(Đã dịch) Cái Này Bắc Tống Có Điểm Lạ - Chương 195: phúc vô song chí (phúc đến thì ít)
Thế mà lại đưa Triệu Thự đến tận Hàng Châu ư?
Lục Sâm nghe nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Triệu Bích Liên khó chịu nói: "Quá đáng hơn nữa là, người đưa Thự Đệ tới lại là người của Khai Phong Phủ."
Trong động phủ thanh u, Lục Sâm đặt mạnh quân cờ xuống bàn, đoạn quay đầu hỏi: "Là chủ ý của Bao Long Đồ sao?"
"Chắc là vậy." Triệu Bích Liên ngồi phắt xuống đùi Lục Sâm, hai tay vòng ôm lấy cổ hắn, nũng nịu nói: "Quan nhân, đệ đệ thiếp đáng thương quá, chàng giúp hắn một tay đi. Hắn đang yên đang lành ở kinh thành, giờ lại phải xa quê, rời xa cha mẹ, một mình sinh sống ở Hàng Châu."
Lục Sâm bất đắc dĩ liếc mắt: "Ngoài Thự Đệ ra, chẳng phải Hoa Đệ cũng đang ở Hàng Châu sao? Vả lại Hàng Châu còn có tỷ tỷ nàng ở đây nữa, có gì mà phải gấp gáp vậy?"
Triệu Bích Liên hừ một tiếng: "Nhưng thiếp không phục chút nào, dựa vào đâu mà vô duyên vô cớ lại bắt Thự Đệ đến Hàng Châu!"
Lục Sâm vỗ vỗ bờ mông đầy đặn và có độ đàn hồi của nàng, cười nói: "Nếu Thự Đệ không đến Hàng Châu, triều đình không yên lòng, Tào Hoàng Hậu cũng không yên lòng."
"Ý chàng là sao?" Triệu Bích Liên là loại người lúc cần thông minh thì rất thông minh, lúc cần ngây thơ đáng yêu thì lại ngây thơ.
"Tân Quân vừa ngồi lên long ỷ, tuổi đời cũng mới mười một." Lục Sâm cười giải thích: "Mà Thái Sơn, mặc dù không có binh quyền, nhưng tiền bạc thì không thiếu, đó chính là một mối uy hiếp. Vả lại, Thự Đệ từng làm Trữ Quân một thời gian, bị người ta nghi kỵ, đề phòng vô cớ, bởi vậy bị điều ra ngoài là chuyện rất bình thường."
"Là như vậy sao?" Triệu Bích Liên có chút sững sờ.
Lục Sâm nói tiếp: "Năm đó Thái Sơn cũng từng làm Trữ Quân, sau này Nhân Tông ngồi long ỷ, chẳng phải Thái Sơn cũng bị điều ra ngoài trấn thủ ở một nơi xa xôi, mười năm gần đây mới được trở về Kinh Thành sao?"
Thì ra là như vậy.
Triệu Bích Liên hiểu ra: "Hóa ra là lệ thường, không phải cố ý khi dễ Thự Đệ, vậy thì tốt rồi."
Sau đó nàng yên tâm, nhảy nhót đi tìm song bào thai chơi đùa.
Dương Kim Hoa bất đắc dĩ thở dài, ngồi bên cạnh hỏi: "Hay là để Thự Nhi đến động phủ chúng ta ở lại một thời gian ngắn?"
Nàng sinh ra trong gia đình tướng lĩnh, sự hưng suy của Dương gia là bài học nhãn tiền, nên nàng rất rõ ràng trong những cuộc tranh giành lợi ích, lòng người có bao nhiêu dơ bẩn, lo lắng Triệu Thự ở bên ngoài sẽ bị khi dễ.
"Không cần." Lục Sâm khoát tay: "Bao Long Đồ đưa người đến Hàng Châu thật ra là nể mặt ta, nếu không Thự Đệ sẽ bị đày đến một nơi xa xôi và nguy hiểm hơn nhiều."
