(Đã dịch) Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Nhĩ Môn Tu Tiên, Ngã Chủng Điền) - Chương 460 : Cấm địa Huyết Đồ
Hắn cất kỹ nửa bình Đế Lưu Tương rồi trở về phòng mây.
Một lát sau, ngoài phòng truyền đến tiếng động khẽ, Lục Huyền mở cửa, tiểu bạch viên đang đứng ngay trước cửa, đôi mắt long lanh tựa hồng ngọc nhìn hắn chằm chằm.
Trong tay nó cầm một cái bình bạch ngọc nhỏ, bên trong đầy ắp Đế Lưu Tương.
Tiểu bạch viên thấy Lục Huyền liền đưa thẳng bình nhỏ cho hắn.
"Cho ta?" Lục Huyền kinh ngạc hỏi.
Tiểu bạch viên gật đầu lia lịa, hai tay không ngừng múa may ra hiệu.
Do quá nhỏ nhắn, Lục Huyền có thể nhìn rõ mấy sợi lông bạc trên gáy nó.
Từ ý niệm nó truyền đến, Lục Huyền hiểu rằng bình Đế Lưu Tương này là do vượn già thu thập được, đưa cho hắn làm thù lao cho việc hắn bồi dưỡng Tâm Viên Quả trong giai đoạn đầu.
"Trưởng giả ban thưởng, không dám từ chối. Vậy ta xin không khách khí."
Lục Huyền vui vẻ trong lòng, nhận lấy bình Đế Lưu Tương này, rồi từ túi trữ vật lấy ra một ít linh quả, cho tiểu bạch viên làm đồ ăn vặt.
Khi y thu thập Đế Lưu Tương lúc trước, đã thấy vô số linh thú trong phúc địa thi triển các thủ đoạn, dựa vào thiên phú huyết mạch để chặn thu Đế Lưu Tương. Trong số đó, dị tượng do vượn trắng và Long Quy tạo ra rõ ràng nhất, ngay cả ở trên cao giữa tầng mây cũng có thể thấy rõ mồn một.
Một bên là pháp tướng vượn trắng cao trăm trượng đột nhiên hiện ra, ngửa đầu với dáng vẻ nuốt trăng, vô số Đế Lưu Tương tràn vào trong pháp tướng.
Cái còn lại thì biến hóa ra một quẻ tượng khổng lồ, linh văn trên quẻ tượng không ngừng du động, hút toàn bộ Đế Lưu Tương rơi xuống trong phạm vi hơn mười dặm quanh nó vào trong quẻ tượng.
Không ngờ, vượn già lại cực kỳ chu đáo, vẫn chừa cho hắn một bình.
Sau khi tiểu bạch viên đi, Lục Huyền thấy hơi buồn chán, lại nhớ tới vô số vật liệu yêu thú trong cấm địa, liền tìm đến hồ nước.
"Lục tiểu tử, tới rồi à? Vừa rồi đợt Đế Lưu Tương đó thu được bao nhiêu?"
Lão Long Quy hài lòng nằm thoải mái trên một tảng đá lớn bằng phẳng, bên cạnh có mấy khối mai rùa già nua, loang lổ xanh đen đang phơi nắng.
"Vận khí cũng không tệ lắm, thu được nửa bình Đế Lưu Tương, có thể dùng để nuôi vài con linh thú trong tông môn."
Lục Huyền thành thật trả lời.
"Mới có nửa bình thì làm được gì? Cầm lấy đi, bình này là để ngươi dùng rèn luyện thân thể đấy."
Lão Long Quy cười nhạo một tiếng, một bình Đế Lưu Tương bay đến trước mặt Lục Huyền.
"Hắc hắc, đa tạ tiền bối!"
Lục Huyền không ngờ lại có được một niềm vui bất ngờ như vậy, vội vàng cảm kích nói.
