(Đã dịch) Cao Võ: Ta Mỗi Ngày Đều Có Thể Thêm Điểm - Chương 56: Suất a
Leng keng ——
Điện thoại hơi rung.
Hàn Trần ấn mở thông báo bật lên.
Một thông báo chấp nhận lời mời, một thông báo yêu cầu kết bạn.
Hàn Trần thấy ảnh đại diện của đối phương giống hệt đội trưởng nhiệm vụ. Sau khi chấp nhận lời mời, anh nhanh chóng liếc qua thông tin cá nhân của người đó.
Tính danh: Đỗ Băng Đồng Đẳng cấp: Địa cấp hạ phẩm Thiên Ma Trảm Thủ số: 0
Rất nhanh, Đỗ Băng Đồng liền gửi tin nhắn đến.
“Chào Hàn sư đệ, nhiệm vụ Ngân Tuyến Trùng khá khẩn cấp, nên nhất định phải bắt đầu thực hiện vào chín giờ tối mai. Tám giờ tập trung tại cổng Bắc tiểu khu Dương Quang, có vấn đề gì không?”
Hàn Trần trả lời: “Không có vấn đề.”
“Ngày mai gặp!”
“Ngày mai gặp.”
Sau khi xác nhận nhiệm vụ, Hàn Trần để lại lời nhắn “tối không về nhà” ở nhà, rồi cầm Long Cốt Đan đi đến Võ quán Vân Thủy Loan.
Bỏ ra mấy ngàn đồng, thuê một phòng tĩnh tu chuyên dụng, sau đó nuốt Long Cốt Đan, anh tiến vào trạng thái quán tưởng.
Vừa khi Sí Diễm Tinh Đồ vụt một tiếng bừng cháy trong hư không ý niệm,
Hàn Trần liền cảm nhận rõ ràng từng luồng dược lực thuần hậu, từ bụng dưới bắt đầu lan tỏa khắp toàn thân.
Khí huyết mỗi vận hành một vòng, dược lực liền thấm sâu vào huyết nhục một tấc, cuối cùng thấu đến tận xương tủy.
Một cảm giác ngứa ngáy khó tả bùng lên sâu trong xương cốt, khiến người ta chỉ muốn đập nát xương để gãi.
Mặc dù không có dùng thiết bị đo đạc chuyên nghiệp, nhưng Hàn Trần rõ ràng có thể cảm giác được mật độ xương cốt toàn thân tăng lên không chỉ gấp đôi, độ cứng thì khỏi phải bàn.
Đợi đến khi hoàn toàn tiêu hóa hết dược lực, Hàn Trần cũng không vội xuất quan, mà bắt đầu quán tưởng Tích Thủy Thành Tuyền Tinh Đồ.
Khi không quán tưởng trong phòng tu luyện, tốc độ ngưng kết khí huyết của Tích Thủy Thành Tuyền Tinh Đồ giảm đi rất nhiều, hoàn toàn không thể so sánh với Sí Diễm Tinh Đồ.
Nhưng trong kiểu tu hành chậm rãi này, Hàn Trần lại lờ mờ cảm nhận được một điều huyền diệu không thể diễn tả bằng lời.
Tích Thủy Thành Tuyền, giọt nước tích thành suối, suối nhỏ hợp thành sông, sông lớn tụ thành biển cả!!
Đây là một loại thế tích tụ!
Keng!!
Trong nháy mắt, trong đầu Hàn Trần thoáng qua một tia linh quang huyền diệu khó lý giải, khí huyết vận chuyển trong cơ thể cũng ẩn chứa một tia biến số.
Nhưng tia linh quang này giống như điện chớp, không đợi Hàn Trần lĩnh hội triệt để, liền vụt biến mất.
Áo nghĩa?!!
Hàn Trần chấn động trong lòng.
Đều nói Tích Thủy Thành Tuyền không thể lĩnh hội áo nghĩa, nhưng cảm giác vừa rồi lại giống hệt lúc anh lĩnh hội áo nghĩa Nhiên Huyết.
Hơn nữa, trong lòng anh có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, áo nghĩa Tích Thủy Thành Tuyền mạnh hơn nhiều so với áo nghĩa Nhiên Huyết của Sí Diễm Tinh Đồ!!
Mặc dù có chút đáng tiếc vì chưa thể nhất cử lĩnh ngộ, nhưng anh tin rằng chỉ cần Tích Thủy Thành Tuyền Tinh Đồ tiếp tục thăng cấp, chắc chắn sẽ còn cơ hội.