"Thiếp hiểu rồi, là Tào Thái Hậu không yên lòng về Thự Đệ, Bao Long Đồ lo lắng thái độ của chúng ta, nên mới đưa người đến để chúng ta trông nom."
Lục Sâm nghe vậy, khẽ cười khẩy, nói: "Nàng ta đâu chỉ không yên lòng Thự Đệ, ngay cả vị tiểu quan gia trên long ỷ kia, nàng ta cũng không yên lòng. Nàng cần phải biết rằng, tiểu quan gia hiện tại cũng không phải long tử do nàng ta sinh ra."
Dương Kim Hoa cười mỉm đầy ẩn ý, nàng ngẩng đầu nhìn phương Bắc, tựa hồ có chút trào phúng, sau đó chắp tay vái chào Lục Sâm một cái, liền đi vào trong phòng chuẩn bị đồ ăn.
Việc này nàng cùng Lâm Cầm thường làm.
Sau khi Dương Kim Hoa rời đi, Lục Tiêm Tiêm cầm quân cờ đặt lên bàn, một bên suy nghĩ về những biến hóa trên bàn cờ, một bên nói: "Xem ra dù là Đông Doanh hay Trung Nguyên, trải qua hai ba trăm năm, lòng người vẫn là như cũ."
"Lòng người sẽ không thay đổi, dù cho sau này có trôi qua một ngàn năm nữa, cũng sẽ không biến. Thứ thay đổi chỉ là thương hải tang điền mà thôi."
Lục Sâm hồi tưởng lại cuộc sống ở hậu thế, có người sống ngập trong vàng son không biết thế gian đổi thay; có người thâu đêm suốt sáng chỉ vì mong gia đình mình được ấm no.
Có người gánh vác trách nhiệm, dũng cảm tiến lên; có người lại bè lũ xu nịnh, vong ân bội nghĩa.
Trừ những thói quen sinh hoạt và những thay đổi về chế độ quốc gia, lòng người thật sự chưa từng thay đổi.
Nhìn thấy Lục Sâm vẻ mặt cảm khái, Lục Tiêm Tiêm khẽ cười nói: "Nghe chàng nói cứ như đã từng thấy thế giới muôn màu ở hậu thế vậy, chẳng lẽ chàng có năng lực dự đoán tương lai sao? Thiếp nhớ hai trăm năm trước Viên Thiên Cương cũng từng làm việc này, kết quả không sống qua năm mươi lăm tuổi, trong khi với tu vi của ông ta, sống trăm tuổi là chuyện bình thường."
Nàng đang khéo léo nhắc nhở Lục Sâm không nên tiết lộ thiên cơ.
Dò xét số mệnh người khác, theo quan điểm của Thiên Đạo, vốn là một việc rất thất đức.
Chàng thử nghĩ xem, chàng nhòm trộm qua khe cửa người ta tắm rửa, chẳng phải là bẩn thỉu sao?
Việc dò xét và tính toán số mệnh chúng sinh ở thế gian sau này, về bản chất cũng chẳng khác nhòm trộm qua khe cửa là bao... Ít nhất trong mắt Thiên Đạo là như vậy.
Lục Sâm thì không tin Thiên Đạo.
Nhưng Lục Tiêm Tiêm thì lại tin!
Lục Sâm ngẩng đầu nhìn Lục Tiêm Tiêm, hắn đúng là đã từng thấy thế giới muôn màu ở hậu thế, nhưng việc này không thể nói ra, chỉ có thể giấu trong lòng.
Lục Tiêm Tiêm cầm quân cờ, nhíu mày nhìn bố cục đôi bên trên bàn cờ, do dự, đắn đo hồi lâu, nàng thở dài đặt quân cờ xuống nói: "Thiếp xin nhận thua, làm sao cũng không thể thắng được chàng. Điểm hay của Nhân tộc chính là sự thông minh đó. Ba trăm năm trải nghiệm và trưởng thành của thiếp, cũng không bằng mấy chục năm của chàng."