Còn về lời đùa cợt của Long Quy lục phẩm, hắn hoàn toàn không để bụng, đã có được một bình Đế Lưu Tương trong tay thì dù có bị đùa cợt cả canh giờ cũng chẳng sao.
"Đúng rồi tiền bối, hôm nay ta muốn vào cấm địa tham quan một chút, nhưng lo rằng hung thú, tà thú bên trong sẽ gây ra rắc rối gì đó, nên muốn làm phiền tiền bối bói cho ta một quẻ."
Hắn cất kỹ Đế Lưu Tương, hỏi lão Long Quy.
"Được."
Lão Long Quy dứt khoát trả lời. Trên mấy chục khối mai rùa bên cạnh, linh văn không ngừng du động, Lục Huyền cảm giác được từ một nơi sâu thẳm nào đó, một luồng khí cơ khóa chặt lấy bản thân mình. Mấy hơi sau, khí cơ biến mất, trên mai rùa hiện ra một ký hiệu quẻ tượng.
"Yên tâm đi thôi, không có nguy hiểm gì đâu. Nếu làm tốt, hình như còn có thể đạt được chút cơ duyên đấy."
Lão Long Quy thổi thổi hai cây râu rồng thật dài, hướng Lục Huyền lắc lắc ngắn nhỏ chân trước.
"Cũng không biết ngươi tiểu tử này tu luyện thế nào đến Trúc Cơ trung kỳ mà cẩn thận đến trình độ này."
"Không cẩn thận không có cách nào mà, ta còn muốn cùng ngươi lão gia hỏa này so tài một chút thọ nguyên đâu!"
Lục Huyền khẽ cười một tiếng, từ biệt lão Long Quy. Nửa khắc sau, y đi tới bờ rìa cái hố cấm địa.
Lục Huyền rót linh thức vào Chưởng Yêu Lệnh trong tay, bề mặt lệnh bài xuất hiện một tầng hồng quang nhạt. Trận pháp cấm chế bên ngoài cấm địa chạm vào hồng quang, tự động mở ra một lối đi vừa đủ cho một người bước qua.
Hắn chậm rãi lướt xuống cái hố.
Lần này không có lão Long Quy bên cạnh, Lục Huyền càng phải thận trọng hơn một chút.
Cũng may, tất cả hung thú, tà thú trong cấm địa đều đã bị trận pháp, pháp khí phong cấm khóa chặt lại. Con linh thú hồ ly ngũ phẩm duy nhất có thể uy hiếp đến y thì sau khi có Chưởng Yêu Lệnh, quyền sinh sát đã nằm trong tay Lục Huyền.
Thêm vào đó, để cho chắc chắn, y đã nhờ lão Long Quy bói cho một quẻ. Với đủ loại pháp khí, thủ đoạn ẩn giấu trên người, Lục Huyền tự tin có thể dễ dàng giải quyết ngay cả vài tên tu sĩ Trúc Cơ viên mãn hoặc hung thú có thực lực tương đương.
Lần trước tới, y chỉ nhìn lướt qua. Lần này, Lục Huyền tham quan cẩn thận hơn một chút.
Hắn chú ý tới trong mỗi thạch động ở bốn phía đều có một thông đạo hẹp, bên trong tràn ngập khí tức huyết sát nồng đậm.
Lục Huyền dồn thần lắng nghe, y mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng thú gào rất nhỏ.
Linh quang trên Thanh Phù Lý ở chân y tỏa ra, một luồng linh lực thôi thúc y đi tới cửa thông đạo.
Đất trong thông đạo tơi xốp, màu đỏ sậm, khi giẫm lên, vẫn có thể cảm nhận được một chút cảm giác sền sệt rất nhỏ, không biết đã hòa tan bao nhiêu tinh huyết yêu thú.
Lục Huyền chậm rãi tiến sâu vào thông đạo, hai bên lối đi cũng có từng hang đá, bên trong giam giữ yêu thú đa dạng chủng loại, phần lớn là nhị phẩm, cấp bậc Trúc Cơ tam phẩm cũng không hề ít.
