghế ra thì nó đã tự động di chuyển ra một khoảng cách, cô còn bất ngờ hơn cả những quang cảnh kỳ dị kia. Tay trái ôm gấu, tay phải sờ cằm suy tư một lúc, rồi cô chủ động đến phía trước, cái ghế như có sinh mệnh, tự động di chuyển xuống đúng thời điểm cô đặt mông xuống, xem ra cô đã đoán đúng.

“Không biết vật dụng trong đây có thần kì như này không nhỉ?”

Meliza quên mất sự lo lắng trước đó, mà nghĩ về những thứ thú vị hơn.

Trong khi Meliza còn đang nghiên cứu chiếc ghế, thì Pier đã vào trong nhà kho nguyên liệu. Trong một nơi tối tăm, chỗ này từng là một đống đồ nát, nhưng hiện tại nó đã trở nên ngăn nắp và sạch sẽ bởi bàn tay của người vừa đến. Đó là một cô hầu gái với đôi mắt sáng quắc trong màn đêm, cô đi lại trong nơi này kiểm tra từng nguyên liệu một. Tất cả nguyên liệu tươi sống đã hoàn toàn bị hỏng hoặc biến dạng sau sự kiện kia. Giờ chỉ còn phô mai còn một vài cái còn nguyên vẹn, bột mì và sữa, ba nguyên liệu duy nhất bằng cách thần kì nào đấy vẫn còn sót lại.

Pier chọn những nguyên liệu hoàn hảo nhất, rồi nhanh chân đặt nguyên liệu ở bếp sau đi ra sảnh, không ngờ hình ảnh chủ nhân với chiếc ghế lại rơi vào mắt cô.

Meliza vẫn đang đứng lên ngồi xuống với chiếc ghế khác, đột nhiên cô chuyển động tác ngồi lệch sang một bên, tuy vậy ghế vẫn hứng cô một cách hoàn hảo. Phát hiện ra cô bé tai cáo ở trước cửa nhìn mình một cách kỳ lạ, Meliza liền về tư thế ngồi ngay ngắn, tay chống cằm.

“E hèm… Em đã chuẩn bị xong rồi à? Giờ đến lượt ta trổ tài nấu nướng.”

Để bớt sự ngượng ngùng trong không khí, Meliza hắng giọng rồi nói.

“Vâng ạ, em đã lấy xong nguyên liệu.”

Mắt Pier sáng lên khi nghe thấy chủ nhân đích thân làm đồ ăn, cái đuôi vẫy liên hồi, tay đưa lên trước ngực nhìn Meliza một cách đáng yêu như một đứa trẻ.

“Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ” Cô thầm than, đứng dậy đi vào bếp theo cái dìu của Pier.

Trong bếp, trên các bức tường được khảm những viên ngọc bích làm phát sáng cả không gian này lên, tuy nhiên trong đây không hề chật hẹp như cô tưởng tượng như trong các chương trình cô đã xem qua, mà nó rộng rãi, đồ dùng nấu ăn đa dạng xếp ngăn nắp đâu vào đó. Đúng là không hổ là nhà bếp của một tòa lâu đài khổng lồ.

Meliza bắt đầu xắn tay áo, mặc tạp dề rồi bắt đầu kiểm tra nguyên liệu nấu ăn. Thật tuyệt, khi mà bánh phô mai phải nói là thượng hạng, vừa tròn xoe không tì vết lại còn tỏa ra mùi thơm đặc trưng của nó. Cô nhận ra nơi này thật diệu kỳ, bột mì vẫn giữ nguyên tính chất của nó trong chiếc hũ này, và cả những chai sữa này nữa không có bất kỳ sự bất ổn nào nào cả, gần như là được bảo quản hoàn hảo.

Meliza mở lọ sữa đưa lên mũi ngửi, một mùi lạ xộc vào mũi khiến cô đóng nắp chai vội. Tuy nhìn hoàn hảo, nhưng mùi của nó khá tệ. Ấy vậy cô vẫn quyết định dùng sữa để phối hợp làm bánh, có còn hơn không.

