Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chương 59: Tham ăn

Bầu trời dần chuyển sang màu đỏ cam rực rỡ, tạo thành một khung cảnh đầy mê hoặc và lãng mạn. Các đám mây trắng nhẹ nhàng trôi dạt qua trên đầu, tạo ra những hình ảnh độc đáo và phong phú trên bầu trời.

Ngắm hoàng hôn từ trên đỉnh núi giống như khiến thời gian trôi chậm chạp hơn rất nhiều, ánh sáng cũng trở nên huyền ảo hơn, khiến người ta chỉ mong cảnh sắc này mãi mãi dừng lại.

Lý Mộng Hoàn đã không còn nhìn về phía Võ Tam nữa, cô lúc này đang co chân, hai tay ôm lấy đầu gối, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời chầm chậm hạ xuống phái chân trời.

Võ Tam thì giống như một kẻ si ngốc, bỏ lỡ cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp mà chăm chăm nhìn Lý Mộng Hoàn, hai mắt cậu chứa đầy sự si mê kì lạ.

---

Trần Định thì lúc này đang chửi loạn trong thế giới tinh thần của hệ thống:

- Biết ngay mà, biết ngay nữ nhân ở cái thế giới này không có người nào là bình thường cả. Mới lúc trước còn khen cô ta thân thiện, nhân hậu vậy mà một giây sau cô ta liền muốn thôi miên điều khiển linh hồn của mình.

Trái ngược với sự si mê của Võ Tam bên ngoài, bên trong Trần Định lại nhìn Lý Mộng Hoàn với sự tức giận và coi thường, thật may ngay lúc cô ta thôi miên cậu thì, Trần Định đã kịp nhận ra khí tức quen thuộc của đôi mắt kia.

Đôi mắt của Lý Mộng Hoàn mang tới cảm giác giống như cảm giác bị thôi thúc khi vẫn còn ở thế giới địa ngục đầy ác quỷ kia, và quả nhiên là vậy, Võ Tam lập tức bị cô ta thôi miên.

Tuy nhiên Trần Định cũng nhận ra cậu có thể thay thế Võ Tam điều khiển lại cơ thể bất cứ lúc nào cậu muốn, cậu tự nói với mình khi theo dõi Lý Mộng Hoàn từ bên trong Võ Tam:

- Tốt nhất cô không nên làm hại Võ Tam, nếu không dù cô là nữ nhân ta cũng không nương tay đâu.

---

Đôi mắt Lý Mộng Hoàn như hút lấy những ánh sáng cuối cùng của ban ngày, giam giữ chúng nơi đáy mắt, khiến chúng hốt hoảng nhảy nhót loạn xạ để tìm lối thoát bên trong nhãn cầu đen láy, xinh đẹp ấy.

Lý Mộng Hoàn dùng giọng nói mang đầy sự quyến rũ mê hoặc lòng người hỏi Võ Tam:

- Người là ai? Tại sao lại có ý đồ tiếp xúc với bọn ta?

Võ Tam không chậm trễ liền trả lời:

- Ta là Võ Tam, trước đây là một tên ăn mày, sau đó được người ta mang về đây, nói ta là con rơi của ai đó trong Võ gia. Ta chưa gặp cô bao giờ, cũng không biết đây là đâu, làm sao lại có ý đồ gì với hai người chứ.

Lý Mộng Hoàn chớp chớp mắt, ma lực quyến rũ liền bị xua tan đi phần nào, cô nói:

- Võ Tam, huynh phải nhớ là ta đã cứu huynh đấy, không chỉ vậy huynh còn làm ta b·ị t·hương nữa.

Võ Tam im lặng nhìn cô.

- Vì thế ta có một yêu cầu nhỏ xíu, là huynh hãy ở lại đây, giúp bọn ta dọn dẹp, khuân vác, xách nước,... nói chung là những công việc hơi nặng một chút. Bình thường là ta sẽ làm, thế nhưng lúc này chân ta b·ị t·hương mất rồi, thế nên huynh không được từ chối yêu cầu này đâu.

- Huynh cũng có thể yên tâm, cơm nước bao no, chỉ cần huynh chịu khó làm việc thì ăn uống không phải vấn đề, thậm chí nếu đại tiểu thư hài lòng thì tiền công cũng sẽ không thấp.

Võ Tam vẫn im lặng, đờ đẫn nhìn Lý Mộng Hoàn.

Ánh mắt của Lý Mộng Hoàn chợt thay đổi, sự vui vẻ nhí nhảnh lui dần, thay thế vào đó là sự buồn bực, pha lẫn chút cô đơn, giọng nói cũng không còn vui vẻ, cô nói như độc thoại cho chính mình nghe:

- Im lặng coi như huynh đồng ý nhé, ta không hại huynh đâu, chỉ là ở chỗ này bọn ta không thể không đề phòng một chút. Hiện tại thì ta biết huynh chỉ là kẻ ngốc mà thôi, ở lại nơi này thực ra lại tốt cho huynh, vừa không b·ị b·ắt nạt lại có thể no bụng.

Ngưng một lúc, Lý Mộng Hoàn quay qua nhìn Võ Tam nói:

- Ngoài ra ta còn có thêm một người để nói chuyện nữa chứ.

- Vậy thôi, sáng mai ta sẽ cho huynh biết công việc là gì, hiện tại thì mau ăn đồ ăn đi, tối đến huynh cứ việc trở lại căn phòng ăn khi nãy để ngủ lại.