"Chỉ là trùng hợp ta có chút thiên phú trong lĩnh vực này thôi." Lục Sâm vừa nói, vừa thu lại các quân cờ đen trên bàn.
Thật ra thì hắn khiêm tốn đấy.
Thật sự, cờ vây là điểm mạnh của hắn.
Thế hệ 9x phần lớn trẻ em đều đăng ký các khóa học ngoại khóa, lớp năng khiếu và trường luyện thi.
Lớp năng khiếu của Lục Sâm chính là cờ vây.
Cá nhân hắn rất thích cờ vây, nên đã dành nhiều thời gian hơn cho nó.
Đồng thời hắn còn là quán quân cấp thành phố ở cấp 2, lúc đó mà nói thì không tính là quá mạnh, nhưng đặt vào thời đại Bắc Tống này, thì chính là một kỳ thủ hạng nhất.
Đặc biệt là về mặt kỹ xảo tấn công trong thi đấu, cao hơn thời đại này một bậc.
Đương nhiên, vẫn không thể so được với những kỳ thủ đỉnh cao của thời đại này, nhưng Lục Tiêm Tiêm cũng không phải là tay cờ đỉnh cao gì.
Nàng bị lối chơi tấn công áp đảo của Lục Sâm làm cho vô cùng phiền não.
Cờ của Bắc Tống đề cao sự tao nhã, còn lối chơi cờ của Lục Sâm thì như dã nhân, vung hai chiếc búa lớn công thành chiếm đất, mạnh mẽ đâm tới, lại không gì không thể phá vỡ, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Lục Tiêm Tiêm cất các quân cờ của mình đi, nàng ngẫm nghĩ lại lối chơi mà Lục Sâm đã thể hiện trong khoảng thời gian này, nói: "Nhìn lối chơi của chàng, rất có sát khí, nhưng cách đối nhân xử thế của chàng lại rất điệu thấp và nội liễm. Thiếp thật không biết sư phụ của chàng đã dạy dỗ ra chàng thế nào."
"Nàng rất hứng thú với lai lịch của ta sao?" Lục Sâm cười hỏi.
Lục Tiêm Tiêm gật đầu: "Vâng, thiếp thân mặc dù là Yêu tộc, nhưng có mối liên hệ sâu sắc với giới tu hành, biết những chuyện thường thấy trong giới này. Lang quân chàng căn bản không giống người của giới tu hành."
"Dù sao bây giờ khác xưa rồi." Lục Sâm nghĩ nghĩ, giải thích.
"Vừa rồi lang quân còn nói, chỉ có thương hải tang điền thay đổi, lòng người là sẽ không đổi." Lục Tiêm Tiêm cười trêu chọc nói: "Vậy nên lang quân chàng chính là khác biệt so với bọn họ, không liên quan gì đến chuyện hai trăm năm trước hay hai trăm năm sau."
Lục Sâm đành bất đắc dĩ tặc lưỡi, bị người khác dùng lời mình nói để bịt miệng... Cảm giác rất kỳ lạ.
Lục Tiêm Tiêm thấy Lục Sâm bộ dạng này, nhịn không được khẽ cười.
Lúc này Triệu Bích Liên đột nhiên từ bên cạnh chạy tới, nói: "Quan nhân, suýt nữa quên nói với chàng, người đưa Thự Đệ đến Hàng Châu là Triển hộ vệ của Khai Phong Phủ, hắn đoán chừng hẳn là vẫn còn đang đợi chàng ở Bích Thiên Các, chàng có muốn đi gặp hắn một chút không?"
Vậy dĩ nhiên là phải đi!
Lục Sâm áy náy cười với Lục Tiêm Tiêm, sau đó rời khỏi động phủ.