Keng! 【 Đang chọn ngẫu nhiên điểm tăng cường hàng ngày…… Huyết thụ nội giáp +1 】
Trong lúc bất tri bất giác, thời gian lần nữa qua nửa đêm, điểm cộng hàng ngày xuất hiện đúng giờ, đúng điểm.
Huyết thụ nội giáp có thể cường hóa, cũng nằm trong dự liệu của Hàn Trần.
Anh bây giờ đã cơ bản nắm bắt được quy tắc cường hóa trang bị của hệ thống: phàm là trang bị hấp thụ khí huyết của anh, cũng sẽ được hệ thống thừa nhận là trang bị của anh.
Chỉ cần mang theo bên mình trước khi điểm cộng hàng ngày được đưa tới, là có khả năng nhận được cường hóa.
Trang bị bảo vệ tính mạng có được cường hóa bao nhiêu lần đi chăng nữa, Hàn Trần đều rất tán thành.
Dù sao, trong khoảnh khắc cuối cùng khi tiêu diệt Thiên Ma ký sinh non, nếu không có huyết thụ nội giáp bảo vệ tim, kim châm ở đuôi của Thiên Ma ký sinh có lẽ đã đâm xuyên tim anh rồi.
Ngày thứ hai, sáng sớm sáu điểm, điện thoại chuông báo vang lên.
Hàn Trần tỉnh lại từ phòng tĩnh tu, tối hôm qua sau khi quán tưởng Tích Thủy Thành Tuyền Tinh Đồ tiêu hao hết tinh thần lực, anh liền ngủ thiếp đi.
Khi anh tỉnh dậy bây giờ, đầu còn có chút lơ mơ, rõ ràng là chưa hoàn toàn hồi phục.
Anh đè lên huyệt thái dương, vén tay áo lên xem ngực.
Huyết thụ nội giáp ôm sát lấy lồng ngực anh, lỗ thủng do Thiên Ma ký sinh đâm trước đó đã hoàn toàn lành lặn.
Chỉ là bộ giáp này vốn đã xấu xí, sau khi được cường hóa đêm qua, lại càng thêm khó coi một cách khó chấp nhận.
Ngoại trừ những nếp nhăn của vỏ cây càng thêm rõ ràng, những đường gân nổi lên trông như mạch máu cũng càng nổi rõ hơn.
Ngay cả màu sắc cũng biến thành càng ngày càng sâu, có xu hướng chuyển sang màu đen.
Thả xuống quần áo, Hàn Trần từ trong túi quần móc ra hỏa đồng con quay.
Dù sao phòng tĩnh tu cũng được thuê trọn hai mươi bốn giờ, căn cứ theo nguyên tắc không lãng phí tiền, Hàn Trần dự định đến buổi chiều mới đi ra.
Đem hỏa đồng con quay đặt ở lòng bàn tay, trong lòng Hàn Trần vừa động, dốc sức dẫn dắt khí huyết ngưng kết trong lòng bàn tay, rồi lập tức thả ra một tia nhỏ.
Bành!
Hỏa đồng con quay trực tiếp bắn văng ra khỏi lòng bàn tay anh.
Hàn Trần tay mắt lẹ làng, chộp lấy hỏa đồng con quay đang bay lên, tổng kết:
“Không được, còn phải nhẹ nhàng hơn một chút.”
Thở một hơi thật dài, chầm chậm phun ra, Hàn Trần lần nữa đem hỏa đồng con quay đặt ở trong lòng bàn tay.
Bành!
Không có gì bất ngờ xảy ra, hỏa đồng con quay lại một lần bắn văng, nhưng so với lần trước, độ chấn động đã nhẹ hơn nhiều.
Đã bảy giờ rưỡi.
Chính là giờ cao điểm tan tầm, dòng xe cộ hỗn loạn trên đường.
Trên một chiếc xe buýt, không ít hành khách cũng thỉnh thoảng liếc nhìn một bóng người trong xe.
Thậm chí có cả mấy nữ sinh trung học vừa tan học, càng lén lút lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh về phía đó, rồi lập tức vui vẻ chia sẻ với bạn bè.
Ngay cả nữ tài x��� xe buýt cũng không ngừng chăm chú nhìn thêm qua gương chiếu hậu trong xe.
