(Đã dịch) Thập Yêu Khiếu Ky Bán Hình Ngự Thú Sư A - Chương 116 : Ngô Linh
Mặc dù trước đây chưa từng đến kinh đô, cũng chưa từng dạo chơi qua thành phố này, nhưng với những khu thương mại sầm uất, nhộn nhịp, thích hợp để tản bộ thì hắn vẫn có chút hiểu biết. Dù sao, đó cũng là những địa điểm nổi tiếng khắp cả nước, luôn có thể nghe ngóng được qua đủ loại kênh thông tin.
Phố Vương Phủ Tỉnh chính là một trong số đó.
Tương truyền, con đường này cách đây mấy trăm năm từng là nơi tập trung của những ngự thú sư cấp Hồng mang tước vương, là con phố vương phủ nổi tiếng gần xa. Sau này trải qua nhiều biến cố, nó đã trở thành con phố Vương Phủ Tỉnh như hiện tại.
Tài xế dừng xe cách phố Vương Phủ Tỉnh một đoạn đường, bởi lẽ chẳng còn cách nào khác, bên trong có quá nhiều người, ngoài tàu điện ngầm ra thì xe cộ thật sự không thể đi vào được.
Vừa xuống xe, một luồng không khí phồn hoa, náo nhiệt lập tức ập vào, bao trùm lấy Lục Minh. Cho dù nơi đây vẫn chưa phải là khu trung tâm, nhưng so với Bình thành, nó đã náo nhiệt hơn không chỉ một bậc.
Bình thành...
Nhớ tới quê hương của mình, Lục Minh trong lòng ấm áp. Mặc dù nơi đó không mấy phồn hoa, nhưng lại có thêm cái danh xưng "quê nhà" bình dị mà đặc biệt đó. Một ngày nào đó, Bình thành cũng sẽ như thế phồn hoa. Lục Minh tin tưởng vững chắc điểm này.
Dứt bỏ những sầu tư ấy, Bố Đinh đã sớm không thể chờ đợi. Như một con ngựa hoang thoát cương, nó liền kéo Lục Minh xông thẳng vào! Nó đã ngửi thấy vô vàn mùi thơm đồ ăn ngon tuyệt hảo, đôi mắt to ngời sáng lạ thường!
Thế là Lục Minh mỉm cười đặt Bố Đinh lên vai, sải bước tiến vào bên trong. Đáng tiếc là hắn không thể phóng thích Phong Sư Tử ra ngoài.
Ở những khu phố thương mại thế này, các Linh thú cỡ lớn đều tuyệt đối không được phép phóng thích. Không phải vì sợ xảy ra sự cố Linh thú tấn công người, bởi lẽ Linh thú được gọi là Linh thú chính là vì chúng có linh tính, và vốn lương thiện. Hơn nữa, tại các khu phố thương mại cũng không thiếu những ngự thú sư cao giai ẩn mình, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, họ sẽ lập tức ra tay, ngăn chặn mọi chuyện bất trắc xảy ra. Nguyên nhân chủ yếu chính là địa điểm có hạn, dòng người quá đông, Linh thú cỡ lớn sẽ chiếm quá nhiều chỗ. Ngược lại, có những quảng trường chuyên biệt dành cho Linh thú cỡ lớn dạo chơi, nhưng đó lại là một nơi khác.
Mứt quả, xiên que, tôm viên, sườn nướng, đủ loại quà vặt... Suốt dọc đường đi, hắn cứ thế thưởng thức đủ loại món ngon!
Trở thành ngự thú sư quả thực có vô vàn lợi ích, và giờ khắc này, điều đó đã được thể hiện một cách tinh tế nhất. Đối với những người ham ăn, đây tuyệt đối là một tin mừng, bởi họ có thể ăn nhiều hơn người thường rất nhiều mà không cần lo lắng về các vấn đề cơ thể như béo phì. Trừ khi ăn quá mức, còn không thì dinh dưỡng trong đó đều sẽ được cơ thể vượt xa người thường tiêu hóa, chuyển hóa thành năng lượng của bản thân hoặc năng lượng vận hành cho Ngự Thú không gian.
Đi dạo đến trời tối, ham muốn ăn uống của Lục Minh đã được thỏa mãn không sai biệt lắm. Là Hạ quốc – trung tâm của thế giới, là kinh đô – trung tâm của Hạ quốc, là một trong những khu phố thương mại trọng yếu của kinh đô, phố Vương Phủ Tỉnh quả thực hội tụ tinh hoa ẩm thực khắp thiên hạ! Lục Minh cảm thấy từ tận đáy lòng rằng, một ngày này đã bù đắp toàn bộ những món ăn vặt, mỹ thực mà hắn đã bỏ lỡ suốt bao năm qua. Bố Đinh nhưng vẫn là làm không biết mệt, muốn ăn càng nhiều.
Đương nhiên, Phong Sư Tử cũng không hề bị bỏ quên. Mỗi lần Lục Minh đều sẽ ngoài định mức mua một phần, tại một chút điểm dùng cơm đặc định đem Phong Sư Tử cho triệu hoán đi ra. Mặc dù không được phép phóng thích Linh thú cỡ lớn để dạo phố, nhưng vẫn có những điểm ăn uống được thiết kế cực kỳ nhân văn, không hề có điều kiện hạn chế.
"Meo ~"
Bố Đinh đột nhiên cao hứng bừng bừng chỉ hướng một chỗ, Lục Minh ôn nhu cười một tiếng, không chút do dự nhấc chân liền hướng chỗ kia tiến đến. Ồ… Nhìn kỹ thì, quả nhiên không ngoài dự đoán, lại là một gian hàng nhỏ, vẫn là đặc sản nước ngoài – món Salad đuôi cỏ lạnh. Mỗi lần bắt gặp một món ngon mà mình chưa từng nếm thử, Bố Đinh lại hân hoan kêu "meo meo", Lục Minh đã quá quen với điều đó.
