Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cái Thế Thần Y - Chương 2287 : Chương 2283: Kiếm tháp

Khi Diệp Thu bước vào nghị sự đại điện, anh thấy Trường Mi chân nhân, Ngưu Đại Lực, cùng ba vị kiếm tiên đều đã có mặt.

"Các ngươi làm sao tới rồi?"

Diệp Thu nghi hoặc hỏi.

Trường Mi chân nhân cười nói: "Ba vị kiếm tiên cũng như ta, họ chưa từng thấy nơi truyền thừa của Thanh Vân Kiếm Tông trông ra sao, nên tò mò đến xem."

Thì ra là thế.

Một lát sau, Vân Sơn cũng tới.

Hôm nay Vân Sơn mặc trường bào, đội kim quan búi tóc, trông rất uy nghiêm.

"Bái kiến tông chủ!"

Thấy Vân Sơn, ba vị kiếm tiên vội vàng đứng dậy cúi đầu hành lễ.

"Ba người các ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Vân Sơn hỏi: "Nhà xí quét dọn xong sao?"

Nghe vậy, ba vị kiếm tiên cúi gằm mặt.

Diệp Thu cùng Trường Mi chân nhân hai mặt nhìn nhau.

Quét dọn nhà xí?

Cái quỷ gì?

Diệp Thu giải thích: "Nhạc phụ đại nhân, ba vị kiếm tiên chưa từng thấy nơi truyền thừa, họ muốn xem thử, ngài hãy đồng ý cho họ đi!"

Lập tức, ba vị kiếm tiên trao cho Diệp Thu ánh mắt cảm kích.

"Được rồi, nhưng sau khi xem xong, nhớ đi quét dọn nhà xí đấy." Vân Sơn nói tiếp: "Thực ra, ta cũng muốn xem nơi truyền thừa trông ra sao. Làm tông chủ nhiều năm như vậy, ta còn không hay biết Thanh Vân Kiếm Tông chúng ta có nơi truyền thừa này."

Một lúc sau.

Diệp Vô Song đến.

Anh vẫn phong thái như mọi khi, mặc áo trắng, vắt chéo trường kiếm sau lưng, khí thế phi phàm.

Đám người lại chào hỏi một trận.

"Diệp huynh, Thái Thượng trưởng lão khi nào đến?" Vân Sơn hỏi.

"Cũng nhanh thôi..." Diệp Vô Song chưa dứt lời, thanh âm của Tử Dương Thiên Tôn đột nhiên vang lên: "Ta đã đến."

Mọi người vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào, Tử Dương Thiên Tôn đã ngồi sẵn trên ghế.

Diệp Vô Song trong lòng khẽ run, với tu vi của mình, anh lại không hề phát hiện Tử Dương Thiên Tôn đã vào đại điện tự lúc nào. Qua đó có thể thấy, thực lực của Chuẩn Đế tuyệt đối không phải phàm nhân có thể lường trước.

Mọi người đang chuẩn bị hành lễ với Tử Dương Thiên Tôn, thì thấy ngài phất tay nói: "Tất cả mọi người là người một nhà, không cần đa lễ. Bây giờ ta sẽ nói một chút về chuyện nơi truyền thừa."

"Thực ra, mỗi đại phái hay đại giáo đều có những nơi truyền thừa tương tự như vậy, chỉ là tên gọi khác nhau, có nơi gọi cấm địa, có nơi gọi bí cảnh... Dù sao thì tên gọi cũng rất đa dạng."

"Nơi truyền thừa của Thanh Vân Kiếm Tông chúng ta chính là một bí cảnh, do Thanh Vân Lão Tổ, tổ sư gia của Thanh Vân Kiếm Tông chúng ta, đích thân thiết lập."

"Tổ sư gia năm xưa đã phân phó, chỉ có Diệp Thu và Vô Song được phép bước vào, những người khác tuyệt đối không được bước vào."

"Về phần bên trong có gì, ta cũng không biết, dù sao nhiều năm như vậy rồi, chưa từng có ai đi vào."

"Ở đây chỉ có ta từng thấy hình dáng nơi truyền thừa, những người khác chưa từng thấy, các ngươi cũng theo ta đi xem thử đi!"

"Chẳng nên chậm trễ, xuất phát!"

Tử Dương Thiên Tôn nói xong, dẫn đầu đám người rời đi nghị sự đại điện.

Hậu viện.

Bách Hoa tiên tử yếu ớt tỉnh giấc, chợt nhớ ra hôm nay là ngày Diệp Thu vào nơi truyền thừa, nàng vội vàng rời khỏi giường.

Ai ngờ, vừa đặt một chân xuống đất, hai đầu gối nàng đã mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ.

Nàng vội vàng vịn thành giường, ổn định lại cơ thể, oán giận nói: "Đều do tên bại hoại kia, chẳng biết thương tiếc người ta chút nào."

"Thôi, không đi."

"Chúc ngươi hết thảy thuận lợi!"

Trong một phòng khác.

Tình cảnh của Vân Hi cũng không khác Bách Hoa tiên tử là bao.

Nàng đã sớm tỉnh lại.

Nàng cũng muốn đi xem thử nơi truyền thừa trông ra sao, thế nhưng dưới thân không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, khiến nàng không thể nào đứng dậy nổi.

"Phu quân đáng chết, phu quân tệ bạc, phu quân khốn kiếp! Chẳng biết nhẹ nhàng một chút sao?"

"Đau chết ta."

"Hừ, ngươi chờ đấy cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt ngươi phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ."