Nói xong, cô liền muốn đứng lên trở về, bất chợt Võ Tam lại cất giọng nói:

- Chỗ đồ ăn này là không đủ.

Lý Mộng Hoàn chợt như sét đánh, cô cứng đơ người, vừa là vì bị sốc do bất ngờ, vừa là vì sợ hãi, suốt mười sáu năm qua, cô chưa từng gặp người nào đã bị đôi mắt của cô quyến rũ lại có thể nói chuyện khi chưa được cô đặt câu hỏi hay yêu cầu.

Không lẽ Võ Tam không hề bị cô mê hoặc, không thể nào, một sợi nhỏ của linh hồn Võ Tam vẫn ở trong mắt cô, không thể nào cậu ta có thể chống lại cô.

Lý Mộng Hoàn hoang mang lo sợ, bởi vừa khi nãy, cô cực kì buông lỏng cảnh giác vì yên tâm Võ Tam đã bị cô khống chế, nếu cậu muốn t·ấn c·ông cô thì hẳn cô đ·ã c·hết dưới sức mạnh thể chất vô lí của cậu rồi.

Võ Tam nói vậy rồi lại tiếp tục im lặng, không hề giống một người tỉnh táo, Lý Mộng Hoàn nhướn mày, trong đầu nảy ra một suy nghĩ kì khôi, cô thăm dò hỏi:

- Đồ ăn thế này mà còn ít sao? Chỗ này là đủ cho hai người ăn đấy.

Võ Tam cũng lập tức trả lời:

- Không đủ, có lẽ phải gấp đôi nữa.

Lý Mộng Hoàn lúc này thở phào nhẹ nhõm rồi lại vừa buồn cười, cô biết mình nghĩ đúng rồi, hóa ra trên đời này lại tồn tại một kẻ ngốc ham ăn tới mức này, sự mê hoặc của đồ ăn thậm chí còn cao hơn cả sự quyến rũ xinh đẹp của cô.

Lý Mộng Hoàn dở khóc dở cười, nhưng chút nghi hoặc cuối cùng của cô cũng theo đó mà biến mất, cô biết Võ Tam từ nhỏ là tên ăn mày lang bạt ở Bãi Rác kiếm ăn từng ngày nên sự cố chấp với đồ ăn chắc chắn là cực kì mãnh liệt.

- Sau này cho huynh ăn nhiều một chút là được nhỉ. Từ ngày mai đồ ăn của huynh sẽ bằng năm người bình thường được chưa? Giờ thì mau ăn tạm chỗ này đi.

Võ Tam giống như chỉ đợi có vậy, liền thò tay vào bốc đồ ăn lên tống vào miệng nhai ngấu nghiến.

Lý Mộng Hoàn nhìn vậy thì không hề tỏ ra ghét bỏ, thậm chí trên môi còn mang nét cười đầy thiện ý, cô chỉ chỉ vào một góc nhỏ bên hông chiếc hộp đựng đồ ăn, nói:

- Bên cạnh còn có bát canh, huynh chậm chậm uống để đỡ nghẹn. Sáng mai ta sẽ lại đến tìm huynh.

Võ Tam vừa ăn vừa phát ra âm thanh, có lẽ là lời cám ơn, Lý Mộng Hoàn cũng mỉm cười, lắc đầu tỏ ý rằng không có gì.

Một người ngấu nghiến ăn, một người thích thú nhìn, kì quái nhưng lại không hề đối lập.

Lý Mộng Hoàn nhìn Võ Tam thêm một lúc nữa rồi mới rời đi, bước chân lộ rõ sự vui vẻ của cô, thậm chí xa xa còn thấy cô đang nhảy chân sáo một cách đầy hứng khởi.

Khi bóng người Lý Mộng Hoàn khuất sau những rặng cây to lớn, bóng tối cũng phủ xuống toàn bộ đỉnh núi, ánh nắng theo mặt trời lặn mang đi sự ấm áp, lạnh lẽo theo sương đêm bao trùm, chỉ còn hơi ấm hắt ra từ căn phòng ăn phía xa.

Vẫn vùi đầu vào ăn không ngừng, đồ ăn nhem nhuốc trên tay lẫn mặt của Võ Tam, dáng ăn xấu xí đến khôi hài là vậy, thế nhưng ánh mắt của cậu đã hoàn toàn thay đổi.

Trần Định thực ra đã thay thế Võ Tam từ lâu, tất cả chỉ là diễn suất cho Lý Mộng Hoàn xem mà thôi.

- Ha Ha? Chân cô b·ị t·hương? Nhảy tưng bừng thế kia mà gọi là b·ị t·hương sao?

Hít sâu một ngụm không khí lạnh lẽo, Trần Định nghĩ:

- Thật tốt là cô ta tin vào lí do mà mình gợi ý, chỉ có như vậy lần tới mình mới có lí do để thoát khỏi mê hoặc mà không bị nghi ngờ.

Trần Định vừa ăn vừa suy tính liệu chỗ này có phải một nơi an toàn để ở lại trong thời gian dài, cậu cần có thời gian suy tính và lên kế hoạch tồn tại ở thế giới này, không thể cứ tiếp tục chạy trốn rồi bị điều khiển lợi dụng mãi như thế này mãi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free