Meliza chuẩn bị đồ đạc để nấu nướng. Đầu tiên cô nghĩ phải rửa dụng cụ, dù nhìn rất sạch, nhưng thói quen sạch sẽ đã ăn sâu vào tiềm thức cô, với lại đồ đã khá lâu rồi nên rửa lại cũng không thừa. Cô đưa chiếc chảo ra vòi, chiếc vòi nước không nối với bất kì ống nước nào tự nhiên bắt đầu chảy mà không cần van. Khi nước chảy vào chảo, rồi bắt đầu có hiện bốc hơi, Meliza liền chạm vào lòng chảo thì cảm nhận được độ nóng của nó, cô mở to mắt cảm thấy mọi thứ ở đây thật là thần kì, thật thú vị.

Ở bên cạnh, Pier đôi tai đung đưa theo nhịp, chiếc đuôi ngoe nguôi, điều này đã làm cho Meliza hoài nghi đây là cáo hay là một con cún? Cô đang bào từng lát phô mai theo chủ nhân phân phó, từng lát vuông vắn chỉnh chu như đã được đo đạc tỉ mỉ, được sắp xếp chỉnh chu vô cùng chuyên nghiệp.

“Ồ, không ngờ Pier trông có vẻ hậu đậu nhưng mà lại rất tỉ mỉ đấy chứ.”

Meliza nhìn sang Pier đang tập trung cao độ, trông có vẻ rất căng thẳng, không khỏi thầm cười.

Rửa xong, Meliza bắt đầu làm bánh, đầu tiên cô đổ sữa vào bánh sau đó trộn đều lên, sau đó Pier nhanh chóng đưa cho chủ nhân những mảnh phô mai được xắt nát miếng nào cũng giống y như miếng nào, Meliza không tiếc lời khen cô gái cáo này:

“Em làm tốt lắm. Giờ em hãy xếp đồ đựng ra chuẩn bị đưa đồ ra nào.”

Nghe thấy mình được khen, Pier sắp trở thành cún con luôn rồi, cái đuôi vung như cánh quạt, rồi lên tiếng đầy sự phấn kích:

“Vâng, em làm ngay đây ạ.”

Pier cầm đồ lao nhanh một cách đầy hưng phấn, chưa chạy được bao xa thì “Phịch” một cái, Meliza giật mình quay lại thì thấy hầu gái cáo đã ngã cắm mặt xuống đất, những chiếc đĩa, dao, nĩa vẫn lơ lửng trên không trung rồi từ từ hạ xuống chiếc khay mà Pier vừa cầm.

“Chủ nhân… Em xin lỗi.”

Hầu gái cáo vừa đứng dậy vừa suýt xoa, nhanh chóng đứng dậy cầm chiếc khay cúi đầu nhận lỗi.

Meliza vừa trộn phô mai vào hỗn hợp, lại thầm kêu: “Vừa khen một câu xong đã thế này rồi.” Chứng kiến cảnh này cô lại nghĩ tốt hơn về Pier. Đặt hỗn hợp xuống cô đi đến trước mặt Pier rồi xoa nhẹ đầu cô bé cáo này, rồi an ủi như người mẹ hiền:

“Được rồi, không sao chứ? Lần sau không được chạy nhảy trong phòng nghe chưa?”

“Dạ, em rõ rồi ạ.”

Pier cúi thấp đầu hơn.

“Giờ em hay tiếp tục công việc đi, ta sắp xong rồi đấy.”

“Vâng thưa chủ nhân.”

Pier tươi tỉnh trở lại tiếp tục công việc của mình, còn Meliza bắt đầu bỏ hỗn hợp vào lòng chảo.

Xèo, xèo.

Âm thanh rán bánh vang lên trong chiếc chảo mà không cần lửa để làm nóng, vừa rồi mùi của sữa không hề dễ ngửi, nhưng giờ đây khi rán lên nó lại trở lên thơm hơn bao giờ hết. Cô gái búp bê chịu ảnh hưởng nặng nhất, nước miếng cứ tiết ra liên tục, Pier lúc này đang ở bên ngoài cũng ngửi thấy mùi vị thơm mới lạ không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.