Bước vào Bích Thiên Các, Lục Sâm liền nhìn thấy một nam tử áo lam đang ngồi trong chính sảnh.
Quá chói mắt, dù sao cũng là một đại soái ca mày rậm mắt to, hơn nữa còn toát ra một thân chính khí.
"Triển Bộ đầu, lại gặp mặt." Lục Sâm ngồi xuống đối diện Triển Chiêu, cười nói: "Lần trước yến hội, vì không tiện nán lại quá lâu, liền trực tiếp về Hàng Châu, chưa kịp chào từ biệt huynh, thực sự thất lễ."
"Lục Tiểu Lang quá khách khí rồi." Triển Chiêu ôm quyền cười nói: "Triển mỗ vui mừng vì huynh có thể đến, đã là đủ trọng vọng rồi, sao dám mong cầu gì hơn nữa!"
Thật ra ngày hôm đó Triển Chiêu cũng rất bực bội, chỉ có điều không phải nhằm vào Lục Sâm, mà là... Quan gia lại băng hà, ngay trong ngày đó, chưa kịp động phòng đã phải vội vàng kết thúc hôn lễ, khoác lên mình quan phục tuần tra trong thành, giữ gìn trị an, để tránh có kẻ thừa cơ làm loạn.
Mãi đến một tháng sau, hắn mới có cơ hội cùng Đinh Nguyệt Hoa viên phòng.
Kết quả, chưa kịp ở cạnh thê tử mới cưới được mấy ngày, lại bị Bao Phủ Duẫn phái đi hộ tống Triệu Thự đến Hàng Châu.
Đúng là số phận long đong vất vả.
"Tiện đây xin chúc huynh sớm sinh quý tử... Triển Bộ đầu đợi ta �� đây, có phải Bao học sĩ có lời gì muốn nhờ huynh truyền cho ta không?" Lục Sâm tò mò nhìn đối phương.
Triển Chiêu không tự giác cười nói: "Quả nhiên như Lục Tiểu Lang dự đoán, Bao Phủ Duẫn có nhờ ta truyền mấy lời đến Lục Chân Nhân."
"Mời nói."
"Bao Phủ Duẫn nói, điều kiện Lục Chân Nhân đưa ra lần trước, có còn giữ lời không?"
Điều kiện lần trước?
Lục Sâm sửng sốt một chút, sau đó chợt nhớ ra: "Hắn có làm được không?"
"Câu nói thứ hai của Bao Phủ Duẫn chính là: lão phu không nhất định làm được, nhưng đang cố gắng hết sức, hi vọng Lục Chân Nhân có thể nhớ lời mình đã nói."
Lục Sâm hít sâu một hơi, xem ra Bao Chửng thật sự muốn làm rồi. Hắn gật đầu nghiêm túc nói: "Triển Bộ đầu cứ về báo lại Bao học sĩ, hắn làm được, ta liền làm được!"
"Vậy ta liền trở về kinh thành." Triển Chiêu đứng dậy.
"Vội vã như vậy?" Lục Sâm hơi kinh ngạc: "Không ở thêm mấy ngày sao? Cũng tốt để ta tận tình làm tròn nghĩa vụ chủ nhà!"
Triển Chiêu lắc đầu: "Để lần sau có cơ hội đi, Bao Phủ Duẫn đang chờ hồi âm của Lục Chân Nhân đó, nhìn ra được hắn rất cấp bách."
Nói rồi hắn ôm quyền vái một cái, quay người liền rời đi.
Đây cũng không phải Triển Chiêu lạnh nhạt với Lục Sâm, mà là người trong giang hồ không có nhiều vướng mắc hay do dự như vậy, làm việc luôn coi trọng sự nhanh gọn, dứt khoát.
Lục Sâm một mình ở lại chính sảnh Bích Thiên Các, lặng lẽ ngẩn người.
Các chủ Trương viên ngoại đã cho hạ nhân đóng cửa Bích Thiên Các, không để người ngoài vào nữa, để tránh làm phiền Lục Sâm tĩnh tâm suy nghĩ.