Nhìn thấy Lục Huyền, từng con yêu thú nhe nanh trợn mắt nhìn hắn, đáng tiếc dưới tác dụng của trận pháp bên ngoài hang đá, chúng chỉ có thể phô trương thanh thế mà thôi.
Đi được một đoạn đường, Lục Huyền tiến vào một đại sảnh đá khổng lồ.
Vừa bước vào sảnh đá, đồng tử hắn hơi co lại, lại có một tu sĩ ở ngay giữa sảnh đá.
Với linh thức hiện tại của hắn, vậy mà khi thăm dò lại không hề phát giác ra khí tức của tu sĩ này.
Tu sĩ cởi trần, đầu trọc, bắp thịt cuồn cuộn, toàn thân tràn ngập huyết khí, không biết đã có bao nhiêu vong hồn chết dưới tay hắn.
Một đạo xiềng xích đỏ sậm xuyên qua xương bả vai trái phải của hắn, trên xiềng xích phù văn lấp lánh.
Trong tay hắn cầm một cây Quỷ Đầu Đao to lớn dài khoảng một trượng, trên chuôi đao, đầu quỷ đang gặm một khối thịt yêu thú.
Bên cạnh hắn, một con yêu thú hình sói to lớn đang quỳ rạp dưới chân. Vết đao của Quỷ Đầu Đao nhắm thẳng vào đầu con lang yêu, hắn khẽ buông tay một cái.
Đầu lập tức lăn xuống, vết cắt cực kỳ nhẵn bóng, tinh huyết trong thi hài yêu thú dường như còn chưa kịp phản ứng.
Sau khi chém chết lang yêu, tu sĩ đầu trọc hai tay như bay, xử lý từng bộ phận trên thân thể lang yêu.
Những bộ phận hữu dụng được chất thành một đống, còn những cơ quan nội tạng, ruột, huyết nhục vô dụng khác thì được đặt sang một bên.
"Các hạ có chút lạ lẫm, không biết xưng hô như thế nào? Trên tay làm sao có Thương Ngô Sư thúc Chưởng Yêu Lệnh?"
Tu sĩ đầu trọc nhìn thấy Lục Huyền, một bên xử lý thi hài yêu thú trong tay, vừa nói.
"Tại hạ là Lục Huyền, đệ tử Thiên Kiếm Tông, thay thế Sư thúc Kết Đan của bản môn, chưởng quản phúc địa Vạn Yêu Quật nơi đây. Xin hỏi sư huynh là ai?"
Lục Huyền nhạy cảm nhận ra tu sĩ đầu trọc gọi Thương Ngô Chân Nhân là sư thúc, đại khái biết hắn cũng là tu sĩ Thiên Kiếm Tông.
Hắn dùng linh thức đại khái cảm nhận một chút, xuyên thấu qua mùi huyết tinh nồng đặc như thực chất, có thể mơ hồ phát giác ra tu sĩ đầu trọc có cảnh giới Trúc Cơ viên mãn.
"Chính ta cũng không nhớ rõ mình là ai nữa, hiện tại chỉ là một Huyết Đồ lưu lại trong cấm địa. Ngươi cứ gọi ta một tiếng Huyết sư huynh là được rồi."
Tu sĩ đầu trọc bỏ thịt yêu thú đã xử lý xong vào túi trữ vật, còn đống phế liệu vô dụng khác thì chất thành một đống.
Trong lúc hành động, xiềng xích đỏ sậm xuyên qua xương bả vai không ngừng lay động, truyền đến từng hồi âm thanh rất nhỏ.
"Ta chỉ là một tội nhân của tông môn, lưu lại trong cấm địa chậm rãi chuộc tội mà thôi."
Truyện được truyen.free giữ bản quyền xuất bản.