Nói đến đây, Vân Hi bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng mình quỳ xuống đất cầu xin tha thứ tối hôm qua, khiến nàng lập tức mặt đỏ tim đập.

Thanh Vân Kiếm Tông tổng cộng có tám mươi mốt tòa Kiếm phong.

Mỗi tòa Kiếm phong đều cao tới vạn trượng, khí thế hùng vĩ.

Tử Dương Thiên Tôn dẫn mọi người tiến vào một thâm sơn u cốc, xung quanh bao bọc bởi cổ thụ vạn năm và vách đá dựng đứng.

Không khí nơi đây tràn ngập vẻ tang thương và khí tức cổ xưa, tựa hồ từng tấc đất đều ẩn chứa lịch sử lâu đời.

Một tòa cửa đá khổng lồ đứng sừng sững ngay lối vào sơn cốc, bên trên khắc họa đồ đằng của Thanh Vân Kiếm Tông.

Cái gọi là đồ đằng, nói trắng ra chính là một thanh kiếm.

Nét vẽ đồ đằng thô ráp nhưng huyền bí, phảng phất đang kể một câu chuyện cổ xưa và thần bí.

Hai bên cửa đá đứng sừng sững hai pho tượng đá, dù đã trải qua bao tháng năm phong sương, nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ uy mãnh và hùng tráng một thời của chúng.

Xuyên qua cửa đá, trước mắt xuất hiện một tòa cổ lão kiếm tháp.

Thân tháp được xây bằng một loại vật liệu đá màu đen, trông có vẻ bình thường nhưng thực chất lại cực kỳ cứng rắn, còn đỉnh tháp lại là một thanh kiếm khổng lồ.

Xung quanh Kiếm tháp là một quảng trường rộng lớn, trải đầy gạch đá xanh, hiện lên vẻ trang trọng và thần bí.

Khắp bốn phía quảng trường khắc họa đủ loại phù văn và đồ án thần bí, mỗi phù văn, đồ án đều tràn ngập sức mạnh và trí tuệ, phảng phất đang kể lại sự huy hoàng của Thanh Vân Kiếm Tông năm xưa.

Tại cuối quảng trường, có một tòa ba tầng lầu các.

Nóc lầu được lợp ngói xám, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ. Trước cửa đại điện là một thềm đá to lớn, hai bên thềm đá đứng sừng sững hàng chục pho tượng đá.

Những pho tượng đá này mặc trường bào, tay cầm trường kiếm, dù chỉ là tượng đá, nhưng lại sống động như thật.

Từ xa, Diệp Thu đã thấy trên đỉnh lầu các treo một tấm hoành phi, khắc ba chữ lớn.

Tàng Kinh Các!

"Sư tôn, ngài dẫn chúng con đến Tàng Kinh Các làm gì?" Kỳ Kiếm Tiên hỏi với vẻ nghi hoặc.

"Tự nhiên là vì nơi truyền thừa." Tử Dương Thiên Tôn trả lời nói.

Kỳ Kiếm Tiên càng thêm khó hiểu, hỏi: "Nơi truyền thừa ở Tàng Kinh Các sao? Không thể nào! Con đã đến Tàng Kinh Các cả vạn lần rồi, tại sao con lại không hề phát hiện ra nơi truyền thừa?"

Tử Dương Thiên Tôn đáp: "Nếu ngay cả con cũng có thể phát hiện, vậy còn gọi là nơi truyền thừa sao?"

Kỳ Kiếm Tiên: "..."

Tử Dương Thiên Tôn không đi về phía đại môn Tàng Kinh Các, mà tiến về tòa kiếm tháp kia.

Tòa kiếm tháp này rất cổ lão, thân tháp đã cũ nát đến mức không thể tả, nhằng nhịt vết kiếm, phảng phất như từng bị vô số kiếm khách chém giết lên đó.

Tử Dương Thiên Tôn dừng lại khi còn cách kiếm tháp mười mét, sau đó hai tay kết ấn trước ngực.

Sau một lát.

"Hưu!"

Tử Dương Thiên Tôn chỉ tay vào thanh cự kiếm trên đỉnh tháp, và truyền lực lượng vào trong kiếm.

Lập tức, trên cự kiếm tản ra một luồng kiếm ý sắc bén, tựa như dòng lũ xuyên qua thời không.

Cùng lúc đó, tám mươi mốt tòa Kiếm phong của Thanh Vân Kiếm Tông đồng loạt phát ra tiếng kiếm reo, phảng phất như đang cộng hưởng.

Tử Dương Thiên Tôn thần sắc trang nghiêm, nặn ra một giọt máu tươi từ ngón giữa tay phải, đánh vào trong cự kiếm.

Sau đó, quỳ trên mặt đất.

Thấy Tử Dương Thiên Tôn đã quỳ xuống, những người khác cũng đành quỳ theo.

"Vãn bối Tử Dương, đã mang Diệp Thu và Diệp Vô Song đến, kính xin tổ sư gia mở ra nơi truyền thừa!"

Theo lời Tử Dương Thiên Tôn vừa dứt, thanh cự kiếm trên đỉnh tháp đột nhiên phóng lên tận trời, một kiếm đâm thẳng vào không trung.

Ngay sau đó, không trung rung chuyển kịch liệt.

"Ầm ầm..."

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn không trung, ánh mắt lộ rõ vẻ hiếu kỳ.

Nửa phút sau, chỉ thấy không trung nứt toác ra, xuất hiện một cánh cửa phát sáng.

Đoạn văn này là bản dịch đã được biên tập và thuộc quyền sở hữu của truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free