Bất quá hắn vẫn đùa trêu nói: "Cứ ăn mãi thế này sẽ béo mất thôi, lúc đó sẽ chẳng còn đáng yêu nữa đâu."
"Meo meo meo! !"
Bố Đinh: 3
Lục Minh: (□;)
Đúng là con mèo nhỏ này, thật sự quá đặc biệt. Không hổ là ngươi a, Bố Đinh!
Bất quá hắn cũng không còn ngăn cản nữa, Bố Đinh đã qua ấu sinh kỳ, thỉnh thoảng ăn nhiều cũng chẳng có ảnh hưởng xấu gì, chỉ cần tần suất không quá cao, hơn nữa hôm nay nó thực sự rất vui.
"Rống ~", Phong Sư Tử tại Ngự Thú không gian truyền đến như thế một tiếng. Bên trong Ngự Thú không gian đương nhiên cũng có thể nhìn ra bên ngoài —— nếu ngự thú sư hỗ trợ. Mà thị giác mà Linh thú nhìn thấy từ bên trong, cũng chính là thị giác của ngự thú sư, tương đương với hiệu ứng chia sẻ thị giác được tích hợp sẵn trong Ngự Thú không gian. Phong Sư Tử, sau khi chân thành chấp nhận Lục Minh và Bố Đinh, tuy vẫn chưa nói nhiều, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với ban đầu. Bố Đinh và Lục Minh vẫn luôn ảnh hưởng đến nó, rõ ràng nhất là việc nó đã có thể chủ động lên tiếng, giao tiếp đôi chút.
Người vẫn còn khá đông, xem ra quán này rất được ưa chuộng, đành phải xếp hàng thôi.
"Lục Minh! Thật là đúng dịp!"
Cũng đúng lúc này, một tiếng gọi phấn khích, mừng rỡ rõ ràng lọt vào tai Lục Minh, thu hút cả sự chú ý của Bố Đinh. Con mèo nhỏ nào đó lập tức biến sắc mặt, trở nên vô cùng nghi��m túc! Lục Minh cũng quay đầu lại, nhìn rõ người vừa đến là ai.
Một bộ nhung phục màu vàng nhạt, kết hợp với đôi bốt cao đến đầu gối màu đen, mái tóc được hất nhẹ, khuôn mặt tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân. Chính là Lăng Lăng. Người bạn học cấp ba cùng đợt với hắn lên học tại Đại học Kinh Đô.
Tại Lăng Lăng bên cạnh còn đi theo một thiếu nữ. Cô bé mặc bộ quần áo vải bông rất mộc mạc, nhưng lại càng làm nổi bật khuôn mặt nàng một cách lạ thường, đặc biệt là đôi mắt ấy. Đôi mắt tương tự như vậy, Lục Minh chỉ mới từng gặp ở Bố Đinh, to tròn, nhưng lại có những điểm khác biệt. Nếu con ngươi của Bố Đinh tựa như phản chiếu tinh thần đại hải, thì đôi mắt của thiếu nữ này lại như ngàn tia sáng lưu chuyển, cặp mày như nước mùa thu. Ngay từ lần đầu tiên, hắn đã bị vẻ đẹp đó làm cho kinh diễm.
Thế nhưng, chỉ là một cái thoáng nhìn, hắn rất nhanh đã thu tầm mắt lại, giữ thái độ bình tĩnh. Ta nhưng là muốn trở thành mạnh nhất ngự thú sư người! Ta tâm như sắt, không vì bên ngoài động!
Vẻ mặt nghiêm túc của Bố Đinh lập tức dịu đi đôi chút.
Lục Minh: ? Ngươi không thích hợp!
Lăng Lăng vẫn luôn quan sát phản ứng của Lục Minh, cũng thấy nhẹ nhõm hơn, liền nở nụ cười giới thiệu: "Đây là Ngô Linh, cũng giống như ta, đang học ở học viện bồi dưỡng."
"“Chào ngươi.” Ngô Linh cất giọng yếu ớt, khiến khí chất toàn thân nàng cũng trở nên mong manh, yếu thế. “Ta biết ngươi, Lục Minh, ngươi rất lợi hại.” Ngô Linh khẽ nói, giọng nàng tuy yếu ớt nhưng lại toát lên vẻ kiên định, chắc chắn lạ thường.
Để Lục Minh thẳng vò đầu, không biết làm sao đáp lại.
Vẫn là Lăng Lăng hoà giải nói: "Nàng cũng là Bình thành nha."
Lục Minh lập tức sửng sốt, ký ức ùa về, hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn dò hỏi: "Ngươi... Ngươi biết Ngô Mộng sao?"
"Là tỷ tỷ ta." Ngô Linh có vẻ hơi nghi hoặc.
Lục Minh bừng tỉnh đại ngộ. Ngô Mộng chính là thực tập sinh bồi dưỡng tại trung tâm Linh thú của cha hắn. Từ rất sớm trước khi đến học viện, Ngô Mộng đã từng đề nghị hắn thi vào Đại học Ngự Thú Kinh Đô, còn nói rằng em gái nàng cũng đang học ở học viện này. Vừa rồi, hắn đã cảm thấy Ngô Linh này có một chút gì đó quen thuộc. Nguyên lai có như thế một mối liên hệ tại.
Lục Minh đột nhiên cảm giác, thế giới này còn rất nhỏ.
Tuyệt phẩm này do truyen.free độc quyền thực hiện chuyển ngữ, trân trọng kính báo.