Bao Chửng muốn hạ bệ Hàn Kỳ ư?
Việc này nghe quá sức làm Lục Sâm giật mình.
Bởi vì đã từng ở trong triều đình hơn một năm, nên Lục Sâm rất rõ ràng triều đình là một nơi như thế nào.
Quan hệ nhân mạch rắc rối phức tạp, quan trọng hơn là Hàn Kỳ từng là Trụ Mật Sứ, từng nắm giữ các chức quan trọng như Tam Ti Sử, cũng giống Bao Chửng, đều là người văn võ song toàn, nắm quyền trong tay.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Bao Chửng tương đối cô độc, quan thanh liêm đều như vậy, nếu ngươi liêm khiết, chắc chắn sẽ cản đường làm giàu của người khác, bạn bè liền ít đi.
Còn Hàn Kỳ thì khác, hắn rất giỏi kết giao, xây dựng quan hệ, nếu không năm đó việc binh bại, hắn cũng sẽ không bị phạt nhẹ như vậy.
Hiện tại Bao Chửng là Trụ Mật Sứ, lại nắm quyền Khai Phong Phủ, có thể nói là đại quyền trong tay cũng không hề quá lời.
Nhưng muốn hạ bệ Hàn Kỳ thì vẫn rất khó.
Quan trọng hơn là, sau khi hạ bệ Hàn Kỳ, triều đình sẽ có những chấn động gì, rất khó đoán định.
Hiện tại toàn bộ triều đình chắc hẳn đang ngầm dậy sóng, Tân Quân tuổi còn quá nhỏ, chưa thể quản lý triều chính, điều này càng khiến tình hình triều đình trở nên vô cùng phức tạp.
Bao Chửng luôn cầu ổn, thế mà không còn giữ vai trò Định Hải Thần Châm, ngược lại muốn đi hạ bệ Hàn Kỳ, không sợ sóng to gió lớn sao?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, khiến Bao Chửng luôn ổn trọng lại hành động như thế!
Lục Sâm cảm thấy rất không hiểu, Nhữ Nam quận vương mặc dù cũng ở kinh thành, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không có cho người truyền đến một lời nhắn nhủ nào, nghĩ rằng hắn chắc hẳn cũng chưa nắm rõ sự tình, có lẽ Nhữ Nam quận vương cảm thấy không có gì dị thường?
Sự khác biệt giữa hai người hiện tại xem ra vẫn rất rõ ràng.
Lục Sâm suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu nguyên nhân gì, liền dứt khoát không nghĩ ngợi nữa.
Dù sao Bao Chửng nếu thật sự hạ bệ Hàn Kỳ, đối với Lục Sâm mà nói cũng là chuyện tốt.
Những ngày tiếp theo Lục Sâm sống rất tiêu dao, Phù Tang Thụ từng ngày một lớn dần.
Lục Tiêm Tiêm và Tuyết Nữ cũng ngày càng hòa nhập vào đại gia đình động phủ này.
Vào một ngày đầu thu, Lục Sâm vừa ngồi thẳng người dậy trên giường, bên cạnh là Bích Liên và Mai Nhi vẫn đang say ngủ.
Tối qua các nàng đều quá mệt mỏi, vẫn chưa tỉnh giấc.
Lục Sâm vừa mặc xong y phục, Lâm Cầm nghe động tĩnh bên ngoài liền bước vào, giúp Lục Sâm thay quần áo.
Đang chuẩn bị rửa mặt thì bên ngoài truyền đến vài tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó là giọng Tuyết Nữ ngạc nhiên: "Lang quân, lang quân mau dậy đi, trong nhà của chúng ta hình như có thứ gì đó kỳ lạ xuất hiện."
Thứ gì đó kỳ lạ?
Lục Sâm lập tức hiểu ra chuyện gì.