Chẳng bao lâu sau, xe buýt cuối cùng cũng lái ra khỏi khu vực kẹt xe, dừng lại trước m���t trạm xe buýt.
Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông mang theo bình rượu loạng choạng bước lên xe.
Ngửi được mùi rượu trên người đối phương, một số hành khách vội vàng tránh xa.
“Hắc hắc!”
Tên say nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của những người khác, chẳng những không hề chột dạ, ngược lại còn nở nụ cười bất cần, phóng đãng.
“Vịn chắc vào nhé, xe lăn bánh!”
Nữ tài xế nhìn thấy gã say lên xe, tốt bụng nhắc nhở, lập tức chậm rãi cho xe chạy.
Nhưng ngay khi cô chậm rãi tăng tốc, một chiếc taxi lại bất ngờ tạt ngang.
Nữ tài xế thắng gấp, gã say phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất.
“Thật xin lỗi, không có sao chứ!”
Nữ tài xế đầy vẻ áy náy nhìn gã say qua gương chiếu hậu.
“Con mẹ nó, có biết lái xe không?”
Gã say hùng hổ nhìn về phía ghế lái, vừa thấy là nữ tài xế, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười tà ác.
“Ồ, nữ tài xế.”
Hắn vịn vào thanh vịn, loạng choạng đi tới.
“Xương cụt của lão tử đau nhói, ngươi định chịu trách nhiệm thế nào?”
Nữ tài xế cầm tay lái, run giọng trả lời: “Thật xin lỗi, chờ tôi hoàn thành chuyến này, sẽ dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra.”
“Yên tâm, ta cũng sẽ không cố ý lừa cô đâu, chỉ cần cô nguyện ý phụ trách là được.”
Gã say khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, vươn tay sờ lên vai nữ tài xế.
Tay gã say còn chưa chạm tới, gáy nữ tài xế đã dựng tóc gáy.
Bốp!
Ngay lúc đó, có người vươn một bàn tay lớn, nhanh hơn một bước, tóm lấy cổ tay gã say.
“Này, đừng ảnh hưởng tài xế lái xe.”
“Ngươi mẹ nó……”
Gã say liền biến sắc hung dữ, quay đầu nhìn về phía người vừa chen vào.
Nhưng bởi vì vấn đề chiều cao, hắn xoay đầu lại chỉ thấy một lồng ngực rộng lớn, vững chãi.
Đây là một thiếu niên cao một mét tám, thân hình cao lớn, vạm vỡ. Phần trên cậu mặc chiếc áo khoác đen đơn giản nhưng đứng đắn, khóa kéo kéo cao, cổ áo đứng dựng đến tận cằm, toát lên vẻ trầm tĩnh.
Bên dưới là chiếc quần thể thao ống bo, trên chân là đôi giày bóng rổ cao cổ dòng Võ Giả, trong tay mang theo một chiếc hộp dài màu đen tinh xảo.
Đáng sợ hơn chính là, đôi mắt của thiếu niên lạnh lùng sâu thẳm, khiến người ta bỗng dưng cảm thấy áp lực!!
Gã say đầu tiên là bị ánh mắt và thân thể cường tráng của thiếu niên làm giật mình, lập tức tức mình mà mắng:
“Làm gì? Mày muốn ra mặt làm anh hùng? Tin hay không lão tử đâm chết mày!!”
Nói rồi đập mạnh chai rượu vào thanh vịn cho vỡ tan, nắm chặt mảnh thủy tinh sắc nhọn.
Sắc mặt Hàn Trần không chút gợn sóng, bàn tay lớn khẽ dùng lực, rắc một tiếng, vặn gãy cổ tay gã say.
A ——
Gã say kêu thảm một tiếng, đau đến quỵ xuống đất.
Hàn Trần nhấc chân nhẹ nhàng đá văng mảnh thủy tinh sắc nhọn rời khỏi tay gã say, ngay sau đó dùng một cú lên gối thẳng vào đầu khiến gã say bất tỉnh nhân sự.
Trong xe lập tức yên tĩnh.
“Tạ…… Cảm tạ.”
Nữ tài xế đầy mặt cảm kích, nước mắt sắp trào ra.
“Không khách khí!” Hàn Trần mỉm cười gật đầu.
“Rất đẹp trai!!”
Một nhóm nữ sinh đang ngồi đứng trong xe mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Trần, suýt nữa đã hét ầm lên.
Bản biên tập này được thực hiện độc quyền cho truyen.free.