Sau khi nàng búp bê đặt những chiếc bánh xếp ngăn lắp lên chiếc xe chở đồ ăn, thì Pier cũng đã trở lại, nhìn chiếc bánh không rời mắt, nhưng cô bé vẫn kiên nhẫn theo lệnh của chủ nhân của mình đẩy chiếc xe ra bên ngoài sảnh.

Ngồi vào bàn ăn trong một khung cảnh ánh trăng đỏ cùng những cành cây kì lạ, làm nàng búp bê có một cảm giác kỳ lạ, không thể nói bằng lời được. Pier vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh rồi lại nhìn chủ nhân của mình, như đang chờ đợi một điều gì đó. Meliza cảm nhận được ánh mắt mong chờ của một đứa trẻ, cô nhận ra là mình phải ăn trước thì người hầu mới được ăn. Chợt nhớ đến hai cô hầu gái không mặt, Meliza tiện thể gọi luôn vì đồ ăn khá là nhiều.

“Mia, Tia.”

Dứt lời hai cái bóng xuất hiện từ hư không biến thành đôi hầu gái, hai cô nhìn vào cái bánh rồi lại nhìn chủ nhân của mình, nhưng vẫn không quên lễ nghi chào hỏi.

“Các cô ngồi cả vào đây.”

Được lệnh của chủ nhân Mia và Tia ngoan ngoãn ngồi xuống, Pier cũng nhanh chóng đưa cho hai cô gái này những chiếc bánh.

“Được rồi, đây là chiếc bánh mà đã dùng công thức của mình để chế biến, hy vọng sẽ thỏa mãn được mọi người. Chúc ngon miệng.”

“Mời chủ nhân ạ, chúc chị ngon miệng.”

Pier cũng đáp lại, hai hầu gái không mặt đứng dậy hành lễ một cái.

Nói xong Meliza đưa một miếng bánh vào miệng cắn một cái, đôi mắt cô híp lại, vị ngon và ngọt kết hợp với sự béo ngậy của sữa và phô mai tạo nên một kiệt tác, khiến cô chỉ muốn nói là nó rất ngon.

Sau khi thấy chủ nhân của mình ăn bé cáo cũng cắn một cái, đôi mắt cáo mở to, cái đuôi và đôi dựng ngược, xù lông lên. Không ngờ đây là lần đầu tiên cô ăn một món ngon như vậy, thơm như vậy, không chỉ là ngon mà chứa cả tâm huyết của Meliza trong đó nữa. Nước mắt cô chảy ra trong hạnh phúc, cũng là niềm vui lớn nhất, kí ức khó quên trong cuộc đời mình.

Đôi rối phân ra cái bóng, trong cái bóng có một chiếc miệng được mở ra chiếc bánh từ từ chìm xuống và biến mất. Mia và Tia ngồi bất động, cứ như thể đây chỉ là một con rối, còn bản thân các cô là cái bóng, và cái bóng đó có dáng vẻ đang hưởng thụ cái bánh một cách ngon lành.

….

Ăn uống xong, đôi rối cũng trở về với chức trách của mình chìm vào trong bóng tối, Pier đang vẫn đắm chìm trong dư vị, đứng dậy thu dọn bàn đi rửa, chỉ còn lại mỗi nữ hoàng búp bê ở lại.

Đúng như mình dự đoán, cơ thể này lại có đủ các giác quan không khác gì một sinh vật sống thực thụ, mỗi là không thở được và ăn không thấy no. Cô không khỏi lại nghĩ đến việc quan trọng hơn là cần khám phá lâu đài, nhưng giờ cô lại muốn nghỉ ngơi, muốn làm biếng.

“Tinh… tinh… tách… tách…”

Đột nhiên, có một tiếng nhạc từ ở đâu đó, giống như một tiếng nhạc phát ra từ một chiếc hộp, rơi vào tai Meliza. Điều này khiến cô cảm thấy bất an, ý nghĩ làm biếng của cô dập tắt, giật mình vì đã mất cảnh giác. Trong thế giới xa lạ này điều đáng sợ nhất là chủ quan, quên mất bản thân đang ở hoàn cảnh nào.

“Pier. Xong rồi ra đây, ta có việc muốn phân phó.”

Meliza trầm giọng nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free