Cây bàn đào rốt cục xuất hiện rồi sao?
Hắn mặc xong y phục vội vàng, ra khỏi phòng, đi vào khu "bãi cỏ" thì thấy Lục Tiêm Tiêm, Trụ Hắc, cùng hai đồ đệ song bào thai bốn người vây thành một vòng, đều cúi đầu nhìn thứ gì đó trên mặt đất.
Lục Sâm bước nhanh tới, bốn người thấy hắn đến thì né ra, nhường một khoảng trống để hắn tiến vào.
Ở giữa vòng vây bốn người, trên mặt đất, một mầm cây xanh nhú lên.
Khác hẳn với những loại "cây cối" thông thường, mầm cây này toàn thân tản ra ánh sáng xanh biếc, đến gần có thể ngửi thấy một mùi hương cỏ cây thanh mát dễ chịu.
Lục Sâm vội vàng mở tầm nhìn của hệ thống.
Mầm cây bàn đào: Vẫn đang trong quá trình trưởng thành, là một loại dị bảo mà ai ai cũng khao khát có được.
Lục Sâm nhìn thấy lời giải thích này, nở nụ cười: "Cuối cùng cũng xuất hiện rồi."
Hắn tưởng rằng ít nhất phải hơn một năm cây bàn đào mới có thể mọc mầm, không ngờ lại nhanh như vậy.
Quả nhiên hai tiên nữ rõ ràng là đáng tin cậy hơn một tiên nữ.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lục Sâm, mọi người đều biết mầm cây này quả nhiên không phải là vật phàm.
Lục Tiêm Tiêm nhịn không được hỏi: "Lang quân, đây là loại tiên thụ nào mà lại khiến chàng không giấu nổi vẻ vui mừng như vậy!"
Lục Sâm bình thường cho người ta cảm giác trầm ổn vững vàng như Thái Sơn, nhưng bây giờ bộ dạng này, rõ ràng là cực kỳ vui vẻ, rất ít khi gặp.
Mấy người đều hiếu kỳ nhìn tới.
Ở đây đều là người một nhà, gọi là người nhà cũng không hề quá lời, Lục Sâm ngồi xổm xuống, vuốt ve những chiếc lá non của mầm cây, cười nói: "Đây là cây bàn đào!"
"Cây bàn đào? Thì có gì đâu... Chờ chút, là loại cây bàn đào trong truyền thuyết của tiên đình sao?" Tuyết Nữ mắt trợn tròn xoe, tròn như những hạt cờ vậy.
Lục Tiêm Tiêm cùng mấy người khác cũng là một mặt chấn kinh, sau đó hớn hở ra mặt.
Bọn họ bình thường cũng không lạ gì những truyền thuyết liên quan đến "Tiên giới", đủ loại thần kỳ, có thể gia tăng tuổi thọ, trường sinh bất lão. Người khác nói về cây bàn ��ào của Thiên Đình thì họ không tin, nhưng nếu chính lang quân nói, vậy thì không thể nào là giả được.
Ngay sau đó, ai nấy đều cười tươi đến mức miệng như muốn ngoác ra.
Đặc biệt là hai vị tiên nữ.
Các nàng vốn là yêu tộc, đặc biệt quan tâm đến những loại linh vật này.
Chỉ là có một câu nói rất hay, rằng phúc bất trùng lai (ý là phúc lộc hiếm khi đến đôi).
Mấy người kia đang vui vẻ thì, liền có một gia tướng áo đen vội vã đi tới, bẩm báo: "Lang quân, xảy ra chuyện rồi, thuyền báu của chúng ta bị chặn lại trên biển."
Cái gì!
Thuyền báu lớn như vậy, ai có thể chặn lại được chứ!
Chờ chút, thật sự có người có thể!
Thiên Cơ Môn.
Lục Sâm ha ha cười lạnh.
Nội dung biên tập này là tâm huyết của truyen.free, xin quý độc giả không tự ý sao chép.